10 Apr 2020

Ngày học đầu tiên

Trang 260 đến 271, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

"Aaaa mặt trời thật chói chang!"

Candy kéo mạnh tấm màn nhung màu đỏ,  đôi mắt nheo lại vì bị những tia nắng đang tràn vào trong phòng làm cho loá mờ. Cô bước ra ngoài ban công rộng lớn và hít một hơi thật sâu. Không khí buổi sáng thấm đậm mùi hương đặc trưng của thành phố London, nhưng tiếng hót líu lo của những chú chim đang tụ họp bên ngoài thì chẳng khác gì âm thanh quen thuộc ở nhà Pony.

Candy cảm thấy vui vì học viện được bao bọc bởi rất nhiều cây xanh. Các cành cây được sắp xếp cực kì thuận tiện cho việc leo trèo. Hoa viên chính  được chăm chút một cách cẩn thận và xa hơn một chút là rừng cây. Phóng tầm mắt qua những hàng cây cô có thể trông thấy kí túc xá nam. Tựa mình vào lan can Candy buồn rầu quan sát tòa nhà màu nâu xa xăm ấy.

Hôm qua sơ Grey đã tuyên bố với cô rằng trong trường tuyệt đối nghiêm cấm các mối quan hệ khác giới. Nói chuyện với nam sinh còn không được chứ đừng tính đến việc đến kí túc xá nam để gặp Stair và Archie. Nghe bảo nếu bị bắt gặp nói chuyện với nam sinh thì sẽ bị phạt rất nặng.

"Mãi mới gặp được nhau... mình có hàng tá câu chuyện để kể cho họ nghe! Cứ tưởng đến London thì sẽ không gặp phải người giống như Mệ Elroy chứ..."

Trong tâm trí Candy bỗng xuất hiện hình ảnh của nữ hiệu trưởng và mệ Elroy đang đứng cạnh nhau. Cô bé phải lắc đầu thật mạnh để xua tan đi suy nghĩ về họ.

"Nhưng mà, ban công của phòng đặc biệt đẹp thật đấy. Có khác gì ban công của nữ hoàng đâu. Chào buổi sáng các công dân Anh Quốc! Xin chào, xin..."

Đột nhiên Candy vội vã cúi đầu và chạy biến vào phòng. Thật ra lúc nãy đứng ở ngoài đóng giả làm nữ hoàng đang giơ tay chào các thần dân, cô đã bị một vị nữ tu đang đi bộ trong vườn trông thấy. Người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt không được tha thứ cho lắm.

Thôi nào, tôi chỉ đùa thôi mà, cần gì phải tỏ thái độ khó chịu thế. Ôi hy vọng học viện này không phải chỉ toàn là những ma sơ khủng khiếp và khó chịu.

Mím môi, cô bé lấy ra bộ đồng phục thường ngày màu xám tro. Patricia nói nên mặc đồng phục thường ngày cho buổi lễ cầu nguyện chung. Tối qua bạn ấy đã ghé sang, khuôn mặt có vẻ sợ sệt, nhưng dù sao bạn ấy cũng thật tốt bụng khi sang thông báo cho mình.

Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng chuông vang lên từ nhà thờ bên cạnh trường. Candy nháy mắt với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và bước ra khỏi phòng bằng phong thái tự tin. So với thời gian đã được thông báo thì cô đang đi sớm 30 phút, nhưng cô Pony thường dặn rằng mỗi khi phải đến nơi nào lần đầu tiên, thì tốt nhất là nên đi sớm một chút cho an toàn.

Mỗi tháng một lần, vào buổi sáng sớm, tất cả các học sinh phải tập trung tại nhà thờ để làm lễ cầu nguyện chung. Mặc dù đó là một sự kiện tôn giáo nhưng dù sao cũng là cơ hội hiếm có để gặp gỡ hai người bạn nam của mình, và đó là lí do tại sao Candy cảm thấy hạnh phúc.

Kí túc xá nữ chìm sâu trong sự yên lặng và trong suốt quãng đường ở hành lang cô không hề nhìn thấy một bóng người. Chẳng lẽ mọi người còn đang ngủ sao? Vừa đặt chân đến cửa ra vào sự phân vân của cô bỗng biến thành ngạc nhiên. Candy nhìn xung quanh và trông thấy những học sinh khác đang hối hả đi về phía nhà thờ, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục màu đen. Ngay lập tức cô trông thấy ở đằng trước là Eliza cũng đang mặc đồ màu đen, bên cạnh là Patricia. Bọn họ quay đầu lại.
Nhìn thấy sự hiện diện của cô khiến Patricia trở nên khó xử và quay đầu đi. Cậu ấy cũng mặc đồ màu đen. Eliza tặng cho cô ánh nhìn liếc xéo và nụ cười khẩy.

Ngay lúc đó Candy đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ôi không! Sau chừng ấy thời gian, sao quả tạ lại đang giáng xuống cuộc đời mình! Chắc chắn đây là trò của Eliza, chính nó đã khiến cho Patricia...

Cô đã quá quen với những trò độc ác của Eliza nhưng lần này còn sự tham gia của Patricia khiến cô cảm thấy khá thất vọng. Mặc dù chỉ mới nhập học cách đây không lâu nhưng có vẻ như Eliza đã trở thành một người có tiếng nói thép trong các nữ sinh và cô ta không cho phép bất cứ ai có mâu thuẫn với mình. 

Mình phải về thay đồ!
Candy đang tính chạy về phòng thì hồi chuông thứ hai đã vang lên và mọi người liền vội vã đi về hướng nhà thờ. Buổi lễ sắp bắt đầu, không còn thời gian nữa rồi. Patricia cũng đã nói dối về thời gian.

Candy bặm môi giữ lấy sự bình tĩnh trong lúc nhớ lại lời của cô Pony.
Nếu chạy về thay đồ thì mình sẽ bị trễ. Tốt nhất là cứ tham gia buổi lễ này, cho dù có đang mặc sai y phục. Dù sao thì đây cũng không phải là điều cố ý.

Nói là làm cô ngẩng cao đầu bước vào nhà nguyện. Các học sinh đã ngồi vào chỗ, họ quay lại nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Trong đám học sinh nam đang ngồi ở những hàng ghế phía trên có cả Stair và Archie. Họ cũng đang lo lắng nhìn cô và lắc đầu ra hiệu. Candy nhận ra rằng đồng phục màu xám là hoàn toàn không phù hợp cho ngày hôm nay nhưng để cố gắng trấn an họ, cô nở một nụ cười và rồi ngồi xuống.

Đột nhiện cô nghe thấy giọng nói nặng nề của Sơ Grey vang lên, bà ấy đang đứng trước bàn thờ để kiểm tra xem tất cả học sinh đã vào chỗ chưa. 

“Candice White Ardlay! Y phục đó chỉ được mặc vào các ngày trong tuần!”

Candy nín thở và đứng phắt dậy. Rồi cô cúi đầu thật thấp và xin lỗi một cách kính cẩn. 

“Vâng, xin sơ thứ lỗi. Khi con phát hiện ra điều này thì đã quá muộn. Con đã tính quay về phòng thay đồ nhưng như thế sẽ bị trễ cho buổi cầu nguyện. Con hứa chuyện này sẽ không tái phạm nữa!”

Candy không thể đổ lỗi cho Patricia. Chắc chắn lúc này cậu ấy đang rất sợ hãi vì có thể bị lật tẩy.

Sợ Grey nhìn đăm đăm Candy như thể đang đánh giá thái độ xin lỗi của cô và nói. 

“Dù sao thì cô cũng là học sinh mới của trường, lần này ta bỏ qua. Nhưng Sơ Iris, quản lý kí túc xá nữ sẽ xử lý vấn đề này sau. Còn bây giờ thì ngồi xuống đi.” 

Giọng nói của nữ hiệu trưởng vang lên mãnh mẽ trong nhà nguyện đang im phăng phắc. Mọi người gần như đang nín thở.

Sau khi nhún chân nhẹ nhàng Candy ngồi xuống trên băng ghế cứng trong sự căng thẳng tột độ.

“Chúng ta bắt đầu lời cầu nguyện buổi sáng.”
Sơ Grey nhắm mắt lại và chắp tay, mọi người đồng loạt làm theo. 

Candy cũng không ngoại lệ và rất tập trung vào những lời nói thốt ra từ người hiệu trưởng. Cô bé có rất nhiều điều để cầu xin. Một lời cảm ơn rất lớn đến Mệ William… và cầu cho linh hồn của Anthony được yên nghỉ nơi suối vàng.

Đột nhiên trong nhà thờ vang lên một tiếng động lớn, và mọi người ngẩng đầu lên ngay tắp lự.
Sơ Grey cũng bị gián đoạn, bà tức giận trừng to đôi mắt.

“Terrence G. Granchester!”

Đôi má bà tràn đầy sự phẫn nộ.

“Cậu không những đến muộn mà còn làm gián đoạn buổi cầu nguyện của người khác. Thật không thể chấp nhận được!”

Grandchester? Nghe đến cái tên đó khiến cho Candy ngạc nhiên và quay đầu lại trong lúc quên mất sự giận dỗi của sơ Gray.

Tựa người vào một trong những băng ghế cứng, chàng trai khoanh hai tay đứng nhìn những học sinh còn lại bằng ánh mắt giễu cợt. 

Chính là chàng trai mà cô đã gặp trong đêm đầy sương mù trên boong tàu.

Chàng trai mỉm cười trong sự khinh khỉnh và nhìn chằm chằm vào các nữ tu.

“Cười cái gì, Terrence G. Grandchester?” Sơ Grey hỏi bằng ánh mắt đe doạ.

“À không có gì đặc biệt. Tôi chỉ thấy buồn cười khi nhìn mấy người cầu nguyện. Ai trông cũng có vẻ rất chân thành nhưng có trời mới biết trong đầu các người đang suy nghĩ những gì.”

“Terrence G…”

“Cô muốn bảo tôi biến đi chứ gì? Đừng lo, không cần đâu. Tôi cũng chẳng có cái quái gì để mà cầu xin cả.”

Terrence ném lên vai chiếc áo khoác màu xám và bước thẳng ra cửa trong ánh nhìn im lặng của tất cả mọi người.

“Terrence…”

“Đừng có gọi mãi tên tôi như thế, tôi biết cô muốn nói gì rồi. Tí nữa tôi phải đến phòng hiệu trưởng có phải không? Tất nhiên là tôi sẽ có mặt ở đó, bằng tất cả sự hân hoan.” Cậu nói và rồi quay đầu lại. “Cho nên các bạn học sinh thân yêu, hãy bảo trọng nhé.” 

Sau khi cúi đầu tao nhã như một quý ông đích thực cậu bước ra khỏi nhà nguyện.

Cậu vừa bước đi thì chẳng mấy chốc cả nhà thờ đã hồi sinh.

“Cái tên Terrence G. Grandchester này là ai thế?” Eliza thì thầm một cách hứng khởi từ băng ghế xa xa. 

“Anh ấy là con trai của công tước Grandchester, là dòng dõi quý tộc đấy.”

“Quý tộc ư…”

“Anh ấy rất đẹp trai đúng không? Tất cả bọn con gái đều ngưỡng mộ anh ấy nhưng Terry dường như không thích phụ nữ. Anh ta thuộc tuýp người lạnh lùng và có cảm giác như là một kẻ xấu, nhưng việc học của anh ta vẫn luôn là hạng nhất."

Các cô gái dường như quên mất nơi họ đang ở và không ngớt bàn tán về cậu.

Thì ra tên đó… mọi người gọi hắn là Terry.
Candy nhớ lại lần họ gặp nhau trên boong tàu đầy sương mù. Nhìn từ phía sau bóng hình của anh ấy trông cứ như Anthony.

“Giữ yên lặng!”
Sơ Grey đập bàn và như thể thuỷ triều đang rút lui cả nhà nguyện lại im phăng phắc.

“Thật là thiếu đứng đắn khi cho phép bản thân bị xao lãng vì những thứ nhỏ nhặt như thế này, chứng tỏ những kỉ luật đạo đức mà chúng tôi đang giảng dạy ở đây là không đủ. Bài đọc sáng nay sẽ dài gấp đôi và tôi không cho phép ai được phép chớp mắt đâu đấy!”

Nếu sáng hôm đó Candy có thể chịu được bài đọc vô tận của sơ Grey thì đó phải nhờ vào những kỉ niệm với Anthony.

Terrence G. Granchester, cô không ngờ là sẽ gặp lại anh. Đêm hôm đó cô cứ tưởng rằng Anthony đã hồi sinh, nhưng đó có lẽ chỉ do ảo giác của sương mù. Chuyện ấy không thể là sự thật.

Suốt cả ngày hôm đó đám con gái vẫn tiếp tục bàn tán về Terrence.

“Thế Terrence đã từng hẹn hò với ai chưa?” Eliza hỏi bằng đôi mắt sáng ngời. Cho dù lớp học đã kết thúc từ lâu thì cô ta vẫn không ngừng dò hỏi thông tin từ hội bạn đang tụ tập xung quanh mình.

“Nếu anh ấy không thích phụ nữ thì đó chỉ là vì anh ấy chưa từng thấy một cô gái quyến rũ đó thôi.”

Cẩn thận để không bị mấy người đó phát giác, Candy lẻn ra khỏi toà nhà của trường và đi về phía rừng cây. Cô cảm thấy vui vì Eliza đã có một mục tiêu mới.

Nhờ cái tên Terry đó mà cô ta sẽ để yên cho mình trong một thời gian…

Khu rừng mùa đông thơm mùi gỗ ướt. Candy hít thật sâu hương thơm đầy kỉ niệm. Có lẽ rừng cây ở Lakewood đã được bao phủ bởi một lớp tuyết dày và chói mắt, có thể nghe được tiếng tuyết rơi từ trên cây xuống đâu đây.

Giá như Anthony vẫn còn…
Bước trên những cành cây khô héo Candy dừng lại trong suy nghĩ. Nếu không có gì xảy ra có lẽ hai người họ đã có thể cùng nhau đi dạo trong khu rừng mùa đông. Nếu chuyện đó không xảy ra…

Đột nhiên từ phía bên kia của rừng cây vang lên tiếng vó ngựa. Candy nín thở. Không, đây không phải là nhầm, âm thanh giống y như của ngày hôm đó, âm thanh ồn ã của ngựa phi nước đại. Ngay lập tức ánh nắng phản chiếu lên các cành cây trở nên xám xịt. Âm thanh càng lúc càng mãnh liệt, tiếng ngựa chạy càng lúc càng nhanh. Tâm trí Candy ngay lập tức bị quay về quá khứ.

Không Anthony! Đừng chạy quá nhanh!

Cô thấy một con ngựa xám đang phi về phía mình. Ngược với hướng mặt trời, cô không thể thấy ai đang cưỡi nó.

Không! Dừng lại! Anh không được đi về hướng đó! Ở đó có bẫy! Có bẫy đó Anthony!

Trong nỗ lực ngăn lại hình bóng đen của người kỵ sĩ Candy giang rộng vòng tay nhưng con vật vẫn không bị làm cho chậm lại.

“Dừng lại đi!”
Trong lúc hét lên âm thanh đó Candy đội nhiên ngất xỉu.

Chuyện gì đã xảy ra? Candy có cảm giác đầu mình bối rối như thể nó đang bị che khuất trong một đám mây. Có đang là mơ không? Ai đó đang quan sát cô bằng một ánh mắt lo lắng.

“Anthony!”
Trong lúc mơ màng cô gái thốt ra cái tên đó và mở mắt, nhưng ngay lập tức cô ngồi phắt dậy: chàng trai đang nhìn chằm chằm vào cô là Terrence G. Grandchester.

“Tên tôi là Terrence.” Chàng trai trẻ cất tiếng nói, đôi mắt chuyển sang ánh nhìn mỉa mai. 

“Đừng có gọi tôi bằng một cái tên ngu ngốc và tầm thường như vậy.” Cậu nói không hề kiêng nể và nhảy phốc lên con ngựa xám đang đợi bên cạnh và vuốt lấy bờm nó.

“Ngu ngốc? Đấy là một cái tên rất đẹp! Còn Terrence là sao chứ, ai lại dùng một cái tên như vậy?”

“Đó có phải là lời nên nói với ân nhân cứu mạng của mình không hả?” Terrence cười khúc khích trên yên ngựa.

“Ân nhân cứu mạng?”

“Vừa này cô bị ngã, tôi đã chăm sóc cho cô rất dịu dàng đấy.”

“Anh… chăm sóc cho tôi?” Candy hỏi trong lúc nín thở.

Đúng rồi, tự nhiên mọi thứ trở nên tối sầm. Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Quan sát cô từ trên cao Terrence nói với giọng chế giễu: “Chứ còn gì nữa. Cô không tự đứng được nên tôi phải bồng cô lên và…”

“Cái gì?”
Candy đỏ mặt, hai tay xua xua không cho Terrence nói hết câu.

Chàng trai phá lên cười và nói. “Thôi đi, tôi đùa đấy. Về nguyên tắc tôi chỉ tử tế với những cô gái xinh đẹp thôi.”

Vẫn với nụ cười sang sảng anh đá hông con ngựa và tiếp tục phi nước đại.
Con vật biến mất như thể nó đã bị hấp thụ bởi những tia nắng rọi qua những tán cây. Candy vẫn như người mất hồn. Sau đó cô hít vào một hơi thật sâu.

Đáng lẽ phải trả lời đại loại như “Thế thì phải cảm ơn Chúa là tôi không xinh đẹp. Còn hơn là phải nhận lấy sự tử tế của anh!” Nhưng đã quá trễ rồi.

Cô đã bất tỉnh bao lâu? Anthony… âm thanh của những con ngựa phi nước đại vẫn đang tái hiện rất rõ trong tâm trí cô và khiến trái tim cô đau nhói. Cô nghĩ về Terrence G. Grandchester đang ngồi trên yên ngựa.

Mình cứ tưởng anh ấy là Anthony… lại một lần nữa…

Nhựng Terrence có vẻ như không nhận ra cô từ lần gặp nhau trên tàu. Đứng ở boong tàu dường như là cô đã nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của anh, những tia sáng lấp lánh, nhưng có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác mà thôi.






x

2 comments:

  1. This comment has been removed by the author.

    ReplyDelete
  2. Chào dịch giả của "Candy Candy viên kẹo sữa ngọt ngào",

    Mình là chủ của blog Rivistories. Mình không biết làm sao để có thể liên hệ với bạn nên mình viết cmt xin lỗi bạn tại đây. Do niềm yêu thích với tiểu thuyết nên mình có đăng lên trang của mình, nhưng mình đã sơ xuất không ghi nguồn, mình rất xin lỗi vì chuyện này và sẽ chú ý hơn về sau. Khi đọc được bài viết của bạn, mình đã chuyển bài viết về chế độ private. Nếu có thể, bạn cho mình xin phép publish và ghi rõ nguồn được không? Còn không thì mình sẽ chỉ để private bài viết và không ai đọc đc ạ.

    Mình rất mong nhận được sự phản hồi từ bạn
    Một lần nữa mình xin lỗi bạn rất nhiều!

    ReplyDelete