3 Dec 2012

Nụ hôn vào lễ hội tháng Năm

Trang 25 đến 32, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Những bông hoa chuông đang nở rộ, tô điểm cho sắc màu xanh như ngọc của rặng cây sâu.
Candy đã giấu bộ đồ Juliet trong hốc cây đại thụ. Cô không dám để nó ở phòng tĩnh tâm và nghĩ rằng nếu thay trang phục ở đây thì cũng chẳng ai thấy đâu.

Đằng sau cây đại thụ bây giờ đã xuất hiện một Candy-Juliet. Từ Romeo trở thành Juliet ---, cô phải thay đổi cách đi của mình.

Candy vén cao váy lên. Nếu lỡ bị bắt thì làm sao mà chạy được trong bộ váy dài thùng thế này.

“Tốt rồi! Giữ như vầy thì mình có thể chạy. Bây giờ thì quay trở lại khán phòng và chơi cho thỏa thích! Nếu đã bị giam cầm thì tại sao không quậy cho tới bến!”

Candy giơ tay lên khích lệ bản thân và chuẩn bị co chân chạy.
Bỗng nhiên cánh tay cô bị ai đó níu lại và cả người bị lôi vào trong một bụi rậm.

“Ai…ai đó!?”

“Ta thấy em đang trong tâm trạng rất phấn khởi, tiểu thư Juliet--- Chà, ngay cả khỉ mà cũng biết diện đấy, Tarzan đầy tàn nhang.”

“Te,Te,Te,”

Terry cười như nắc nẻ. Candy bị sửng sốt không thốt lên được lời nào.



Terry ăn mặc chỉnh tề, vẫn ôm bụng cười lăn. Candy cảm thấy tim như muốn ngưng đập.

“Te, Terry… anh có thấy không!? Lúc tôi thay quần áo!”

“Đáng tiếc là tôi chỉ thích những cô nàng đầy đặn thôi, nên cho dù cảnh tượng có xảy ra trước mắt thì tôi cũng không thèm nhìn.” Terry nheo mắt chọc ghẹo.

“Đồ bất, bất, bất….”

“Em muốn nói là bất lịch sự hả, tiểu thư Juliet?”

Candy nhận thấy Terry vẫn còn nắm lấy tay mình.

“Đúng thế!”
La lên trong tuyệt vọng, cô hất tay anh ta ra.

“Nhưng mà cảnh ấy đúng là ác mộng.”
Terry vẫn còn đang cười lớn.

Candy hất mũi, phủi lại hai vai.
Cô muốn rời khỏi chỗ này càng sớm càng tốt….

Ngay lúc ấy một bản nhạc waltz từ khán phòng theo gió vọng đến.
Bản nhạc nghe rất quen. Giai điệu không thể quên được. Candy lắng nghe.
Bản nhạc này… chính là bản nhạc mình đã nhảy với anh Anthony hồi đó, ở Lakewood.
Hôm ấy Anthony đã mỉm cười trong bộ âu phục Scotland, cùng đôi mắt trong vắt, hiền hòa.




Đúng lúc ấy Terry nhẹ nhàng nâng lấy tay Candy.

“Tiểu thư, tôi xin phép mời cô một bản.”

Giọng nói như thì thầm giống hệt Anthony---- Candy được Terry bắt nhịp và bắt đầu khiêu vũ trong khu rừng. Ánh nắng chiếu qua những tán cây như đang hòa theo điệu nhạc.



Thời gian quay ngược về cái ngày cô đã nhảy cùng Anthony….

“Chuyện gì thế?”

Terry nhìn vào mắt Candy lúc này đã ướt nhòe trong khi chân vẫn bước theo điệu nhạc. Candy bị phát hiện, nhìn thẳng vào Terry. Đôi mắt đẫm nước phản chiếu ánh nhìn mạnh mẽ khác với Anthony. Môi cô khẽ run.

“À…chỉ là… bản nhạc này, chính là bản tôi nhảy với Anthony lần đầu tiên.”

Terry ngay lập tức đứng khựng lại.

“….Sao vậy? Anh trông rất khó chịu---!”

Terry không để Candy dứt câu. Bất ngờ ôm chặt cô lại, kéo đến gần rồi cúi xuống đè môi mình lên môi
Candy. 


Môi của Terry --- Candy mở trừng mắt.

“D…dừng lại!”

Candy vùng vẫy và thóat ra khỏi vòng tay của Terry. Hai hàng lệ tuôn ra trong cơn giận cực độ. Liền lập tức Candy giơ tay lên và bằng hết sức mình tát cái bốp vào má của Terry.

“Anh làm cái gì thế!? Đồ đê tiện! Anh rốt cục vẫn là tên khốn, tên đê tiện! Anh là thứ ăn chơi khốn nạn!”

Terry nhìn Candy bằng đôi mắt đỏ lửa.

“Mẹ kiếp, cô thì biết cái gì về tôi chứ?” Anh gầm gừ.

Và ngay tức khắc, Candy nghe thấy một tiếng bốp vang lên từ má mình. Cô lấy tay ôm má trong khi lảo đảo.


----Bờ má, bị Terry tát lại, đau đớn tột cùng.

“Thật kinh khủng! Anh là đồ thô bạo! Anh là thứ cặn bã vì đã đánh con gái!”

Candy giận điên lên và trả lại Terry thêm một cái tát ngay má. Anh chàng xém chút mất thăng bằng.

“Đây là lần đầu tiên…Tôi… nếu là Anthony thì, nếu là Anthony thì…”

Trong lúc Candy đang la lên trong làn nước mắt, Terry bất ngờ nắm lấy vai cô một cách thô bạo.

“Nếu là Anthony thì sao hả? Ý cô là hắn sẽ nhẹ nhàng hơn? Chẳng phải hắn đã chết rồi sao? Cô làm sao biết được một người đã chết chứ?”
Terry tiếp tục lắc Candy rất thô bạo, cô có cảm giác như cả hai vai đã bị Terry bóp nhũn ra.

“Đau quá…đau…dừng lại Terry”

Tuy nhiên Terry vẫn không buông Candy ra.

“Đau à? Lúc tôi đánh thì có đau không? Vậy thì kêu cứu đi! Kêu lên Anthony! Nhưng mà hắn sẽ không xuất hiện đâu, cho dù cô có kêu tên hắn đến cỡ nào! Hắn đã chết rồi! Hắn đã chết vì té ngựa đúng không?”

 “Thôi đi, thôi đi Terry!” Candy lắc đầu trong nước mắt.

Mắt Terry sáng rực, nhìn Candy một cách khẩn thiết.

“Ta sẽ khiến em quên hắn đi! Ta sẽ khiến em quên Anthony!” Vừa la Terry vừa lôi Candy về phía mình và kéo cô đi.

“Dùng lại! Terry, làm ơn dừng lại!”

Cho dù vùng vẫy cách mấy thì sức của cô vẫn không đủ mạnh.
Khi Candy nghe tiếng ngựa hí vang lên từ trong rừng cô gần như phát điên.
Ngựa! Cái gì? Terry sẽ bắt mình cưỡi ngựa?!

Terry đi vào trong chuồng.

“Terry…”
Candy không thể mở đôi mắt đã ướt đẫm nước. Sự thật là cô không dám mở mắt vì quá sợ con ngựa.

“Đứng yên đó”
Lời nói nhẹ nhàng một cách bất ngờ. Terry đẩy Candy lên ngựa rồi nhảy phốc lên.

“Đi thôi Theodora!”

Nghe giọng chủ, chú ngựa phóng như bay ra khỏi chuồng. Candy run rẩy ôm chặt lấy Terry.

Ngựa phóng xuyên qua rừng cây. Tiếng vó vang dồn dập, mùi hương của cỏ cây. Y chang như lúc ấy.
Cô không muốn nhớ lại.
Anthony đang ngoái đầu. Ngựa vẫn chạy.
Đừng đừng đi về hướng đó!

“Dừng lại! Anthony, cứu em!” Candy la lên, mắt càng nhắm nghiền.

“Đúng rồi. La lên đi! Kêu lên Anthony! Hắn sẽ không đến đâu. Không bao giờ!” Terry vừa thét vừa thúc ngựa.

“Quên hắn đi! Quên đi! Người chết thì sẽ không trở lại đâu. Anh ta sẽ không biết thế nào là đau! Mở mắt ra đi Candy! Mở mắt và ngắm nhìn khung cảnh xung quanh!"

Là một giọng nói có sức ra lệnh. Cứ như trái tim đóng chặt của cô đang bị chính giọng nói ấy làm cho hé mở. Candy nheo mắt.

“Nhìn kĩ đi. Đây là rừng cây tháng Năm…mọi thứ đều hồi sinh.”

Candy thở dồn dập.
Mùi hương của cỏ cây xanh mướt--- chú ngựa đã giảm tốc độ và chạy xuyên qua rừng.
Ánh nắng rọi chiếu như thể đang phủ một tấm lụa vàng óng ánh trên tất cả các tán cây. Hoa né tránh như thể chúng bị vó ngựa làm cho giật mình. Chim vút cánh. Bươm bướm bay chập chờn.

Candy nhìn khung cảnh đang đi qua trước mắt, từ từ rồi cũng bình tĩnh lại. Kia là màu xanh của hoa chuông. Kia là mùi hương hoa hồng dại.

Anthony...
Candy ngước mắt nhìn ánh mặt trời đang rọi sáng những rặng cây. Có cảm giác Anthony đang ở trên ấy và mỉm cười.

A…Anthony, hãy đến đây…

Cho dù đã lập lại đi lập lại thì Anthony vẫn không đến gần.
Khóe mắt Candy bị hàng lệ mới lấp đầy.

“Quên hắn ta đi, Candy…”
Vào khoảnh khắc ấy, chất giọng nhẹ nhàng của Terry vang lên và Candy nhướn đôi mắt đang còn ướt.

Tay cầm chặt dây cương, Terry giương mắt  nhìn về phía trước. Lồng ngực Terry mà cô đang níu có cảm giác rất nóng. Cô có thể nghe được nhịp tim của anh, ngửi được mùi cỏ mới hòa quyện cùng mồ hôi.

Chúng ta đang sống… Terry và mình….
Đấy là một nhận thức bất ngờ khiến Candy giật mình tỉnh lại.

“Người chết sẽ không sống lại đâu.”
Tiếng Terry vọng lên.

Anthony…Em biết…em biết điều đó…
Và cô trông thấy Anthony đang gật đầu ở bên kia tia nắng.

"---Đúng rồi Candy. Anh mãi mãi không thể về với em… Hãy cứ quên anh đi..."

Candy trông thấy Anthony cùng nụ cười hiền hòa đã tan biến trong nắng.
Candy tính gọi tên, nhưng rồi lại mím chặt môi.

No comments:

Post a Comment