10 Apr 2020

Ngày học đầu tiên

Trang 260 đến 271, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

"Aaaa mặt trời thật chói chang!"

Candy kéo mạnh tấm màn nhung màu đỏ,  đôi mắt nheo lại vì bị những tia nắng đang tràn vào trong phòng làm cho loá mờ. Cô bước ra ngoài ban công rộng lớn và hít một hơi thật sâu. Không khí buổi sáng thấm đậm mùi hương đặc trưng của thành phố London, nhưng tiếng hót líu lo của những chú chim đang tụ họp bên ngoài thì chẳng khác gì âm thanh quen thuộc ở nhà Pony.

Candy cảm thấy vui vì học viện được bao bọc bởi rất nhiều cây xanh. Các cành cây được sắp xếp cực kì thuận tiện cho việc leo trèo. Hoa viên chính  được chăm chút một cách cẩn thận và xa hơn một chút là rừng cây. Phóng tầm mắt qua những hàng cây cô có thể trông thấy kí túc xá nam. Tựa mình vào lan can Candy buồn rầu quan sát tòa nhà màu nâu xa xăm ấy.

Hôm qua sơ Grey đã tuyên bố với cô rằng trong trường tuyệt đối nghiêm cấm các mối quan hệ khác giới. Nói chuyện với nam sinh còn không được chứ đừng tính đến việc đến kí túc xá nam để gặp Stair và Archie. Nghe bảo nếu bị bắt gặp nói chuyện với nam sinh thì sẽ bị phạt rất nặng.

"Mãi mới gặp được nhau... mình có hàng tá câu chuyện để kể cho họ nghe! Cứ tưởng đến London thì sẽ không gặp phải người giống như Mệ Elroy chứ..."

Trong tâm trí Candy bỗng xuất hiện hình ảnh của nữ hiệu trưởng và mệ Elroy đang đứng cạnh nhau. Cô bé phải lắc đầu thật mạnh để xua tan đi suy nghĩ về họ.

"Nhưng mà, ban công của phòng đặc biệt đẹp thật đấy. Có khác gì ban công của nữ hoàng đâu. Chào buổi sáng các công dân Anh Quốc! Xin chào, xin..."

Đột nhiên Candy vội vã cúi đầu và chạy biến vào phòng. Thật ra lúc nãy đứng ở ngoài đóng giả làm nữ hoàng đang giơ tay chào các thần dân, cô đã bị một vị nữ tu đang đi bộ trong vườn trông thấy. Người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt không được tha thứ cho lắm.

Thôi nào, tôi chỉ đùa thôi mà, cần gì phải tỏ thái độ khó chịu thế. Ôi hy vọng học viện này không phải chỉ toàn là những ma sơ khủng khiếp và khó chịu.

Mím môi, cô bé lấy ra bộ đồng phục thường ngày màu xám tro. Patricia nói nên mặc đồng phục thường ngày cho buổi lễ cầu nguyện chung. Tối qua bạn ấy đã ghé sang, khuôn mặt có vẻ sợ sệt, nhưng dù sao bạn ấy cũng thật tốt bụng khi sang thông báo cho mình.

Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng chuông vang lên từ nhà thờ bên cạnh trường. Candy nháy mắt với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và bước ra khỏi phòng bằng phong thái tự tin. So với thời gian đã được thông báo thì cô đang đi sớm 30 phút, nhưng cô Pony thường dặn rằng mỗi khi phải đến nơi nào lần đầu tiên, thì tốt nhất là nên đi sớm một chút cho an toàn.

Mỗi tháng một lần, vào buổi sáng sớm, tất cả các học sinh phải tập trung tại nhà thờ để làm lễ cầu nguyện chung. Mặc dù đó là một sự kiện tôn giáo nhưng dù sao cũng là cơ hội hiếm có để gặp gỡ hai người bạn nam của mình, và đó là lí do tại sao Candy cảm thấy hạnh phúc.

Kí túc xá nữ chìm sâu trong sự yên lặng và trong suốt quãng đường ở hành lang cô không hề nhìn thấy một bóng người. Chẳng lẽ mọi người còn đang ngủ sao? Vừa đặt chân đến cửa ra vào sự phân vân của cô bỗng biến thành ngạc nhiên. Candy nhìn xung quanh và trông thấy những học sinh khác đang hối hả đi về phía nhà thờ, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục màu đen. Ngay lập tức cô trông thấy ở đằng trước là Eliza cũng đang mặc đồ màu đen, bên cạnh là Patricia. Bọn họ quay đầu lại.
Nhìn thấy sự hiện diện của cô khiến Patricia trở nên khó xử và quay đầu đi. Cậu ấy cũng mặc đồ màu đen. Eliza tặng cho cô ánh nhìn liếc xéo và nụ cười khẩy.

Ngay lúc đó Candy đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ôi không! Sau chừng ấy thời gian, sao quả tạ lại đang giáng xuống cuộc đời mình! Chắc chắn đây là trò của Eliza, chính nó đã khiến cho Patricia...

Cô đã quá quen với những trò độc ác của Eliza nhưng lần này còn sự tham gia của Patricia khiến cô cảm thấy khá thất vọng. Mặc dù chỉ mới nhập học cách đây không lâu nhưng có vẻ như Eliza đã trở thành một người có tiếng nói thép trong các nữ sinh và cô ta không cho phép bất cứ ai có mâu thuẫn với mình. 

Mình phải về thay đồ!
Candy đang tính chạy về phòng thì hồi chuông thứ hai đã vang lên và mọi người liền vội vã đi về hướng nhà thờ. Buổi lễ sắp bắt đầu, không còn thời gian nữa rồi. Patricia cũng đã nói dối về thời gian.

Candy bặm môi giữ lấy sự bình tĩnh trong lúc nhớ lại lời của cô Pony.
Nếu chạy về thay đồ thì mình sẽ bị trễ. Tốt nhất là cứ tham gia buổi lễ này, cho dù có đang mặc sai y phục. Dù sao thì đây cũng không phải là điều cố ý.

Nói là làm cô ngẩng cao đầu bước vào nhà nguyện. Các học sinh đã ngồi vào chỗ, họ quay lại nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Trong đám học sinh nam đang ngồi ở những hàng ghế phía trên có cả Stair và Archie. Họ cũng đang lo lắng nhìn cô và lắc đầu ra hiệu. Candy nhận ra rằng đồng phục màu xám là hoàn toàn không phù hợp cho ngày hôm nay nhưng để cố gắng trấn an họ, cô nở một nụ cười và rồi ngồi xuống.

Đột nhiện cô nghe thấy giọng nói nặng nề của Sơ Grey vang lên, bà ấy đang đứng trước bàn thờ để kiểm tra xem tất cả học sinh đã vào chỗ chưa. 

“Candice White Ardlay! Y phục đó chỉ được mặc vào các ngày trong tuần!”

Candy nín thở và đứng phắt dậy. Rồi cô cúi đầu thật thấp và xin lỗi một cách kính cẩn. 

“Vâng, xin sơ thứ lỗi. Khi con phát hiện ra điều này thì đã quá muộn. Con đã tính quay về phòng thay đồ nhưng như thế sẽ bị trễ cho buổi cầu nguyện. Con hứa chuyện này sẽ không tái phạm nữa!”

Candy không thể đổ lỗi cho Patricia. Chắc chắn lúc này cậu ấy đang rất sợ hãi vì có thể bị lật tẩy.

Sợ Grey nhìn đăm đăm Candy như thể đang đánh giá thái độ xin lỗi của cô và nói. 

“Dù sao thì cô cũng là học sinh mới của trường, lần này ta bỏ qua. Nhưng Sơ Iris, quản lý kí túc xá nữ sẽ xử lý vấn đề này sau. Còn bây giờ thì ngồi xuống đi.” 

Giọng nói của nữ hiệu trưởng vang lên mãnh mẽ trong nhà nguyện đang im phăng phắc. Mọi người gần như đang nín thở.

Sau khi nhún chân nhẹ nhàng Candy ngồi xuống trên băng ghế cứng trong sự căng thẳng tột độ.

“Chúng ta bắt đầu lời cầu nguyện buổi sáng.”
Sơ Grey nhắm mắt lại và chắp tay, mọi người đồng loạt làm theo. 

Candy cũng không ngoại lệ và rất tập trung vào những lời nói thốt ra từ người hiệu trưởng. Cô bé có rất nhiều điều để cầu xin. Một lời cảm ơn rất lớn đến Mệ William… và cầu cho linh hồn của Anthony được yên nghỉ nơi suối vàng.

Đột nhiên trong nhà thờ vang lên một tiếng động lớn, và mọi người ngẩng đầu lên ngay tắp lự.
Sơ Grey cũng bị gián đoạn, bà tức giận trừng to đôi mắt.

“Terrence G. Granchester!”

Đôi má bà tràn đầy sự phẫn nộ.

“Cậu không những đến muộn mà còn làm gián đoạn buổi cầu nguyện của người khác. Thật không thể chấp nhận được!”

Grandchester? Nghe đến cái tên đó khiến cho Candy ngạc nhiên và quay đầu lại trong lúc quên mất sự giận dỗi của sơ Gray.

Tựa người vào một trong những băng ghế cứng, chàng trai khoanh hai tay đứng nhìn những học sinh còn lại bằng ánh mắt giễu cợt. 

Chính là chàng trai mà cô đã gặp trong đêm đầy sương mù trên boong tàu.

Chàng trai mỉm cười trong sự khinh khỉnh và nhìn chằm chằm vào các nữ tu.

“Cười cái gì, Terrence G. Grandchester?” Sơ Grey hỏi bằng ánh mắt đe doạ.

“À không có gì đặc biệt. Tôi chỉ thấy buồn cười khi nhìn mấy người cầu nguyện. Ai trông cũng có vẻ rất chân thành nhưng có trời mới biết trong đầu các người đang suy nghĩ những gì.”

“Terrence G…”

“Cô muốn bảo tôi biến đi chứ gì? Đừng lo, không cần đâu. Tôi cũng chẳng có cái quái gì để mà cầu xin cả.”

Terrence ném lên vai chiếc áo khoác màu xám và bước thẳng ra cửa trong ánh nhìn im lặng của tất cả mọi người.

“Terrence…”

“Đừng có gọi mãi tên tôi như thế, tôi biết cô muốn nói gì rồi. Tí nữa tôi phải đến phòng hiệu trưởng có phải không? Tất nhiên là tôi sẽ có mặt ở đó, bằng tất cả sự hân hoan.” Cậu nói và rồi quay đầu lại. “Cho nên các bạn học sinh thân yêu, hãy bảo trọng nhé.” 

Sau khi cúi đầu tao nhã như một quý ông đích thực cậu bước ra khỏi nhà nguyện.

Cậu vừa bước đi thì chẳng mấy chốc cả nhà thờ đã hồi sinh.

“Cái tên Terrence G. Grandchester này là ai thế?” Eliza thì thầm một cách hứng khởi từ băng ghế xa xa. 

“Anh ấy là con trai của công tước Grandchester, là dòng dõi quý tộc đấy.”

“Quý tộc ư…”

“Anh ấy rất đẹp trai đúng không? Tất cả bọn con gái đều ngưỡng mộ anh ấy nhưng Terry dường như không thích phụ nữ. Anh ta thuộc tuýp người lạnh lùng và có cảm giác như là một kẻ xấu, nhưng việc học của anh ta vẫn luôn là hạng nhất."

Các cô gái dường như quên mất nơi họ đang ở và không ngớt bàn tán về cậu.

Thì ra tên đó… mọi người gọi hắn là Terry.
Candy nhớ lại lần họ gặp nhau trên boong tàu đầy sương mù. Nhìn từ phía sau bóng hình của anh ấy trông cứ như Anthony.

“Giữ yên lặng!”
Sơ Grey đập bàn và như thể thuỷ triều đang rút lui cả nhà nguyện lại im phăng phắc.

“Thật là thiếu đứng đắn khi cho phép bản thân bị xao lãng vì những thứ nhỏ nhặt như thế này, chứng tỏ những kỉ luật đạo đức mà chúng tôi đang giảng dạy ở đây là không đủ. Bài đọc sáng nay sẽ dài gấp đôi và tôi không cho phép ai được phép chớp mắt đâu đấy!”

Nếu sáng hôm đó Candy có thể chịu được bài đọc vô tận của sơ Grey thì đó phải nhờ vào những kỉ niệm với Anthony.

Terrence G. Granchester, cô không ngờ là sẽ gặp lại anh. Đêm hôm đó cô cứ tưởng rằng Anthony đã hồi sinh, nhưng đó có lẽ chỉ do ảo giác của sương mù. Chuyện ấy không thể là sự thật.

Suốt cả ngày hôm đó đám con gái vẫn tiếp tục bàn tán về Terrence.

“Thế Terrence đã từng hẹn hò với ai chưa?” Eliza hỏi bằng đôi mắt sáng ngời. Cho dù lớp học đã kết thúc từ lâu thì cô ta vẫn không ngừng dò hỏi thông tin từ hội bạn đang tụ tập xung quanh mình.

“Nếu anh ấy không thích phụ nữ thì đó chỉ là vì anh ấy chưa từng thấy một cô gái quyến rũ đó thôi.”

Cẩn thận để không bị mấy người đó phát giác, Candy lẻn ra khỏi toà nhà của trường và đi về phía rừng cây. Cô cảm thấy vui vì Eliza đã có một mục tiêu mới.

Nhờ cái tên Terry đó mà cô ta sẽ để yên cho mình trong một thời gian…

Khu rừng mùa đông thơm mùi gỗ ướt. Candy hít thật sâu hương thơm đầy kỉ niệm. Có lẽ rừng cây ở Lakewood đã được bao phủ bởi một lớp tuyết dày và chói mắt, có thể nghe được tiếng tuyết rơi từ trên cây xuống đâu đây.

Giá như Anthony vẫn còn…
Bước trên những cành cây khô héo Candy dừng lại trong suy nghĩ. Nếu không có gì xảy ra có lẽ hai người họ đã có thể cùng nhau đi dạo trong khu rừng mùa đông. Nếu chuyện đó không xảy ra…

Đột nhiên từ phía bên kia của rừng cây vang lên tiếng vó ngựa. Candy nín thở. Không, đây không phải là nhầm, âm thanh giống y như của ngày hôm đó, âm thanh ồn ã của ngựa phi nước đại. Ngay lập tức ánh nắng phản chiếu lên các cành cây trở nên xám xịt. Âm thanh càng lúc càng mãnh liệt, tiếng ngựa chạy càng lúc càng nhanh. Tâm trí Candy ngay lập tức bị quay về quá khứ.

Không Anthony! Đừng chạy quá nhanh!

Cô thấy một con ngựa xám đang phi về phía mình. Ngược với hướng mặt trời, cô không thể thấy ai đang cưỡi nó.

Không! Dừng lại! Anh không được đi về hướng đó! Ở đó có bẫy! Có bẫy đó Anthony!

Trong nỗ lực ngăn lại hình bóng đen của người kỵ sĩ Candy giang rộng vòng tay nhưng con vật vẫn không bị làm cho chậm lại.

“Dừng lại đi!”
Trong lúc hét lên âm thanh đó Candy đội nhiên ngất xỉu.

Chuyện gì đã xảy ra? Candy có cảm giác đầu mình bối rối như thể nó đang bị che khuất trong một đám mây. Có đang là mơ không? Ai đó đang quan sát cô bằng một ánh mắt lo lắng.

“Anthony!”
Trong lúc mơ màng cô gái thốt ra cái tên đó và mở mắt, nhưng ngay lập tức cô ngồi phắt dậy: chàng trai đang nhìn chằm chằm vào cô là Terrence G. Grandchester.

“Tên tôi là Terrence.” Chàng trai trẻ cất tiếng nói, đôi mắt chuyển sang ánh nhìn mỉa mai. 

“Đừng có gọi tôi bằng một cái tên ngu ngốc và tầm thường như vậy.” Cậu nói không hề kiêng nể và nhảy phốc lên con ngựa xám đang đợi bên cạnh và vuốt lấy bờm nó.

“Ngu ngốc? Đấy là một cái tên rất đẹp! Còn Terrence là sao chứ, ai lại dùng một cái tên như vậy?”

“Đó có phải là lời nên nói với ân nhân cứu mạng của mình không hả?” Terrence cười khúc khích trên yên ngựa.

“Ân nhân cứu mạng?”

“Vừa này cô bị ngã, tôi đã chăm sóc cho cô rất dịu dàng đấy.”

“Anh… chăm sóc cho tôi?” Candy hỏi trong lúc nín thở.

Đúng rồi, tự nhiên mọi thứ trở nên tối sầm. Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Quan sát cô từ trên cao Terrence nói với giọng chế giễu: “Chứ còn gì nữa. Cô không tự đứng được nên tôi phải bồng cô lên và…”

“Cái gì?”
Candy đỏ mặt, hai tay xua xua không cho Terrence nói hết câu.

Chàng trai phá lên cười và nói. “Thôi đi, tôi đùa đấy. Về nguyên tắc tôi chỉ tử tế với những cô gái xinh đẹp thôi.”

Vẫn với nụ cười sang sảng anh đá hông con ngựa và tiếp tục phi nước đại.
Con vật biến mất như thể nó đã bị hấp thụ bởi những tia nắng rọi qua những tán cây. Candy vẫn như người mất hồn. Sau đó cô hít vào một hơi thật sâu.

Đáng lẽ phải trả lời đại loại như “Thế thì phải cảm ơn Chúa là tôi không xinh đẹp. Còn hơn là phải nhận lấy sự tử tế của anh!” Nhưng đã quá trễ rồi.

Cô đã bất tỉnh bao lâu? Anthony… âm thanh của những con ngựa phi nước đại vẫn đang tái hiện rất rõ trong tâm trí cô và khiến trái tim cô đau nhói. Cô nghĩ về Terrence G. Grandchester đang ngồi trên yên ngựa.

Mình cứ tưởng anh ấy là Anthony… lại một lần nữa…

Nhựng Terrence có vẻ như không nhận ra cô từ lần gặp nhau trên tàu. Đứng ở boong tàu dường như là cô đã nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của anh, những tia sáng lấp lánh, nhưng có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác mà thôi.






x

9 Apr 2020

Học viện Hoàng gia Thánh Paul (phần 2)

Trang 246 đến 259, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

George liếc nhanh cô chủ nhỏ một cách ái ngại rồi sau đó cúi đầu và bước ra khỏi phòng.
Candy liên tục nhìn theo. Có rất nhiều điều cô bé vẫn chưa kịp nói với anh, thậm chí còn chưa kịp cảm ơn anh vì đã cùng đi với cô đến London.
Mình còn muốn biết thêm nhiều điều về Mệ William…

Ngay lúc đó giọng nói của cô hiệu trưởng vang lên, mạnh mẽ như tiếng sấm: “Candice White Ardlay! Cô đang nhìn cái gì vậy? Thẳng lưng lên và hướng mắt ra đằng trước. Nghe kĩ đây: Cách đi đứng của một người là minh chứng rõ ràng nhất cho tầng lớp của họ."

Sơ Grey duỗi thẳng lưng và điều đó khiến cho thân hình vạm vỡ của bà càng trở nên cao lớn.
“Bây giờ tôi sẽ nói với cô về lịch sử và các quy tắc đã làm nên danh tiếng của Học viện Hoàng gia Thánh Paul. Xin hãy chú ý!”

Với kinh nghiệm của một người đã quen với việc phát biểu trước đám đông người phụ nữ bắt đầu với chất giọng ê a. Candy yên lặng lắng nghe, cố gắng giữ tư thế nghiêm túc, nhưng tâm trí thì đang lang thang ở một nơi khác.

Thật không thể tin được…nếu cứ như vầy thì sẽ rất khó để gặp Stair và Archie… Ôi, Archie đã đúng, lẽ ra mình nên tận dụng tối đa mười hai phút đó. Có lẽ đã có thời gian đến một quán cà phê để uống trà và ăn một cái bánh nướng xốp. 

Tâm trí của Candy không chỉ giới hạn đến bánh nướng xốp mà còn bay bổng qua bánh chuối, bánh kẹp kem. 
Bài phát biểu của nữ hiệu trưởng dường như không có hồi kết. Nội quy tắc thôi cũng đã hơn cả trăm điều, không thể nào nhớ chúng trong cùng một lúc. Candy đã từ bỏ ngay sau khi nghe đến quy tắc thứ 5.

“Tôi hy vọng mọi thứ đã rõ ràng với cô, tiểu thư Candice White Ardlay. Hãy cố gắng để không làm hổ danh học viện.”

“Vậng!” Candy trả lời một cách thuyết phục.

Vẫn là khuôn mặt lạnh băng không một nụ cười, Sơ Grey gật đầu và rung chiếc chuông trên bàn. Ngay lập tức người nữ tu với khuôn mặt nghiêm nghị đã đi cùng Candy lúc trước xuất hiện. 

“Gọi Patricia O’Brien đến đây cho tôi.”

Đợi một lát thì có tiếng gõ ở cửa và một cô gái không quá cao với đôi má mũm mĩm xuất hiện. Cô gái trẻ cúi đầu chào người hiệu trưởng và bước vào phòng với vẻ mặt căng thẳng. Cô ấy đeo cặp kính có gọng màu xanh khá hợp với khuôn mặt và trông có vẻ ít nói. 

“Patricia, đây là Candice, học sinh mới của chúng ta. Hãy đưa cô ấy đến phòng đặc biệt.”

“Vâng thưa hiệu trưởng.” Patricia trả lời như một con robot và quay sang chào Candy. 

Sau khi ra ngoài Candy duỗi tay duỗi chân và nói “Ôi nãy giờ đứng muốn gẫy cả lưng!”

“Ôi không được làm như thế trong hành lang… nếu bị phát hiện là sẽ bị gõ lên các đốt ngón tay đó!”
Patricia sợ hãi lập tức nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang ở gần đó.

“Trong trường hợp đó thì tay đâu thể cầm bút, vậy thì càng có lí do để không phải đi học đúng không?”

Mặc cho chất giọng đùa cợt của Candy, cô gái vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng và tiếp tục bước đi trong hành lang một cách dè chừng.

“Bên đó là kí túc xá nữ.” Cô gái chỉ tay vào một toà nhà trang nhã.

“Thật tuyệt vời!”

“Nó chỉ đẹp ở bên ngoài thôi, bên trong ngột ngạt lắm… Chúng ta thậm chí còn không thể tự do ra ngoài.” Patricia cúi đầu đưa ra lời nhận xét, ánh mắt vẫn đang lảng tránh Candy.

“Thật sao? Nhưng có mấy cái cửa sổ mà… Chắc chắn là có cách để trốn ra ngoài.”

Nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của Candy cuối cùng khuôn mặt cô gái cũng trở nên thư giãn. Họ đẩy cánh cửa nặng nề và bước vào kí túc xá.

“Mình rất vui vì một người như bạn đã đến. Mình đã lo không biết là ai sẽ vào ở trong phòng đặc biệt ấy. Chắc bạn không biết, gần đây mới có một cô gái xấu tính…”

Patricia chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên im lặng. Candy cũng dừng lại và khi đưa mắt nhìn ra đằng trước thì cô bé không thể tin vào mắt mình.

Từ phía bên kia hành lang Eliza Lagan đang bước đến một cách ngạo nghễ. Stair và Archie có nói rằng hai anh em nhà Lagan đang học ở London, nhưng Candy không thể ngờ là sẽ được gặp họ sớm như vậy.

Eliza khó chịu nhìn đi chỗ khác, còn Candy thì đã quá quen với hành động như vậy.

“Eliza, Lâu rồi không gặp…”
Trong lòng Candy bỗng dấy nên một cảm giác khắc khoải kì lạ khiến cho cô bé không thể không tiến đến gần.

“Tránh xa tao ra cái đồ kinh tởm!"
Sự to tiếng của Eliza khiến cho các học sinh khác giật mình và ngoái đầu lại.

“Patty! Cậu đang làm gì với nó thế? Đừng có để bị nó lợi dụng! Cậu có biết là nó đến từ cô nhi viện và gia đình tôi đã rất tốt bụng nên mới thuê nó không? Có biết nó là đứa giữ ngựa của nhà tôi không? Tôi chẳng biết nó làm bùa chú gì để lấy được lòng tin của Mệ khiến cho ông ấy đột nhiên quyết định nhận nó làm con gái nuôi. Nhưng không ai trong gia đình tôi là chấp nhận nó cả! Patty nếu cậu tiếp tục giao du với nó thì sẽ bị mọi người cách ly đấy!”

Candy quan sát cái miệng liếng thoắng của Eliza bằng một sự thán phục. Làm sao cô ta có thể phun ra rất nhiều từ chướng tai mà không cần phải dừng lại để lấy hơi chứ?

Patricia dường như bị phân vân và không biết phải phản ứng thế nào.

“Ơ…vấn đề là… cô hiệu trưởng yêu cầu tớ dẫn cậu ấy đến phòng đặc biệt…”

“Cái gì?” Eliza kêu lên, lông mày giật ngược. “Người như nó mà được ở phòng đặc biệt sao?”
Giọng nói của Eliza trở nên gay gắt, cảm giác như tim đang bị thiêu nóng và cổ họng thị đang bị vướng một cái gì đó. 

Cô quay ngoắt sang Candy bằng ánh mắt sắc sảo nhất mà mình có thể luyện được.
“Không cần phải đưa nó đến đó. Patty, qua đây!” Cô níu lấy tay của Patricia trong sự cau có.

“Nhưng tớ…”

“Đừng lo lắng cho tớ.” Candy cố gắng vui vẻ trấn an cô bạn đang bị kéo đi.

Ôi Eliza… cho dù có đi đâu thì ngươi cũng luôn như vậy.
Candy thở dài. Eliza chắc chắn sẽ vận dụng hết tất cả năng lượng của mình để gây cản trở cho cuộc sống trong học viện của cô.
Nếu có thể dành hết nhiệt huyết đó cho việc học ở trường thì không chừng sẽ trở thành một học giả xuất sắc ấy chứ. Thật đáng tiếc.

Không biết phòng đặc biệt nằm ở đâu nhỉ. Candy tính đi hỏi các học sinh khác vẫn đang thì thầm to nhỏ, nhưng vừa mở lời thì họ ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác nên cô bé đành từ bỏ và tự mình đi tìm căn phòng.

Cô nhi viện, con nhỏ giữ ngựa… Eliza thực sự đã giới thiệu mình một cách hoàn hảo. 
Đương nhiên mấy cô gái đến từ gia đình tử tế sẽ ngay lập tức cô lập mình.
Chẳng có gì là mới lạ cả.

Đến cuối hành lang cô nhìn thấy một cánh cửa trông có vẻ lớn hơn những cánh cửa khác. Trên cửa không có số phòng, nó là cánh cửa duy nhất có khảm gỗ một cách tinh xảo. “Đây có phải là phòng đặc biệt không?”

Candy rụt rè đẩy cửa bước vào và bị ngạc nhiên đến hoa cả mắt. “Ôi thật lộng lẫy!”

Cô tiếp tục bước vào cứ như đang bị căn phòng ấy thu hút. Nơi đây không khác gì khuê phòng của công chúa, tất cả đều được trang trí bằng màu hồng nhạt, hơi đậm hơn bông Sweet Candy. Cho dù có bé hơn một tí so với phòng ngủ cũ ở nhà Ardlay thì nội thất bên trong vẫn rất tinh tế. Candy nhìn lén vào gian phòng nhỏ hơn, thật thanh lịch với một chiếc giường xinh xắn. Trên kệ đầy ắp sách vở và bàn trang điểm còn có một số lọ nước hoa. Candy nhẹ nhàng mở tủ và phát hiện ra rằng nó đầy ắp quần áo. Cô bé thốt lên trong sự sung sướng nhưng sau đó lại có cảm giác nghi ngờ.

"Đây có thực sự là phòng đặc biệt không? Mình có bị nhầm lẫn gì không?"

Nhưng đấy thực sự là phòng của cô bé.
Một quyển nhật kí to bản đã được đặt, gần như tình cờ, trên bàn học bên cạnh cửa sổ. Candy nín thở khi trông thấy nó, trên bìa da bằng nâu là những dòng chữ mạ vàng ghi "Candice White Ardlay". 

"Con cảm ơn Mệ."
Candy ôm chặt cuốn nhật kí, giọng run lên vì xúc động. 

Cô mở nó ra và lướt tay trên những trang giấy, dường như những trang giấy trắng này cũng đang mỉm cười với cô. Từ giờ trở đi cô sẽ thuật lại hết tất cả chuyện trong ngày trong quyển sổ này.

Dường như cô đang nghe thấy lời khuyên của Mệ đang vang vảng trong tai: "Dù chuyện gì có xảy ra thì con cũng không bao giờ được yếu lòng. Candice White Ardlay, đừng làm bất cứ điều gì mà con không thể viết lại trong quyển sổ này." 

Candy gật đầu một cách quyết đoán,
"Vâng thưa Mệ, con sẽ kể lại cho người bằng tất cả sự chân thành về quãng thời gian học ở đây. Con sẽ sống sao cho người không bị xấu hổ khi một ngày nào đó đọc được những trang giấy con viết."

Candy hứa với chính mình trong lúc ôm chặt quyển nhật kí trước ngực.


2 Apr 2020

Học viện Hoàng gia Thánh Paul (phần 1)

Trang 246 đến 259, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Candy ngước mắt quan sát hàng rào to lớn của học viện. Sự cao nhọn và kéo dài một cách vô tận của chúng mang lại cảm giác cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Các thanh sắt được điêu khắc bởi phong cách nghệ thuật tinh xảo khiến cho chúng trông như của viện bảo tàng. Xa xa bên kia hàng rào là một khu vườn rộng lớn được chăm sóc cẩn thận, ở giữa có một hồ nước hình khối được xây khéo léo. Những bụi cây được cắt tỉa tròn trịa bao bọc xung quanh nó và chạy dọc theo con đường dẫn đến một tòa nhà đá màu nâu được xây ở ngay vị trí trung tâm.

Candy cảm thấy mê mẩn trước một học viện tuyệt vời như vậy. Những bức tượng đá sang trọng càng làm tôn thêm sự quyền quý của nó.

"Chúa ơi, trông cứ như một lâu đài thời trung cổ ấy! Thật tuyệt vời! Các anh nói với em toàn những điều kinh khủng, cố ý muốn làm em sợ đúng không?"
Candy cười và ném cho Stair và Archie sự đe dọa mơ hồ.

Cô bé đã rất hạnh phúc khi được đoàn tụ với họ và cho dù họ có nói gì thì cô bé cũng cười suốt.
Hai chàng trai trẻ đã đến bến cảng cách thành phố London không xa để đón Candy. Trước khi gặp nhau Candy đã bị giằng xé bởi những cảm xúc mâu thuẫn. Cô rất mong được ôm họ lần nữa, nhưng đồng thời kí ức về Anthony khiến cô cảm thấy lo lắng. Cô sợ những cơn ác mộng của ngày hôm đó sẽ quay trở lại và ám ảnh cô, và vì vậy cô đang tự hỏi mình nên chào họ bằng những từ ngữ gì.
Nhưng tất cả những sự lo lắng ấy đã biến mất ngay trong tích tắc khi cô thoáng nhìn thấy tấm bảng sặc sỡ được viền bằng những bông hoa giả mà Stair đang giơ cao: "Nhiệt liệt chào mừng tiểu thư Candy!"
Không thể là tác phẩm của ai khác. Trên bảng còn có hình vẽ chibi ngộ nghĩnh của "tiểu thư Candy" với chiếc mũi tẹt trứ danh.

Sau những trận ôm hôn nồng nhiệt cô bé không quên phản lại hình vẽ ấy bằng tràng cười lớn.

"Stair! Đúng là em có cái mũi tẹt nhưng sao anh có thể vẽ chân em ngắn như vậy chứ!"
Bất chấp sự phàn nàn Candy hạnh phúc gần như muốn khóc khi lại được ở bên cạnh hai người bạn thân.

"Em không thích à? Anh thấy nó rất đẹp đó chứ!" Stair trả lời bằng chất giọng cao hứng như thường lệ.

"Ông anh à, anh hoàn toàn không có khiếu nghệ thuật chút nào. Biết vậy để em vẽ luôn cho xong." Archie bình luận một cách buồn bã. Chiếc áo khoác bằng vải tuýt được điểm xuyến bằng bộ lông màu nâu trông rất hợp với anh.

Hai chàng trai cũng đang ngân ngấn nước mắt.

Sau đó họ thẳng tiến đến London trong một chiếc xe tư nhân và trò truyện không ngừng nghỉ. Archie cứ cắt ngang lời nói của Stair và Candy cũng liến thoắng với những câu chuyện. Suốt cả hành trình hai chàng trai liên tục miêu tả cuộc sống học đường như một cực hình, ngày ngày đều khắc nghiệt và bị quản thúc bằng những quy tắc vô lý.

"Các giáo viên không phải là sơ, họ là ác quỷ." Stair thở dài.

Candy phá lên cười: "Các anh đang cố ý làm cho em tin rằng đó là một Học viện u ám hả?"

"Chính xác là vậy!" Archie đồng ý bằng một sự nghiêm túc cực độ, và cả bọn lại nói cười rôm rả.

Chẳng có ai là thay đổi, họ vẫn như ngày xưa như cái lúc gặp cô lần đầu tiên ở nhà Lakewood. Nhưng bây giờ không còn Anthony nữa. Đột nhiên Candy cảm thấy đau nhói trong lòng.

Học viện Hoàng gia Thánh Paul nằm ờ ngoại ô thành phố London. Sau khi nghe những câu chuyện khủng khiếp về nó Candy có cảm giác hơi lo lắng, nhưng nỗi sợ hãi đã bị đánh bật bởi sự ngưỡng mộ đối với vẻ ngoài hoành tráng của tòa nhà.

"Đợi đến khi vào trong đi em sẽ biết là tụi anh có phóng đại hay không, Stair nhỉ?"
Archie đang cố gắng đứng cách thật xa chiếc cổng chính và Stair thì đang giả vờ run rẩy một cách cường điệu khiến cho Candy không biết nói gì.

"Tôi nghĩ là chúng ta nên bước vào." George nói một cách vô cảm, bỏ ngoài mắt những hành động của các chàng trai và gọi người gác cổng.

Cánh cửa sắt to lớn mở ra trong tiếng rít.

"Candy, ở ngoài này thêm chút nữa đi. Tụi anh vẫn còn 12 phút tự do." Archie cau mày đề nghị.

"George, xin chú đấy! Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau, chú đừng tàn nhẫn tách chúng tôi như thế này." Stair cũng nài nỉ.

"Các cậu đang nói gì vậy, sau này các cậu đều có thể gặp lại tiểu thư Candy bất cứ lúc nào mà." Bỏ ngoài tai lời van nài của các chàng trai George bước qua cánh cổng.

"Chú ấy nói đúng đấy. Chúng ta vào thôi." Candy đồng tình bước theo.

"Không!!! Chú nghĩ vậy bởi vì chú không biết đây là loại nhà tù thế nào đâu!"  Stair la lên.

"Vả lại tôi cũng muốn được tận hưởng hết 11 phút tự do hiếm có của mình." Archie vuốt tóc mái trong lúc nhìn vào chiếc đồng hồ ở tay.

"Đừng Candy! Quay lại đây đi!"
Stair cố gắng kêu gọi cô gái đang hoàn toàn đứng trong khuôn viên trường trong lúc tay vẫn đang nắm vào những thanh sắt của cánh cổng và lay nó như một tù nhân đang bị kết án.

Cô bé giật mình cười khúc khích. Ôi Stair anh chằng thay đổi chút nào, và Archie cũng vậy.
Cô bé cười lớn và vẫy tay chào hai người bạn sau đó tiếp tục bước theo George bằng những bước chân vội vàng.

Ở mạn bên kia của khu vườn là một rừng cây sâu hun hút.

"Học viện này đẹp quá... Không ngờ nó còn có cả một khu rừng."

"Ở đây còn có sân cưỡi ngựa, một tòa nhà dành cho bắn cung và đài quan sát. Ở đây không thiếu thứ gì cả."

"Nhưng... rừng cây đó không có cảm giác giống như ở Lakewood..."

Cây ở Lakewood trông dịu dàng hơn. Candy hồi tưởng lại những khung cảnh thân yêu đó và cả biệt thự khổng lồ của nhà Ardlay. Nghe nói Mệ Elroy đã quay lại dinh thự chính ở Chicago và bây giờ tòa nhà ấy đang bị bỏ hoang. Cô lo lắng cho những bông hồng của Anthony, nhưng George không bao giờ trả lời những câu hỏi của cô, như thể chúng là những câu hỏi khó khăn.

Cô bước lên cầu thang đá dẫn đến cánh cửa lớn của tòa nhà. Đứng đằng trước cánh cổng là một nữ tu ở độ tuổi trung niên mặc đồ màu xám tro với nét mặt nghiêm nghị.

"Sơ Grey, hiệu trưởng của trường đang đợi tiểu thư." Người nữ tu nói.

Người phụ nữ thậm chí không màng đến sự hiện diện của George mặc dù anh ấy có ý định cúi đầu chào và bước thẳng vào hành lang rộng lớn được trang trí bằng những hiệp sĩ áo giáp và những bức họa cổ kính.

"Hành lang này giống như của một tòa lâu đài..." Candy thốt lên trong sự ngưỡng mộ.

Người nữ tu đột ngột quay lại và ném cho cô bé một ánh nhìn sắc lạnh.
"Giữ im lặng tuyệt đối khi đi lại. Ở đây nghiêm cấm mọi âm thanh, cho dù chỉ là thì thầm."

Mệnh lệnh khiến cho Candy mím chặt môi và cố gắng bước đi không gây tiếng động.
Có lẽ nào Stair và Archie không phóng đại câu chuyện của họ?
Bên trong tòa nhà yên tĩnh một cách lạnh lẽo . Nguồn ấm áp duy nhất là những tia nắng mùa đông được lọc qua những ô cửa sổ lớn.
Người nữ tu dừng lại trước một cánh cửa vĩ đại. Cô cẩn thận gõ cửa và bước vào.

"Thưa sơ Grey, tiểu thư nhà Ardlay đã đến." Người nữ tu tuyên bố sau khi đã cúi đầu thật thấp.

Ngay lập tức một giọng nói trầm nhưng sắc bén vang lên trong phòng.
"Cô đã đến trễ ba phút hai mươi tám giây. Giữ phép tắc tôn trọng giờ giấc là một điều cực kì quan trọng."

Candy đưa mắt nhìn trong sự ngạc nhiên và phải cố gắng giữ lại sự cảm thán: cứ như trước mặt cô là một tảng đá hùng vĩ. Cô đã cố gắng nhìn theo một chiều hướng tích cực hơn nhưng Sơ Grey trông chẳng khác gì một tảng đá đang khoác vải.

"Tôi xin phép Sơ thứ lỗi cho sự chậm trễ này. Tôi là thư kí của ngài William Ardlay, và cũng là người giám hộ cho tiểu thư Candice. Tôi..."

"Đủ rồi. Tôi đã biết tất cả mọi thứ. Bây giờ anh có thể đi."
Người phụ nữ giơ bàn tay to cắt ngang George.

"Nhưng..."

"Người sắp trở thành học viên của trường này là cô Candice. Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ấy. Một khi đã sống trong học viện của chúng tôi thì cô Candice không cần đến sự can thiệp của người giám hộ. Từ giờ trở đi chúng tôi sẽ là người quản lý của cô ấy."

"Vâng tôi hiểu."