4 Dec 2012

Lời mở đầu

Trang 4 đến 11, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


"Thân gửi cô Pony,"

Vừa viết xong cái tên trên nền giấy trắng, tôi đã phải buông bút bởi cảm giác cả lồng ngực đang bị một núi cảm xúc làm cho cháy bỏng.

Tôi hít vào thật sâu, hơi thở của sự nhẹ nhõm và lòng biết ơn.
Trong lúc vô thức, tôi thấy hai bàn tay mình đan lại với nhau.


Những tuần gần đây tôi không thể làm gì hơn là cầu nguyện, hằng ngày viết những lá thư gửi đến cô Pony, cầu nguyện cho cô bằng cả trái tim mình.

Nhà Pony thật là xa. Nó xa đến cả một đại dương, chưa bao giờ tôi có cảm giác oán giận như lúc này.
Tôi muốn được ở cạnh cô Pony, giúp cô chống chọi với căn bệnh và khiến cô có thêm lòng can đảm.


Tôi ngưng viết khi chỉ vừa xong cái tên và đọc lại bức thư gửi từ cô Lane.

Ngay cả những nét chữ viết tay gầy và vui vẻ của cô Lane cũng như đang nhảy điệu hân hoan bảo rằng cô Pony đã qua cơn nguy kịch và bây giờ cô đang trong giai đoạn hồi sức.

“Candy, ta có thể nghe thấy tiếng con hỏi ta rằng “Cô có chắc không cô Lane? Cô không nói thế để cho con yên lòng chứ?” nên ta gửi kèm đây thư viết tay của cô Pony. Khi nào khỏe hơn chút thì cô ấy sẽ gửi con lá thư dài hơn.”

Kèm theo đó là một lời nhắn ngắn từ cô Pony. Tôi đọc đi đọc lại và mỗi lần đọc là nước mắt lại tràn đầy.

“Cô làm cho con lo phải không Candy?
Cô không sao đâu!
Cô còn có rất nhiều thứ phải làm, cho cả lũ trẻ nữa.
Nên cô quyết định sẽ không chết cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.
Chắc chắn Chúa Trời sẽ thấu hiểu.

Pauline Giddings”


Tôi đưa ngón tay viền theo từng con chữ.
Nét chữ to và tròn, rất hợp với cô Pony luôn tràn ngập tình thương. Tôi dường như có thể nghe được giọng nói và mùi thơm tỏa ra từ những chiếc bánh rán nóng hổi của cô Pony.

“Cô Pauline…”
Tôi không thể không mỉm cười khi thì thầm cái tên ấy.



Chỉ đến khi lớn tôi mới biết Pony không phải là tên thật của cô.

“Từ khi còn bé cô đã được gọi là Pony rồi, cứ như cô là một chú ngựa con mủm mĩm của trang trại hàng xóm ấy. Có lẽ vóc dáng của cô so với hồi đó cũng chẳng thay đổi gì!”
Cô vừa kể vừa cười lớn.

Mỗi lần đụng đến chuyện tên gọi, cô Lane không bao giờ quên nhắc lại lời thú tội vui nhộn của mình.

“Giá mà tất cả đều biết hồi còn nhỏ ta đã bị ghẹo như thế nào vì cái tên của mình, Lane Roche! Roche, nghe cứ như là “gián”(roach) hay “cá trê”(loach) ấy… Nó khiến ta tức điên lên được, ta đã lầm bầm cứ đọc đi, càng sai càng tốt. Xét lại thì đấy cũng là một cái họ đáng kính được truyền từ đời này sang đời khác, hành động của ta thật không thể tha thứ được!”

Tôi nhớ cô Lane đã ngước lên trời với vẻ ăn năn thật sự.


Hơi ấm từ chiếc lò sưởi ở nhà Pony. Tiếng gỗ cháy lách tách.
Cô Pony ngồi thoải mái trên chiếc ghế bành trong khi cô Lane chuyền tay tôi ly sô cô la nóng ở trước lò sưởi, miệng nói “Coi chừng đấy Candy, nóng lắm!”
Cô Lane chưa kịp dứt câu thì tôi đã kề môi lên ly làm một ngụm để rồi bị phỏng một miếng ngay miệng.

Kỉ niệm ấy, mùa đông ấy.

“Con vẫn chẳng thay đổi…Candy!”
Cô Pony cười phá lên.

Dư vị của kẹo dẻo nướng trong lò.
Tuyết.

Sự im lặng trong căn nhà khi lũ trẻ đều đã đi ngủ. Nhưng tôi biết thật ra bọn chúng chưa ngủ đâu. Chúng đang đợi tuyết rơi. Khi người lớn đã yên vị trên giường chúng sẽ trốn ra ngoài và xây một người tuyết thật bự hòng làm các cô hỏang sợ vào sáng mai.
Ngay cả tôi cũng đã từng thế. Với Annie và Tom, chúng tôi đã cấu da nhau chỉ để không ngủ gật vào buổi đêm và đợi tuyết xuống.

Tôi biết ơn ba mẹ đã bỏ rơi mình ở nhà Pony. Đấy chính là quê hương của tôi, là nơi tôi có thể quay lại.


Tôi đứng dậy từ bàn làm việc của anh*, chầm chậm bước đến chiếc bàn gỗ cạnh tường, bên trên có treo 1 khung gỗ thủ công bao quanh bức tranh sơn dầu có kích thước 55 x 33cm. Anh đặt bức tranh theo một hướng mà đứng ở đâu trong phòng cũng có thể thấy được. Anh là người đã phát hiện bức tranh trong một phiên chơ trời ở Luân đôn, vài năm về trước. Chẳng phải là món quà tuyệt vời sao?

Chỉ với một ánh nhìn anh đã nhận ra chính nó, trong rất nhiều bức tranh cũ, là bức tranh vẽ nhà Pony.
Không chỉ miêu tả đầy đủ khung cảnh có thể thưởng thức từ phía đồi Pony.
Nó còn mang đến cảm giác bồn chồn cho người xem.

Có một chữ kí khá nhạt ở góc bức tranh.
Viết “Slim”
Khi phát hiện ra chữ kí ấy tim tôi như muốn thắt lại.

Slim!
Đấy là một đứa con trai với làn da ngăm và đôi mắt xám u buồn. Mỗi khi đêm xuống nó lại khóc.

“Slim khóc trong khi nắng chiều đang nhuộm đỏ bầu trời. Có lẽ ngay từ lúc còn đỏ hỏn nó đã nhớ rõ khoảnh khắc bị bỏ rơi.”
Cô Lane nói bằng giọng rất buồn.

Tôi nhớ chính cô Lane đã gọi nó là Slim (mảnh khảnh).
Nó là môt đứa trẻ rất nhát, nhưng lại rất quý tôi. Nó cũng thường đái dầm và luôn cố gắng giấu bằng mọi cách, nhưng làm sao qua mắt được các cô. Slim, gầy và ốm yếu, lúc nào cũng chỉ vẽ tranh.

“Cô đã hy vọng nó có thể đi học vẽ tranh.”
Câu nói của cô Pony bỗng nhiên vang trong tai tôi rất rõ.

Khi tôi quay lại nhà Pony thì Slim đã rời khỏi.
Có vẻ như nó đã được một người thợ rèn sống ở một thị trấn xa nhận nuôi. Các cô đã rất buồn vì Slim sẽ phải sống trong một thế giới không còn liên hệ gì với những bức tranh.

Slim, vậy là em vẫn luôn nhớ vẽ tranh!

Những nét vẽ rất chính xác và tinh tế. Slim là người duy nhất có thể phác họa khung cảnh nhà Pony ngày xưa một cách sống động như thể nó đang ở ngay trước mắt tôi.

Bây giờ nhà Pony còn tuyệt vời hơn hồi trước.
Nhưng tại sao tranh của Slim, con nuôi của một người thợ rèn lại có thể lưu lạc đến Luân Đôn , một nơi rất xa nước Mỹ? Hơn nữa còn là ở chợ trời!
Tôi chỉ có thể đoán là cuộc đời của Slim cũng giống như tôi, không suôn sẻ gì mấy.

“Candy, cô không thể không nghĩ rằng đây là sự trùng hợp rất kì diệu, nó xảy ra chỉ để mang đến cho con một tinh thần tốt.
Hãy giữ gìn bức tranh của Slim. Chúng ta ở trong ấy. Candy, chúng ta sẽ luôn ở đấy và dõi theo con. Chắc chắn Slim cũng có trong ấy, và tất cả mọi người.
Giữ gìn sức khỏe nghen con, hãy luôn giữ bức tranh bên mình.”


Lời hồi âm ấm áp từ cô Pony cho bức thư tôi viết kể chuyện anh ấy đã tìm thấy tranh của Slim.
Tôi đã nghĩ đến việc gửi bức tranh đến các cô, những người luôn lo lắng về Slim.
Tôi nghĩ các cô đã ngầm hiểu.
Các cô bảo rằng nó có ý nghĩa hơn đối với tôi.
“Một nơi con có thể quay về.”

Mặc dù ở rất xa, nhà Pony sẽ luôn hiện diện trong phòng khách của tôi.
Thật sự thì, tôi đã không thể không nghĩ rằng Slim vẽ bức tranh ấy là cho tôi.

Tháng Năm thật tuyệt vời.
Đồi Pony tràn ngập những bông cỏ trắng và hoa mao lương. Những rặng cây  xanh mướt bao lấy nhà Pony. Những ngọn cỏ dài và mượt. Và sắc màu rực rỡ của hoa đậu tím và cúc vàng.
Dường như có thể nghe thấy rất rõ tiếng kêu cót két mở ra từ chiếc cửa gỗ và bóng cô Lane chạy vụt ra nhằm bắt lại Tom đang chạy thục mạng.


Tôi đã ở đó.
Cùng với Annie.
Sự việc xảy ra làm thay đổi hòan toàn cuộc sống của tôi.
Ngày Annie về làm con nuôi của gia đình Brighton…

Thời gian quay lại rất nhanh.
…Tôi nhắm mắt.


-------------------
*Anohito

No comments:

Post a Comment