17 May 2017

Tiêu đề 6

Cho dù có gộp hết tất cả những đứa trẻ xấu tính nhất trên thế giới này thì cũng không thể bằng những trò đùa kinh khủng của Eliza và Neil.

“Tại sao mày còn chưa chịu bỏ cái bộ áo ngủ bạc thếch ấy?”
Sáng hôm sau khi vừa mới trông thấy Candy, Eliza đã làm vẻ mặt nhăn nhó và lải nhải một sự châm biếm.

“Đây không phải là áo ngủ, và tôi không còn bộ nào khác để mặc, cậu không nhớ sao? Hôm qua cậu đã làm ướt cái váy kia của tôi.”
Candy trả lời một cách dửng dưng.

“Ai cho phép mày nói chuyện ngang hàng với tao? Mày phải gọi tao là “tiểu thư”!”
Eliza hống hách ra lệnh, sau đó thì dí mũi vào sát Candy.

“Trời ơi hôi quá! Neil, lại đây! Anh thấy mùi của nó gớm ghiếc không?”

“Đúng đó, chắc chắn là mùi của bọn mồ côi! Trời ơi, hôi quá!”
Neil hùa theo, tay bịt mũi theo kiểu phóng đại.

Cảm thấy khó chịu, Candy đáp trả lại:

“Các người thật thô lỗ khi nói lời bịa đặt! Ở nhà Pony quan trọng nhất là sự sạch sẽ! Chính các người mới là hôi hám ấy!”

 “Thật không thể chấp nhận được! Neil túm tóc nó đi!”
Eliza ra lệnh cho anh trai của mình.

“Cho mày chết con nhỏ mồ côi chết tiệt!”

Candy nhanh như thoắt túm lấy cổ tay tên con trai, kéo tay hắn ra khỏi tóc và xoắn mạnh bằng hết sức lực của mình.

“Oái oái!”

“Trời ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Eliza bất thình lình la lên bằng chất giọng con ngoan của mình.

Phu nhân Lagan hối hả bước ra từ một căn phòng.

“Mẹ nhìn coi nó làm gì với tay của anh Neil kìa!”
Eliza vô cớ đổ tội, đôi mắt chớp chớp ra điều lo lắng.

Đứa con trai vội vã chìa bàn tay đỏ ửng ra cho mẹ xem.

“Lạy chúa, một đứa con gái thô bạo! Nó vừa mới đến đây mà đã mất kiểm soát thế này!”
Người phụ nữ kêu lên và nhìn Candy đầy đe dọa.

“Mẹ, con nhỏ này kinh khủng lắm! Nó còn nắm tóc con nữa!”

“Cái gì? Không hề có chuyện đó!”
Candy phản kháng do không ngờ bị vu oan

“Nó dễ sợ lắm!” Eliza trả lời và bật khóc nức nở.
“Nó kêu con là kẻ nói dối đó mẹ!”

Tất nhiên Eliza chỉ giả bộ khóc và vẫn đang quan sát biểu thái của Candy qua kẽ hở của ngón tay.

“Mấy đứa xuất thân hèn kém đúng là không thể chịu đựng được! Candy, vào phòng của mày và không được ra ngoài cho đến khi tao cho phép! Tao muốn mày kiểm điểm về những hành động vừa rồi!”

“Dạ vâng…”
Không còn cách nào khác Candy lùi vào phòng dưới cái nhìn nhăn nhó mà Eliza lén quăng cho mình.
(Vòng đầu tiên. Muốn thắng phải biết cách nhường nhịn…)

Cô bé nhớ rất rõ những lời khuyên mà bác Mary đã dặn từ tối hôm trước.

“Nếu muốn ở lại nơi này thì cháu không được làm Phu nhân khó chịu. Cho dù mấy đứa kia có nói gì thì cũng phải bỏ ngoài tai. Cháu phải biết nhường nhịn thì mới chiến thắng được.”

Tuy nhiên, những lời nói với mục đích làm tổn thương của Eliza đã hằn sâu trong trái tim cô bé.

“Mẹ ơi con không muốn làm bạn với một con nhỏ hung bạo như vậy, hơn nữa nó còn đến từ viện mồ côi!”

“Nó hôi lắm!” Neil chêm vào.

“Các con nói đúng… Đó chính là lí do mẹ không thích ý nghĩ nhận 1 đứa trẻ mồ côi. Tất cả là lỗi của ngài giám mục! Ông ấy chỉ giỏi ba hoa những lời tốt đẹp. Hãy nhìn coi ông ấy đã đem đến cho chúng ta cái thứ rác rưởi gì! Bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

Candy đã gắng bước thật nhanh để khỏi phải nghe những lời đó. Sau khi vào phòng và đóng cửa lại, cô bé bặm môi. Con nhỏ mồ côi chết tiệt. Xuất thân hèn kém…những lời nói đay nghiến ấy vẫn còn vọng đi vọng lại trong đầu cô bé.

(Candy, không được tức giận, không được đau buồn. Cho dù có là lời nói không suy nghĩ thì tất cả những gì họ nói đều là sự thật…)

Mân mê cây thánh giá đang được nén chặt trên ngực, Candy cố gắng bình tĩnh lại.

(Đúng vậy. Mày phải biết đó Candy, không giống như họ, mày không thể nào nói rằng mình đến từ một gia đình tử tế. Mày chỉ là một đứa trẻ mồ côi, bị từ bỏ, nên mày mới đến từ côi nhi viện…Chuyện đó là thật. Nhưng những thứ ở bề ngoài như thế này không quan trọng. Mày không nhớ sao? Cô Pony thường bảo, cho dù không nhìn thấy thì thứ quan trọng nhất vẫn là trái tim của mình.)

“Chính xác!”
Cô bé tự nhủ với mình một cách vui vẻ.

(Ngoan lắm Candice White! Vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà nhụt chí thì không giống mày chút nào!)

Vả lại cô bé không muốn bị gởi trả về nhà Pony cho dù vì bất cứ lí do gì.

(Có giỏi thì nhào vào đây!)

Candy gồng tay như thể đang phô bày cơ bắp của mình.

***

Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày cô bé đến nhà Lagan, nhưng những trò phá phách của hai đứa trẻ kia lại ngày một ác độc. Có vẻ như ăn hiếp cô bé đã trở thành nhiệm vụ thường ngày của chúng.

Chúng đổ lỗi cho cô bé đã làm vỡ những bình bông quý giá của phu nhân Lagan, vẽ bậy trên tường và làm mất sách giáo khoa của chúng. Mỗi lần như thế người phụ nữ lại mắng cô bé không thương tiếc và bắt về phòng kiểm điểm, đi kèm với việc không được ăn tối trước khi đi ngủ.

Về phía mình Candy luôn bặm môi và cố nén lại trong lòng. Cô bé hiểu rõ rằng những lời thề vô tội của mình sẽ chẳng bao giờ được tin. Hơn nữa, điều khiến cô bé lo sợ nhất là việc bị trả về nhà Pony. Tất nhiên hai cô sẽ luôn giang rộng đôi tay chào đón cô bé, nhưng căn nhà đầy tình thương ấy đã không còn chỗ cho cô. Chỗ ấy đã được lấp bởi những đứa trẻ mồ côi nhỏ hơn. Vả lại còn vì những lá thư nhiệt tình mà cô đã gửi cho họ.

Ngài Lagan và phu nhân là những con người tuyệt vời khiến cho mỗi ngày trôi qua thật là nhanh. Eliza, người bầu bạn của con là một cô gái tử tế và vui vẻ. Cậu ấy có những lọn tóc xinh xắn và cậu ấy dạy cho con rất nhiều điều.

(Chỉ có những lọn tóc là điều thật sự)

Candy thở dài.
Tuy nhiên những thứ khác thì không sai:

Tòa nhà với rất nhiều hoa trồng xung quanh trông chẳng khác gì vương quốc nhỏ trong truyện cổ tích, lại còn cái hồ và khu rừng đầy mê hoặc.
Con thật hạnh phúc khi được sống ở một nơi mơ mộng đến chừng này.


Viết như vậy khiến cho cô bé thực sự cảm nhận được niềm vui đang lan tỏa trong trái tim mình. Hơn nữa, ngài Stewart, bác Mary và những người hầu khác rất quan tâm săn sóc cô bé. Nói thật lòng thì danh sách những thứ tốt đẹp cô bé tìm thấy ở nơi này khá là dài.

Một ngày kia có một bức thư từ nhà Pony. Cô bé đã đợi lá thư này không biết bao lâu! Candy chạy ra bờ hồ nằm phía bên kia của khu vườn bên hông nhà và mở chiếc phong bì. Bên trong đó là những câu chữ đầy tình thương và sự quan tâm của hai cô chủ nhiệm. Cả hai đều bày tỏ sự mãn nguyện khi đọc được những dòng thư vui vẻ từ Candy.

Candy thương mến,
Con hãy luôn giữ gìn sức khỏe. Các cô thật sự vui mừng vì gia đình Lagan đã đối xử thật tốt với con. Các cô ngày ngày vẫn cầu nguyện cho con sẽ học được nhiều điều và trưởng thành một cách khỏe mạnh và hạnh phúc. Các cô và bọn trẻ mong sớm được nghe tin từ con.


Cô bé nhẹ nhàng hít thở hương thơm từ giấy. Có lẽ cô bé đang nhận ra mùi hương của nhà Pony, mùi bánh mì mới nướng xong, mùi sữa và hương thơm từ gỗ đang cháy lách tách trong lò sưởi…

“Cái gì đây?”
Neil đã lợi dụng lúc cô bé đang bị phân tâm và ngay lập tức giựt lấy tờ giấy.

Đằng sau là người em gái đang hớt hải chạy đến xem chuyện gì đang xảy ra.

“Là một lá thư! Đến từ côi nhi viện!”
Người con trai nhanh chóng xé lá thư ra làm nhiều mảnh và ném chúng lên trời.

“Không! Các người đang làm gì vậy!”
Candy ngay lập tức chạy đến lượm các mảnh giấy.

Cô bé không có thời giờ để cãi nhau với họ: nếu không nhanh tay thì gió sẽ thổi tất cả bay đi mất… Nhưng trong khoảnh khắc đó, một thứ  lấp lánh đã rơi ra từ túi váy cô bé.

(Huy hiệu của Hoàng tử)

Ngay lúc Candy nghe được tiếng kêu leng keng của chiếc chuông nhỏ, thì vật thể đã nằm trên tay của Eliza.

“Neil, nhìn nè!”

“Woa, là bạc thật đấy! Nhưng cái này…”

“Trả lại đây!” Candy la lên và dùng thân mình nhảy bổ vào chàng trai.

“Tao không trả lại cho mày! Nói đi, con nhỏ mồ côi chết tiệt, mày ăn cắp nó ở đâu?”

“Tôi không ăn cắp! Cái đó là của tôi! Trả lại đây!”

“Neal, không được trả lại cho nó!”
Eliza rít lên trong sự vui sướng.

 “Anh có thể ném nó vào hồ nước”

“Đúng rồi! Ý kiến hay!”

“Không! Đừng mà! Dừng lại đi! Trả lại cho tôi!”
Candy kêu lên gần như muốn khóc.

Huy hiệu Hoàng tử là vật may mắn quý giá của cô bé… Hai anh em kia nhìn nhau hí hửng với nụ cười đắc thắng: cho dù chúng có thử mọi trò xảo quyệt thì Candy chưa bao giờ tỏ thái độ chịu thua, nhưng lúc này cô bé đang có vẻ rất tuyệt vọng. Chưa bao giờ hai anh em họ có cảm giác thỏa mãn như vậy.

Eliza ưỡn lưng và nói:
“Được rồi, tụi tao có thể trả lại cho mày. Nhưng trước tiên mày phải quỳ xuống và sủa như một con chó”

“Đúng thế, và mày phải nói là mày ăn cắp cái huy hiệu này ở đâu! Quỳ xuống và van xin sự tha thứ của bọn tao!”
Neil chêm vào trong lúc lắc lắc cái chuông.

Đôi mắt Candy lóe sáng. Tại sao phải nhún nhường và xin lỗi bọn chúng? Cô bé có ăn cắp cái gì đâu! Candy hít vào một hơi thật sau và chờ đợi cơ hội.

“Sao? Còn không nhanh lên? Tụi tao không có nhiều thời gian…”

Bị Candy thúc vào một cách bất ngờ Neil ngã bật ra đằng sau. Ngay khoảnh khắc ấy Candy giựt lại tấm huy hiệu và bỏ chạy.

“Con nhỏ chết tiệt!”

“Chúng tao sẽ quăng mày ra khỏi nơi này!”

Candy bỏ chạy thật xa để tránh những tiếng nói đó. Cô bé gắng gượng không khóc, nhưng nước mắt vẫn tràn đầy trong khóe.

(Thật kinh khủng! Quá kinh khủng… Mình muốn bỏ đi! Mình muốn quay lại nhà Pony…)

Trong lúc khóc cô bé chạy một cách vô phương hướng qua khu rừng rậm rạp. Điều duy nhất cô bé muốn là rời khỏi nhà Lagan cho dù chỉ trong một thời gian ngắn. Nước mắt dàn dụa làm nhòe đi tầm nhìn trước mắt trong khi lá và cành cây xào xạc quạt qua đôi má. Bất thình lình cô bé bị vấp và ngã nhào. Khuôn mặt đập vào bãi cỏ dày nhưng cô bé không đứng dậy mà cứ thút thít khóc trong lúc vùi mặt vào những ngọn cỏ.

Những giọt nước mắt bị kiềm nén nay như tức nước vỡ bờ. Đã biết bao nhiêu lần cô bé muốn được quay trở lại nhà Pony…

Vào lúc ấy một giọng nói cất lên

“Em bé ơi đừng khóc.”

Ở nơi đâu trong đầu cô bé xuất hiện những từ thân quen. Bị ngạc nhiên khiến Candy ngẩng mặt lên, đôi mắt vẫn ngấn lệ và trong một khoảnh khắc ngắn cô bé có cảm giác gần như nghẹt thở.

“Hoàng tử?”

Ngồi bên trên cột đá của cánh cổng bằng sắt được bao bọc bởi bởi vô số bông hồng đỏ đúng thật là Hoàng tử trên đồi đang nhìn xuống cô bé và mỉm cười.

2 comments:

  1. Candy là bộ truyện đã theo mình trong suốt thời tuổi hoa và đến giờ đọc lại mình vẫn vẹn nguyên những cảm xúc như ngày xưa.
    Tình yêu có nhiều sắc thái.Ở Candy mình thấy được những sắc thái tươi đẹp nhất của tình yêu: tình yêu thuần khiết với Anthony, tình yêu sâu sắc mãnh liệt với Terry, tình yêu ấm áp của Albert,cao thượng của Stair, của Archie,...Mỗi nhân vật dù chính, dù phụ đều để lại những ấn tượng mạnh mẽ & sâu sắc về những con người chân thật và thuần khiết. Mình đọc Candy khi mình là cô bé 7 tuổi- 10 tuổi- 15 tuổi- 2o tuổi và giờ đã 30 tuổi, mình hiểu Candy và hiểu về những tình yêu đến trong đời. Như lời bạt của tác giả ""Quãng thời gian ấy tuy khó khăn nhưng rất đẹp và đáng nhớ đúng không?"...
    Khoảng thời gian ấy, tình yêu ấy- và Candy sẽ sống mãi trong tim.
    Cảm ơn Ad đã giúp mình được cập nhật tiếp câu chuyện.

    ReplyDelete