3 Dec 2012

Những ngày ở học viện Thánh Paul

Trang 317 đến 319, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

(Cuối tháng 2, gần sang tháng 3, trong giờ nghỉ trưa)

Chuông trường đã đổ.
Candy gật đầu ra hiệu cho cả hai (Stear và Archie) rồi nhanh chóng trèo từ trên cây xuống.
Có một lối tắt là đi vòng qua bãi cỏ xuyên qua rừng. Vừa chạy ngang cánh đồng điểm đầy nụ hoa thủy tiên, Candy vừa nghĩ về Annie.

Annie thực sự rất…Archie…
Annie đã thuyết phục cha mẹ cho mình đến đây nhập học. Bạn ấy có lẽ đã rất háo hức muốn bắt chuyện với Archie cho dù biết rằng như thế sẽ phạm quy và có thể bị trừng phạt nghiêm khắc. Một người nhát như Annie mà lại…


Bất ngờ Candy vấp phải một cái gì đó và ngã nhào về phía trước.

“Thiệt tình, cho dù  cô có thích tôi cách mấy thì cách quyến rũ đột ngột này cũng khiến tôi giật mình lắm đấy.”
Terry đang nằm dài trên bãi cỏ, đưa tay từ phía sau ôm lấy Candy.

“A…anh đang làm cái gì thế”
Candy hất mạnh vòng tay và đứng bật dậy. Cô lại va vào chân của Terry và tệ hơn hết là ngã vào người cậu.

“Cô hỏi tôi đang làm gì ư, câu đó đáng lẽ tôi hỏi cô mới phải.”
Terry cười vang và ngồi dậy. Candy đẩy mạnh và đứng bật lên.

“Tôi chỉ va phải anh! Chỗ nào anh cũng nằm được, như một cục đá!”

“Có cục đá nào mà biết thưởng thức hương hoa thủy tiên.”

Terry đứng dậy, trên người không còn vết thương nào.
Vết cắt trên miệng cũng đã hòan toàn lành lặn.

“Sao hả? Nhìn tôi bằng ánh mắt đó…Muốn được tôi hôn sao?” Anh chàng nhe răng ra cười.

Máu nóng Candy đã chạy lên đỉnh đầu.

“Lạy Chúa tôi! Tôi chỉ hài lòng khi thấy những vết thương của anh đã lành.”
Candy khăng khăng trả lời.

“Đêm đó tôi đã ra ngoài để kiếm thuốc.”

“Chà cô đã vi phạm nội quy. Cô ra ngoài mà không xin phép sao? Ban đêm nữa à? Tôi phải báo chuyện này cho các sơ biết mới được.”

Candy biết mình đang bị hắn khiêu khích, bắt đầu cảm thấy giận dữ. Cô thật sự đã rất lo lắng cho hắn.

“Terry! Tôi...
Tại vì anh bị thương quá nặng.”

“Chà, tôi thì không cần đến sự tử tế ép buộc đó đâu.”
Biểu hiện của Terry đột nhiên trở nên căng thẳng và chất giọng trở nên lạnh lùng.

Candy miệng rất muốn đáp trả. Cô mím chặt môi, nhưng rồi cảm thấy xấu hổ vì sự im lặng.

“Tôi không hề có ý muốn ép buộc anh cái gì! Cho dù anh có nài thì tôi cũng không dám!”

Lại một lần nữa cô bỏ đi sau khi vừa dứt câu. Chuông trường đã ngừng đổ.
Thiệt tình, đúng là kẻ ngoan cố! Sự khó chịu lan khắp người cô.

Terry đưa mắt nhìn theo Candy đang co vai chạy trong giận dữ. Anh chàng nheo mắt một cách ưng ý.

“Cô ta… lần đầu tiên gọi mình là Terry.”

Như lẽ tự nhiên, trên môi Terry nở ra một nụ cười.

No comments:

Post a Comment