29 Dec 2013

Lời nhắn ngắn Terry gửi đến Candy sau khi rời khỏi học viện Thánh Paul

Trang 134 đến 135, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Một buổi tối se lạnh, bầu trời không trăng khiến cho cảnh vật chìm hẳn trong bóng đêm đen kịt.
Khu kí túc xá nam sinh chỉ duy nhất một phòng không có ánh đèn.

Từ trên cây, sau khi chắc chắn đấy là phòng của Terry, Candy phi người nhảy phốc xuống lan can.
Đứng trên đấy Candy chăm chú lắng nghe tiếng động. Rất yên lặng, có vẻ như không có ai ở trong.

Yên lặng quá, Terry không ở trong đó... Candy phân vân.

Trống ngực đập liên hồi, Candy bạo dạn đặt tay lên một bên cửa kính. Cửa không khóa, Candy đẩy cửa bước vào trong.

"Terry..."

Căn phòng tối đen như mực. Candy thì thầm giọng rất nhỏ.

Không lời đáp lại. Candy có linh cảm bất an.
Candy tiến tới bàn làm việc và bật công tắc từ chiếc đèn nhỏ.

Không có ai ở trong phòng.

Sao mọi thứ lại gọn gàng quá...

Ánh sáng xanh từ ngọn đèn nhỏ hướng sự chú ý của Candy lên bao thư màu trắng đặt trên mặt bàn.

Sự bàng hoàng khiến Candy cảm thấy khó thở trong ngực.

Gửi người có tấm lòng vàng,
Xin hãy gửi lá thư này cho tiểu thư Candice White Andrew.

Gửi cho mình?
Candy run run xé phong bì đã được niêm ấn cẩn thận.

Candy,
Anh quyết định nghỉ học và đi Mỹ. Ở nơi đó anh có chuyện muốn làm.
Dù ở nơi nào anh cũng cầu nguyện cho em luôn được hạnh phúc.
Terrious


Một lá thư cực kì ngắn gọn.

Cho dù Candy có đọc bao nhiêu lần thì vẫn không thể tìm ra lời nào khác ngoài 2 dòng ấy.



Terry đến Mỹ? Để làm gì? Tại sao lại đột ngột quá?

Đột nhiên lá thư rơi tuột khỏi tay Candy.

Được thả ra khỏi nhà tù học sinh là chuyện quá dễ dàng. Không bị đuổi học. Báo cáo về gia đình cũng được hoãn lại.

"Đối xử đặc biệt" từ hiệu trưởng, sơ Margaret đã nhiều lần nhắc đến cụm từ ấy.

Chắc chắn là Terry...




Những ngón tay run rẩy, luống cuống đan vào nhau khi Candy cúi xuống nhặt bức thư.
Ngay lúc ấy từ cửa phòng Terry phát ra những tiếng động khả nghi. Ai đó đang muốn phá cửa đột nhập vào phòng.

28 Dec 2013

Tiêu đề 4

Trang 41 đến 50, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Candy, 
Cảm ơn cậu về những lá thư. Mình vẫn khỏe.Tí nữa cô giáo dạy piano sẽ đến, mỗi ngày mình đều bận rộn với những bài luyện ngón.Cảm ơn Candy lúc nào cũng gửi rất nhiều lá thư. Mỗi lần nhận được thư cậu khiến mình nhớ đến phát khóc. Xin lỗi vì đã không hồi âm  Mình không đủ can đảm bày tỏ cảm xúc lên trên giấy trắng. Nhưng hôm nay mình quyết định viết thư cho cậu. Chắc chắn việc này sẽ khiến Candy nổi giận, nhưng mình vẫn phải viết một cách thành thật. 
Candy, xin cậu đừng gửi thư cho mình nữa.Bảy năm đã trôi qua từ khi mình trở thành con gái của gia đình Brighton. Mình được ba mẹ yêu thương chăm sóc như chính con gái ruột, và mình cũng rất quý họ. Quãng thời gian sống ở cô nhi viện, mình không muốn để cho ai biết. Ngay cả việc mình từng bị bỏ rơi, mình rất ghét phải nghĩ về điều đó. Ở đây mình có rất nhiều bạn mới. Họ hoàn toàn tin mình là tiểu thư của một gia đình quyền quý và đối xử với mình rất tốt. Nếu chuyện mình lớn lên ở cô nhi viện bị phát hiện thì… chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thật đáng sợ.Candy, mình thật sự không muốn họ biết được bí mật ấy. 
Nên Candy, xin lỗi cậu. Lời hứa mời cậu đến nhà chơi, mình không giữ được. Mình sẽ không gửi thư cho cậu nữa đâu. Candy, xin cũng đừng gửi thư cho mình.Candy hãy sống hạnh phúc nhé. Mình thành tâm cầu nguyện cho cậu. Thật đấy! 
Xin lỗi cậu!Tạm biệt, Candy. 

Annie Brighton 
Tái bút: Mình sẽ không nói với ba chuyện Candy muốn đi làm. Tha lỗi cho mình.

Nhận được lá thư hồi âm hiếm hoi từ Annie, Candy vui đến mức muốn ôm trọn nó vào lòng. Tay ép chặt lá thư lên ngực, Candy vội vã nhảy chân sáo đến đồi Pony. Đấy là nơi duy nhất cô bé có thể đọc thư mà không bị làm phiền.
Chắc chắn Annie sẽ hiểu tâm sự của Candy. Có thể gia đình Brighton sẽ giúp cô bé tìm một công việc. Candy ngồi giữa những đóa hoa cúc trắng đang đung đưa trong gió và xé lá thư trong tiếng tim đập thình thịch.

…Dần dần, ngón tay cô bé run lên.

Tạm biệt, Candy.

Có khi nào mình đọc nhầm? Hơi thở Candy gần như mắc nghẹn.
Annie không thể viết những điều như vậy. Chắc chắn ai đó đã giả mạo Annie và viết nó. Với suy nghĩ đó Candy không biết đã đọc đi đọc lại bức thư bao nhiêu lần.

Tạm biệt, Candy.
Không thể là giả mạo. Chữ viết của Annie giống hệt giọng nói bạn ấy, trên tờ giấy trắng những nét chữ nhỏ nhắn có vẻ run run.

Toàn thân gần như mất hết sức lực, Candy ngã khụy xuống.

Đây là suy nghĩ từ tận đáy lòng của Annie.
Mình đã không hề nhận ra… Cũng không nghi ngờ khi không thấy Annie hồi âm.
Annie rất hay để ý đến lời bàn tán của những người xung quanh, tính cách đó mình biết. Vậy mà mình vẫn không chịu nghĩ đến, chỉ nghĩ cho quyền lợi của bản thân.
Annie, mỗi khi nhận được thư của mình chắc cậu rất sợ hãi…Không chừng mình đã khiến tim của cậu yếu đi…

Bất giác nước mắt Candy chảy thành hàng dài trên má.
Bị bỏ rơi có phải là lỗi của chúng mình đâu. Đáng lẽ càng phải thấy tự hào hơn với việc sống ở viện mồ côi chứ…
Nhưng Candy không muốn trách Annie.

Xin lỗi cậu!

Có thể nghe được tiếng lòng của Annie. Có lẽ Annie đã phải sử dụng hết sự can đảm của mình để viết lá thư này.

"Tớ cũng xin lỗi cậu, Annie…"
Candy nghẹn ngào thốt nên thành tiếng.
"Đừng lo lắng. Annie…Tớ sẽ ngưng gửi thư cho cậu."

Trong lúc lầm bầm những lời đó, một giọt lệ bất ngờ rơi lên lá thư. Candy chớp chớp mắt, ngạc nhiên vì khóc không phải là việc cô bé muốn làm.

Nhưng có khi nào, ở đây, nếu mình khóc thật to thì hòang tử trên đồi sẽ xuất hiện?

Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à.

Nhớ lại lời của hòang tử, khóe miệng Candy run lên. Chiếc phù hiệu bằng bạc có đính chuông lúc nào cũng nằm trong túi liền được lấy ra.

"Hòang tử trên đồi, em sẽ không khóc đâu."

Leng keng leng keng, những chiếc chuông bạc va vào nhau, phát ra âm thanh dễ chịu.
Giá mà chúng có phép màu. Nếu có thể, hãy biến lá thư của Annie thành thiệp mời ta đến thăm nhà!
Nhưng... những việc thế này... sẽ không bao giờ thành hiện thực…

Xa xa có một đôi bướm trắng đang bay lượn. Candy nhớ về quá khứ ngày xưa vẫn luôn cùng Annie chơi đùa, không rời nhau nửa bước.
Candy thở dài, nhìn xuống chân đồi về phía nhà Pony. Bây giờ là giờ ngủ trưa của bọn trẻ. Nhà Pony trong sự bao bọc dịu dàng của nắng hè dường như cũng đang say giấc.

"Ủa…có một chiếc xe!?"

Candy liền đứng bật dậy.

Trong cảnh sắc ngái ngủ bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi sang trọng màu xanh đậm đang “brừm brừm” trong khói bụi tiến về hướng ngôi làng. Đến trước cửa nhà Pony nó dừng lại.
Từ trên xe một người đàn ông bước ra và tiến đến nhà Pony. Dù ở xa nhưng Candy có thể nhận ra người đàn ông ăn mặc rất lịch sự.

“Ai thế nhỉ? Tại sao lại đến đây? A! Hay là người ấy muốn nhận con nuôi? A, hay là người ấy muốn một đứa trẻ mặt tàn nhang nhưng rất dễ thương giống mình? Được thế thì tốt biết bao!”

Candy đang lầm bầm với bản thân thì thấy cô Lane chạy vội ra khỏi nhà.

“Candy! Candy!”

Cô hướng tầm mắt về phía cây sồi già, lớn tiếng tìm gọi Candy.
Candy nhặt tấm phù hiệu nhét trở lại vào túi, dùng hết sức lức chạy bay xuống đồi.

“A! Tốt quá Candy! Cô Pony đang gọi con đấy!”

Vừa nhìn thấy Candy cô Lane đã nói ngay.

“…Có khi nào cô ấy muốn bàn về chuyện đi Lakewood…”

Ngay lập tức Candy thấy tim mình đập rộn ràng.

“Ôi chao! Cuối cùng con cũng được nhận nuôi! Cô ơi, có phải là người vừa mới đến từ chiếc xe lấp lánh kia không?  Người ấy trông rất giàu có!”

“Ừ ừ…có vẻ như đến từ một căn biệt thự rất sang trọng nhưng…”

Candy nhảy cẫng lên.

“Hoan hô! Không bõ công con chờ đợi rất lâu! Số con thật là may! Cô ơi, con đã mong cái ngày này từ lâu lắm rồi ! »

“Candy…Ừm… Không phải là nhận con nuôi…”

Những lời lẩm nhẩm của cô Lane chưa kịp lọt vào tai Candy thì cô bé đã nhảy chân sáo vô nhà.
Bỗng nhiên Candy dừng lại, hít vào một hơi sâu để lấy bình tĩnh. Cuối cùng thì cái ngày trông đợi nhất cũng đã đến.
Mình phải thật khiêm tốn!
Candy phủi bụi trên chiếc váy, trên mặt khóac lên vẻ bình thản, sau đó gõ tay lên cửa phòng cô Pony.

Cô Pony ngẩng đầu lên. Candy có thể nhận ra trên mặt cô mang nhiều cảm xúc khó tả. Người đàn ông đang ngồi trên ghế bỗng đứng dậy và tiến về phía Candy. Candy cảm thấy toàn thân cứng đờ. Mình sắp sửa gọi người đàn ông trẻ như thế này là “Ba” sao? Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, mọi hy vọng đã hoàn toàn bị đập nát.

“Candy, đây là ngài Steward đến từ gia đình Leagan ở Lakewood. Nữ chủ nhân của ngài đang muốn tìm một người làm bạn cho tiểu thư Eliza.”

Cô Pony vừa nói vừa tránh nhìn thẳng vào mắt Candy.

“Người làm bạn? Không phải là nhận con nuôi sao?”

Nhận ra sự thật phũ phàng Candy cảm thấy lồng ngực bị thắt chặt.
Candy vô thức quay lại nhìn cô Lane vừa mới bước vào phía sau. Cô Lane với vẻ áy náy đặt hai tay lên ngực, ánh mắt nhìn thẳng xuống dưới.

“Ngài Steward, đây là Candy White, năm nay vừa tròn 13 tuổi như tiểu thư của gia đình.”

Vị khách tên Steward nhìn Candy vẻ dò xét, đoạn gật đầu.

“Dù sao thì cũng là một cô bé trẻ trung và có vẻ năng động. Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu thu xếp hành lý và khởi hành ngay lập tức.”

“Nhanh vậy sao!?”

Cô Lane bất giác thốt lên. Cô Pony cũng bật dậy từ ghế.

“Đúng thế, chúng ta còn chưa hỏi Candy suy nghĩ của nó mà. Candy từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời nào. Ngay cả ngài thị trưởng cũng chưa một lời từ biệt…”

Cô Pony nhìn ngài Steward và Candy bằng ánh mắt bối rối.

“Tôi đã thông báo với ngài thì trưởng và quyên góp một số tiền từ thiện cho nhà thờ. Vả lại nữ chủ nhân đã ra lệnh phải trở về ngay lập tức.”

Vị khách Steward thông báo bằng vẻ mặt không cảm xúc. Trông thấy cả hai cô đang phân vân, Candy cất tiếng.

“Con…sẽ đi!”

Lời nói thóat ra từ miệng một cách can đảm.

“Nhưng mà…Candy, cô hiểu ý con…nhưng chúng ta vẫn có thể từ chối!”

Giọng cô Pony run run.

“Con đã quyết định rồi thưa cô! Con sẽ đi ngay lập tức! Bây giờ con xin phép đi sửa soạn.”

Candy nhoẻn miệng cười thật tươi, vị khách Steward gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Làm bạn của tiểu thư hay cái gì cũng được, miễn sao là được người ta nhận. Chứ không thì sẽ không có cơ hội rời khỏi nhà Pony đâu.
13 năm trời làm phiền các cô thế là đủ rồi. Candy tự nhủ.

“Candy…con hãy suy nghĩ thật kĩ! Nếu con thật sự không muốn thì…”

“Được mà cô Lane. Con đã 13 tuổi rồi!”

Candy động viên cô Lane đang muốn khóc bằng một khuôn mặt tươi cười.

Nói là sửa soạn nhưng Candy chẳng có bao nhiêu hành lý để mang theo.
Rất nhanh sau đó là thời khắc chia tay. Ngài Steward đã vào trong xe.
Lúc này đây Candy có cảm giác đang ở trên mây, những bước chân nhẹ tênh như đang trốn chạy thực tế. Thật đột ngột khi phải rời xa nhà Pony.

“Chờ một chút! Để cô gọi tụi nhỏ dậy tiễn con đi…”

Cô Lane năn nỉ ngài Steward khoan hãy nổ máy.

“Đừng cô ơi…như vậy sẽ còn khó từ biệt hơn. Cứ để tụi nhỏ ngủ.”

Candy nói bằng giọng dịu dàng. Thật sự nếu trông thấy lũ trẻ chắc chắn cô bé sẽ khóc.

“Được rồi, chúng ta phải về nhà trước khi hoàng hôn.”

Ngài Steward khởi động máy. Nhanh sau đó xe bắt đầu lăn bánh.

“Cô ơi!”

Bất thình lình Candy thò đầu ra khỏi cửa sổ. Rất muốn nói “Cảm ơn các cô vì tất cả..” nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

“Candy!”

Cô Pony đang đứng yên bỗng nhiên kêu lên và chạy theo xe.

“Đây! Cái này cho con, Candy!”

Cô cởi sợi dây chuyền thánh giá vẫn luôn đeo quanh cổ và đặt lên tay Candy.

“Candy, cái này tặng cho con, chúc con mãi mãi được hạnh phúc!”

Qua hai tròng kính đôi mắt nhỏ của cô Pony đã ướt đẫm. Cô Lane hai bờ má nhạt nhòa nước mắt, chỉ biết đưa tay lên che miệng, im lặng nhìn Candy.

…Không được khóc!
Candy tự nhủ với bản thân.

“Con cảm ơn cô! Tạm biệt các cô!”

Candy mỉm cười giơ tay vẫy chào cả hai, và rồi cô bé quay đầu không một lần ngoảnh lại nhìn.