25 Jan 2014

Phòng tĩnh tâm - Vườn thú Blue River

(đây là bản dịch trực tiếp từ tiếng Nhật sang tiếng Việt do tôi thực hiện, với sự trợ giúp của công cụ chuyển ngữ trên mạng, do đó không tránh khỏi sự sơ sót và sai nghĩa)




Trang 4 đến 19, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Ngồi giữa chiếc giường gỗ trong phòng tĩnh tâm , Candy ngước mắt nhìn lên và trông thấy một ô cửa sổ nhỏ duy nhất. Ánh sáng xuyên qua ô cửa rọi thẳng tắp lên người Candy. Trong lòng cô canh cánh một nỗi lo.

(Mệ William, không biết người có đang trông chờ lễ hội tháng Năm không...)

Candy buông ra vài hơi thở nặng trĩu.

"Nếu phát hiện ra con gái nuôi bị nhốt vào phòng tĩnh tâm và cấm không cho tham gia lễ hội tháng Năm chắc Mệ sẽ tức giận lắm. Ôi...giá mà người không thể đến."

Candy nghiêm túc cầu nguyện trong lúc ngước mắt nhìn lên ô cửa sổ có ánh nắng chiếu vào. Cuộc đời không phải lúc nào cũng suôn sẻ, cô Pony thường hay nói "Chúa rất nhân từ", phải cầu nguyện để ngài tha thứ cho mình.

"Dù gì đi nữa, nơi này cũng thật kinh khủng."

Candy nhìn quanh căn phòng nhỏ.
Một mùi hôi khó chịu. Trong phòng chỉ có một cái bàn xập xệ ngoài chiếc giường đơn giản.
Chiếc cửa ra vào bằng gỗ dày cui và sởn màu.

"Phòng tĩnh tâm thôi mà đã tệ thế này, không biết nhà tù học sinh sẽ như thế nào..."

Chỉ cần tưởng tượng đến cũng khiến Candy rùng mình.

"Dù sao đi nữa chị cũng rất vui, Hyuri! Xém chút là em bị khử rồi."

Candy nói chuyện với Hyuri lúc này đang ngủ say sưa trong bồn rửa mặt cũ kĩ.
Đêm qua sơ Grey đã ra lệnh khử Hyuri, nhưng sơ Margaret cho phép nó được sống. Sơ Margaret là người hiền nhất trong học viện. Candy đã van xin sơ giao nhiệm vụ giết Hyuri cho mình.
Sơ Margaret phải đăm chiêu suy nghĩ, nhưng có vẻ như sơ không giỏi trong việc xử lý một con rùa.

"Phải đảm bảo là nó biến mất đấy Candice."

Sơ nhắc đi nhắc lại câu ấy trong lúc đưa Hyuri cho Candy.

Bị động vào, Hyuri mở to đôi mắt tròn trịa đen láy.
Candy mỉm cười và nhấc bổng nó lên. Hyuri quơ quơ những chiếc chân ngắn bé nhỏ. Con vật tỏa ra sự ấm áp. Candy cảm thấy vui trong lòng và hiểu tại sao Patty muốn giữ Hyuri. Có thể nhận thấy Hyuri đã cứu Patty không ít lần mỗi khi bạn ấycảm thấy đơn độc, là người Patty có thể tâm sự cho dù chỉ là độc thoại.

"Hyuri, thời tiết bên ngoài đẹp lắm. Ok, chúng ta mạo hiểm chút, cùng trốn đến một nơi vui hơn nhé!"

Candy nói xong thì nhét Hyuri vào trong túi.
Cửa sổ khá cao trong khi giường thì thấp, nếu đứng lên bàn thì...
Đứng trên bàn, Candy với tay nắm lấy khung sắt. Cửa sổ đã bị khóa. Nhưng bởi tòa nhà quá cũ kĩ nên chỉ cần kéo ra kéo vô thanh chốt một hồi là cửa dễ dàng bị mở bung. Candy chẳng cần tốn sức để nhấc những thanh sắt rỉ sét ra.

"Dễ quá, dễ quá. Nếu muốn nhốt mình thì không nên dùng loại cửa sổ thế này. Hehehe, vào hoàn cảnh này, nhỏ bé như mình đúng là có lợi. Ok, Hyuri, khẩn trương lên, chúng ta phải đi đến sở thú!"

Candy trèo qua cửa sổ nhỏ cùng Hyuri và đáp chân lên mặt đất.
Thật sự đêm hôm qua cô không biết rõ phòng tĩnh tâm nằm ở vị trí nào, chỉ biết nó nằm ở tầng thứ nhất của tòa nhà phía Bắc. Rất ít người lui đến sân sau của tòa nhà. Lại thêm chỗ này nằm rất gần chiếc cổng sắt ngăn với thế giới bên ngoài.
Bằng sức mạnh của mình, cộng thêm chút may mắn, Candy đã thóat ra khỏi học viện thành công.



[Vườn thú Blue River]

Candy đã nảy ra ý nghĩ đem Hyuri giao cho Albert. Sau lần gặp gỡ vô cùng thần kì ấy, Candy được biết Albert đang làm việc ở sở thú Blue River. Nhìn trên bản đồ thì đường đến vườn thú chỉ trong tầm đi bộ, nhưng ngạc nhiên thay nó lại khá xa.

"Đừng lo, Hyuri. Anh Albert là một người rất tốt bụng. Mặc dù thế này thì Patty sẽ buồn vì không thể gặp lại em."

Candy an ủi Hyuri đang được ôm chặt trên ngực.
Nhờ hỏi gặp anh Albert mà Candy được vào sở thú Blue River miễn phí. Họ nói người cai quản thú Albert đang nghỉ giải lao trong phòng chuẩn bị. Candy được hướng dẫn đi đến tòa nhà nằm đằng sau sở thú. Có một người cũng đang gặp gỡ anh ấy.
Thông thường học viện không bao giờ cho phép học sinh thoải mái đi ra ngoài, cho dù có là ngày nghỉ. Candy rất muốn gặp anh Albert và nghe thêm nhiều câu chuyện về Lakewood.
Với lại còn phải đến xin lỗi. Vì đã bị cấm không cho tham dự lễ hội tháng Năm mặc dù đã mời anh.

Khi gần đến cái chòi mà người ta gọi là phòng chuẩn bị, Candy nghe vọng ra những tiếng cười. Giọng cười sảng khoái của anh Albert vẫn không thay đổi.

Tim đập mạnh, "Anh Albert! Anh Albert! Là em đây! Em lại trốn khỏi học viện nữa nè!"

Candy nói thật to trong lúc mở cánh cửa phòng chuẩn bị, ngay lập tức cô bị giật mình.
Anh Albert đang nói chuyện với một ai khác.

(Terry!)

Candy ngạc nhiên mở to đôi mắt.

"Chuyện gì thế? Hai người quen nhau à?"

Anh Albert dùng ánh mắt tinh nghịch quan sát họ, vẻ tò mò.

"À hiểu rồi, Candy, em có nói là đang đi học ở Học viện thánh Paul phải không?"

Anh Albert lại cười vang.

"Ra đây là hai học sinh cá biệt của Học viện thánh Paul, vì lí do nào đấy cả hai đều trốn khỏi trường?"

"Gì chứ anh Albert! Em mà là học sinh cá biệt sao?"

Candy chỉ ngón tay vào mình ra điều ngạc nhiên.

"Không phải sao? Thế em nghĩ mình là học sinh ưu tú à, Candy?"

Albert lại bò ra cười khiến Candy dẩu môi, hai bầu má phồng to.

"Đúng rồi, đúng rồi, Candy vẫn luôn như vậy. Còn cậu, nửa đêm uống rượu và đánh nhau."

Albert nhe răng cười với Terry.

"Uống rượu? Đánh nhau? Vậy là đêm đó...?"

Candy đã có thể nhìn thẳng vào mắt Terry.
Terry vội vàng tránh ánh mắt ấy.

"Ừm...đêm đó...nếu không nhờ anh Albert ngăn lại, thì chắc tôi đã bị chấn thương nặng hơn. Lúc đó tôi vừa xỉn vừa bị thương nên anh ấy đưa tôi về kí túc xá. Tôi bị mất phương hướng nên nhầm với kí túc xá nữ, trái quấy sao lại rơi trúng vào phòng của cô ấy."

Terry trầm giọng giải thích với Albert.
Albert lại phá lên cười sảng khoái.

"Chà, quả là một kiệt tác, lúc ấy Candy hớt hải nói có một người bạn đang bị trọng thương nên anh mới cùng em ấy đi mua thuốc. Không ngờ đó lại là cho em."

Terry vô tình quay lại nhìn Candy.
Khuôn mặt đăm chiêu đã giãn ra và nụ cười nở trên môi.


Đột nhiên Candy có cảm giác trong lồng ngực đang có một luồng chất lỏng nóng chảy qua.
Lần đầu tiên trông thấy Terry vui vẻ như vậy.

(Mừng quá...có lẽ Terry không để ý chuyện đó nữa.)

Một cách vô thức Candy mỉm cười thật tự nhiên.

Đêm đó...
Tim Candy nhói đau mỗi lần nhớ đến khuôn mặt tuyệt vọng của Terry khi bị cô phát hiện bí mật.
Cho dù có là vô tình thì mình cũng đã làm tổn thương Terry.

"À Candy này, con rùa đó...làm sao mà em có vậy?"

Đang mải mê nhìn Terry, câu hỏi khiến Candy giật mình trở về hiện tại và phát hiện anh Albert đã trông thấy Hyuri.

"À đúng rồi! Anh Albert, con vật này là Hyuri, là bạn của bạn em. Học viện có luật không cho phép nuôi thú trong ấy, họ đã phát hiện Hyuri nên ra lệnh phải vứt nó đi. Không biết anh Albert có thể chăm sóc nó không?"

"Vậy sao? Bạn của bạn thì cũng thế thôi, chẳng có gì khác biệt. Hyuri, rất hân hạnh được làm quen!"

Anh Albert gật đầu và nhận lấy Hyuri từ tay Candy.
Anh nhấc bổng Hyuri lên và cọ vào mũi nó như để chào hỏi.
Anh Albert thật đúng là chẳng thay đổi gì cả.

"Cảm ơn anh Albert...Ừm...anh biết không...về vụ lễ hội tháng Năm..."

Candy vừa định mở lời thì cửa phòng bật mở.

"Albert, đã hết giờ nghỉ rồi."

Một chàng trai trẻ chắc là đồng nghiệp thò đầu vào.

"Hiểu rồi. Tôi đi liền đây."

Albert trả lời, sau đó lấy chiếc áo trên giá và nhanh tay mặc vào.

"Anh phải quay về làm việc, xin lỗi nhé. Hai tiếng nữa anh sẽ xong. Hai em có thể thăm mấy con thú trong lúc đợi. Candy, tí nữa anh sẽ cho em gặp Puppee."

Anh Albert ôm Hyuri như chủ nhân thật sự và ngay lập tức rời khỏi phòng chuẩn bị.

Có một sự im lặng ngắn trong lúc Candy và Terry nhìn nhau.
Ánh nắng ấm áp của buổi chiều rọi vào căn phòng và lan ra khắp nơi.
Ở một mình với Terry có cảm giác thật hồi hộp. Candy cúi đầu xuống sàn.

"Đằng kia có con vật có lẽ là bạn bè của em, có muốn đến xem không?"

Terry đột ngột lên tiếng bằng chất giọng vui vẻ, và rời khỏi phòng.
Candy có cảm giác như vừa trút được gánh nặng, ngay lập tức đi theo Terry.
Mình cứ nghĩ Terry sẽ không thể thoải mái nói chuyện.

"Lúc đầu tôi đến vườn thú Blue River chỉ để cảm ơn anh Albert đã giúp đỡ. Dần dần nó trở thành  nơi tĩnh tâm mỗi khi trốn khỏi trường. Không hiểu sao nơi đây khiến tôi cảm thấy dễ chịu."

Candy gật đầu trong lúc bước theo Terry.
Cô cảm thấy lo lắng không biết phải nói chuyện với Terry như thế nào.
Quan sát những con thú như hươu cao cổ, sư tử ở vườn thú Blue River quả nhiên mang đến cảm giác dễ chịu.



"Đây này, có giống bạn của em không?"

Terry đột nhiên dừng lại trước chuồng và cất tiếng trêu đùa một con khỉ nhỏ đang leo trèo trên cây.
Ngay lập tức sự căng thẳng của Candy tan biến.

"Hả? Con khỉ này? Thật bất lịch sự! Giống chỗ nào cơ chứ?"

"Ồ, vậy thì xin lỗi. Tất nhiên đằng ấy duyên dáng hơn nhiều rồi."

Thay vì nói với Candy, Terry quay sang xin lỗi con khỉ.

"Đồ xấu tính!"

Candy dậm chân giận dữ.

"Ôi chao, hành động này cũng giống lắm."

"Terry!"

"Cả khuôn mặt cau có này nữa."

"Vẫn chưa chịu ngưng sao!?"

Candy giả bộ giơ nắm đấm lên.
Terry chạy trốn sự đuổi bắt của Candy trong tiếng cười vui vẻ. Candy có cảm giác làn sương mù đang dăng trong tâm trí mình đã hoàn toàn biến mất.
Mình có thể đọc được trái tim của Terry. Thật là vui quá.

(Hoàn toàn tin tưởng vào mình...)

Bí mật của Terry, mình sẽ không bao giờ kể về mẹ của anh ấy cho người khác đâu.

"Terry?"

Terry bị mất dấu đột nhiên xuất hiện, hai tay ôm đầy bắp rang.
Với nụ cười chưa bao giờ trông thấy trong học viện.

Candy ngồi trên băng ghế đầy nắng và nhấm nháp bắp rang cùng Terry.
Candy ném những hạt bắp lên không trung rồi dùng miệng đón lấy một cách rất chuyên nghiệp.
Sở trường này học được từ nhà Pony, từ trước đến nay chưa bao giờ thua ai.
Terry quan sát Candy, hai mắt nheo lại mỉm cười.

"Hôm nay em trốn ra chỉ vì con rùa đó à?"

Bàn tay bốc bắp rang của Candy dừng lại.

"Hôm nay...ừm...em đã trốn khỏi phòng tĩnh tâm."

"Phòng tĩnh tâm?"

Đang dựa lưng vào thành ghế, Terry ngồi thẳng dậy.
Candy kể cho cậu nghe về chuyện xảy ra tối qua.
Việc các sơ đi tuần đột xuất, và phát hiện Patty đang giữ Hyuri.
Chuyện bé xé ra to, trong một giây không suy nghĩ Candy đã bật miệng nói "bà già ương ngạnh".
Ngay lập tức Terry bò lăn ra cười.

"Bà già ương ngạnh!? Em giỏi quá đấy! Ngay cả tôi cũng không dám nói những lời như thế, tiểu thư tàn nhang ạ."

Candy vẩu môi.

"Cái đó thì không sao... chỉ là... bị nhốt vào phòng tĩnh tâm, rồi còn không được tham gia vào lễ hội tháng Năm, thật là kinh khủng mà."

Candy buông một hơi thở ngán ngẩm.

"Không được thả ra cho đến hết lễ hội..."

Terry nhìn lên trời một hồi lâu. Lễ hội tháng Năm không có Candy.

(Mấy năm rồi mình mới có ý định tham gia, có lẽ chẳng cần thiết nữa...)

Bất ngờ khi thấy bản thân chìm trong suy nghĩ, Terry vội thay đổi chủ đề.

"À mà em làm sao quen được anh Albert?"

"Nước Mỹ... Bọn em gặp nhau ở Lakewood."

Đột nhiên khuôn mặt Candy trở nên trầm tư.
Kỉ niệm về khu rừng ở Lakewood dường như tái hiện.

"Em...rời khỏi viện mồ côi để trở thành người hầu của gia đình Leagan. Khoảng thời gian ấy khá vất vả, khó mà nói hết được. Anh Albert là ân nhân của em. Khi em chạy trốn và bị rơi xuống một thác nước, anh ấy đã cứu sống em."

"Hay thật, chuyện như thế mà em có thể nói rất bình thản."

Terry cúi đầu xuống.

"Lakewood...là một nơi rất đẹp."

Hình ảnh hoa hồng Sweet Candy hiện về trong mắt Candy. Bông hoa Anthony đã gửi lại trong chuồng ngựa.

"Giờ này vườn hồng của Anthony chắc đang nở rộ."

Candy thì thầm trong sự mơ màng.

"Anthony?"

Terry cau mày.

Nghĩ lại thì... lần trước lúc ngất xỉu cô ấy cũng kêu tên Anthony.

"Ai vậy? Cái người tên Anthony?"

Terry nhận thấy giọng mình đã trở nên khó chịu.

Candy nhìn Terry bằng đôi mắt ướt.

"Anh với anh ấy khá giống nhau. Lúc đầu em đã nghĩ anh là anh ấy, nhưng hai người hoàn toàn khác biệt."

Terry không giấu nổi sự kích động khi bị so sánh.

(Ánh mắt em hiện tại đang nhìn ai? Em đang hồi tưởng lại những gì?)

"Anthony trồng hoa hồng rất tài. Tụi em gặp nhau lần đầu tiên ở cánh cổng hoa hồng của anh ấy."

"Ra thế. Tôi thì không giống loại người như vậy!"

Terry hồi đáp bằng giọng mỉa mai.

"Thật khó chịu khi bị so sánh với một tên con trai yếu đuối biết trồng hoa hồng. Xin lỗi, tôi không chấp nhận được!"

"Kinh khủng quá đấy! Những lời anh vừa nói!"

Ngay lập tức Candy trở nên tức giận.
Không ai được phép nói xấu anh Anthony!

"Anthony không hề yếu đuối! Anh ấy đầy cơ bắp, là một người rất mạnh mẽ!"

"Ủa...vậy sao? Thế cái tên Anthony ấy hiện giờ đang làm gì? Hắn bỏ rơi cô vì hắn thích hoa hồng hơn cô sao? Thật đáng tiếc."

Terry đứng bật dậy ra khỏi ghế.
Hai bờ vai Candy vốn đang căng phồng vì tức giận ngay lập tức xịu xuống.

"Anthony đã chết rồi...ngã từ trên ngựa."

Candy bặm môi để ngăn dòng nước mắt.
Những cảnh không muốn nhớ lại ùa về khiến cô cảm thấy chóng mặt.

Nhìn thấy Candy như vậy khiến Terry im lặng quay mặt.

(Chết rồi? Ngã ngựa?)

Vậy là...chuyện xảy ra hôm đó...Candy...

"Thật đáng tiếc. Cho gửi lời cầu siêu đến cái người yếu đuối đó."

Vừa nói Terry vừa quay lưng bỏ đi.

"Terry, anh không được nói những lời như vậy!"

Candy giận dữ la lên bằng chất giọng bị tắc nghẹn.
Terry không hề quay lại nhìn.

Ngay cả Terry cũng không hiểu tại sao mình lại tức giận như vậy.
(Người chết đâu thể quay trở lại.)
Terry lầm bầm bằng một tâm trạng thù ghét.

"Con nhỏ đó! Dám so sánh mình với cái tên như vậy!"


Cho dù đã an toàn quay trở lại phòng tĩnh tâm thì sự giận dữ của Candy vẫn không hề nguôi ngoai.
Anthony không hề yếu đuối! Mình sẽ không tha thứ cho cái tên Terry đó đâu!

"Terry không biết một tí gì về Anthony...Anh ấy là một người rất dịu dàng."

Mỗi ngày mặc dù đã cố gắng không nhớ về Anthony thì vẫn có thể nghe được chất giọng của anh ấy thẳm sâu trong tim.
Candy ngồi trên giường, lắc đầu với mong muốn xua tan những kí ức đau buồn.

"Anh Albert đã rất sốc khi nghe mình nói không thể tham dự lễ hội tháng Năm. Haiz...dù sao hôm nay cũng không đến nỗi tồi tệ vì mình đã gửi gắm Hyuri thành công."

Candy thở ra một hơi dài, ngay sau đó cô trông thấy một chiếc hộp méo mó đang nằm trong góc phòng. Trong lúc xem xét chiếc hộp với vẻ phân vân, Candy tìm thấy một tờ giấy nhỏ.

Bưu phẩm gửi đến cậu, Candy. Mình lo không biết nếu các sơ trong thấy nó thì họ có chịu đưa cho cậu không... Mình xin lỗi!

Vì mình mà Patty đã phải leo tường. Có vẻ như cậu ấy đã ném chiếc hộp qua khung cửa sổ bị mở. Cậu ấy can đảm như vậy...

(Cảm ơn cậu, Patty... Cái này là gì đây?)

Candy vui vẻ mở gói bưu phẩm, ngay lập tức cô reo lên sung sướng.
Trong chiếc hộp là trang phục hóa trang với phong cách từ thời Trung Cổ.

"Đẹp quá! Trang phục của Romeo và Juliett! Tuyệt vời quá! Mình có thể hoa trang thành cả hai!"

Dưới đáy hộp có một phong bì màu trắng.

Ngài William rất mong đợi lời mời của tiểu thư, nhưng đáng tiếc vì công việc bận rộn nên ngài không thể đến tham dự. Ngài William vui mừng vì tiểu thư Candy đang từng bước trở thành một quý cô thanh lịch. 
George

"Đây là quà từ mệ William."

Candy ôm chặt bộ đồ Juliett lộng lẫy.

"Nhưng...có cả mặt nạ và tóc giả nữa này... Mệ à, có phải người lầm đây là lễ hội hóa trang không?"

Candy cầm bộ tóc giả lên và bất giác cười khúc khích.
Mình có một sáng kiến tuyệt vời.

(Đúng rồi! Có cả những thứ thế này mà...)

"Mệ à...xin lỗi người vì con vẫn chưa trở thành một quý cô thanh lịch đâu."

Cứ như Mệ đang ở đó thật, Candy long trọng cúi đầu thật thấp trước lá thư.

14 Jan 2014

Lễ hội tháng Năm (phần 1)

(đây là bản dịch trực tiếp từ tiếng Nhật sang tiếng Việt do tôi thực hiện, với sự trợ giúp của công cụ chuyển ngữ trên mạng, do đó không tránh khỏi sự sơ sót và sai nghĩa)



Trang 19 đến 25, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

[Lễ hội tháng Năm]

Ngày hôm đó, chỉ một ngày duy nhất, học viện vốn dĩ luôn bị bao trùm bởi bầu không khí xám xịt, bỗng nhiên trở nên rộn ràng trong sắc hồng phơi phới. Vô số bông hoa được trang trí ở khắp mọi nơi, học sinh diện lên mình những bộ cánh sang trọng nhất, háo hức trò chuyện và khiêu vũ cùng khách mời. Thông thường học viện có luật không cho phép người nhà đến thăm.  Vào ngày này chỉ những cô gái được làm Hoa tháng Năm mới được phép mời gia đình đến tham dự, mọi người đều trông đợi sự xuất hiện lộng lẫy của các cô gái.

Và tất nhiên còn có tình yêu tháng Năm.
Không ít những con tim đang tràn trề hy vọng vào một tình yêu bí mật.
Hôm nay chẳng những có thể thoải mái trò chuyện với con trai, các cô gái còn có thể khiêu vũ cùng họ. Chỉ hôm nay các sơ mới bình thản bỏ qua mọi luật lệ và đứng một bên quan sát.

Buổi lễ rước Hoa tháng Năm hoành tráng cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp, sau đó ban nhạc bắt đầu chơi những giai điệu waltz du dương trong phía khán phòng. Nơi đó có rất nhiều người đang tụ tập trong những bộ trang phục thật khiến làm người ta nghẹt thở. Thỉnh thỏang lại có những tiếng cười khúc khích và thì thầm nhỏ to. Các học sinh nữ đang rất hồi hộp và háo hức, ánh mắt lấp lánh quan sát xem ai đang chuẩn bị bước vào khán phòng.

"Nhìn kìa! Terry đang bước vào! Anh ấy cũng tham gia khiêu vũ, quả là chuyện hiếm có! Thật đẹp trai!"



Terry trong bộ trang phục bảnh bao ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái, họ thở dài trong sự ngưỡng mộ. Ngay cả đôi mắt Eliza cũng trở nên sáng rực.

"Này, tránh ra! Anh ấy đang đi tìm tớ!"

Eliza đẩy Louise qua một bên và tiến đến bên cạnh Terry.

"Terry, nếu muốn tôi có thể nhảy cùng anh bản nhạc này."

Terry giật mình đứng lại trước sự bắt chuyện đột ngột từ Eliza.
Eliza nói xong và mỉm cười rất tự tin.
Terry đáp trả bằng một nụ cười lịch sự.

"Quả là hân hạnh cho tôi, nhưng thật đáng tiếc tôi không giỏi trong việc khiêu vũ. Nếu lỡ sơ suất dẫm chân
lên tiểu thư đây thì thất lễ quá."

Terry cảm ơn rồi bước đi.
Eliza bị bỏ lại vẫn nhìn tấm lưng Terry bằng ánh mắt mơ màng.

Mọi người ai cũng quan sát Terry.
Chắc chắn họ đã thấy mình có thể tiếp cận và trò chuyện thân mật với anh ấy.
(Terry gọi mình là "tiểu thư", anh ấy sợ sẽ dẫm lên chân mình. Thật dễ thương, đúng kiểu người mình thích, ôhôhôhô)

Trên mặt cô nàng hiện lên một nụ cười thỏa mãn, hình ảnh Anthony đã hòan toàn bị lãng quên, thay vào đó là Terry.

Chen chúc trong biển người, Terry đang tìm Candy.

(Cô ta đi đâu rồi nhỉ?)

Terry đã có ý định lẻn vào phòng tĩnh tâm để giúp Candy trốn ra ngoài, nhưng đến nơi thì căn phòng đã trống không.

(Đúng như mình nghĩ, cô ta không thể nào ở yên trong đó.)

Trong lúc tiếp tục tìm kiếm khóe miệng Terry cong lên một nụ cười.

(Vậy mà mình lại còn tính giúp đỡ cô ta trốn ra...)

Terry không hiểu tại sao mình muốn làm thế.
Chỉ là cậu muốn ở cạnh Candy và nhìn thấy khuôn mặt đầy biểu cảm của cô.

(Không thể tham gia lễ hội...có lẽ nào lại đến sở thú rồi không?)

Terry nhớ lại một buổi chiều trong sở thú tràn ngập nắng.
Candy đã rất tức giận vì cậu dám nói những lời xấu về Anthony.
Đang tươi cười với Candy, khi nghe cô nhắc đến tên Anthony, khuôn mặt cậu sầm lại, môi cong lên.
Chỉ cần nhắc đến cái tên đó là đôi mắt Candy lại trở nên đẫm nước, cứ như một người khác.
Nghĩ đến thôi cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu.

(Mình sẽ không tha thứ đâu, nếu ở trước mặt mình cô ta nhắc đến tên Anthony một lần nữa.)

Kí ức về cái đêm Candy thổn thức tên Anthony khiến Terry càng thêm tức giận, cảm giác trong lòng thắt lại.

(Quái, chuyện gì xảy ra với mình thế này!?)

Hình ảnh Candy mặt đầy tàn nhang và chiếc mũi tẹt cứ ám ảnh trong tâm trí cậu.

(Không phải mình chút nào!)

Terry buông một nụ cười và thóat ra khỏi khán phòng.

Ban nhạc lại tiếp tục chơi một bản hòa tấu.
Trên sàn nhảy vài cặp đôi đang khiêu vũ với nhau, khuôn mặt họ ửng hồng.
Từ trong đám người đang rất vui vẻ có một anh chàng Romeo đang cố len lỏi để tiến đến góc phòng.

(Ôi chao sao mà đông thế! Bọn họ từ đâu đến vậy?)

"Romeo". Tất nhiên, đấy là Candy đang giả trang bằng cách đeo mặt nạ và khóac lên mình bộ trang phục Romeo.
Không bị phát hiện bởi các sơ đang đứng quan sát ngoài cửa ra vào. Lại còn phải từ chối chẳng những một mà hai lời mời khiêu vũ của các cô gái. Trong đầu Candy thốt lên hai tiếng "hoan hô!"
Nhưng thật ra miệng cô đã làm điều đó.

Không ngờ Mệ lại tặng cô món quà tuyệt vời thế này.
Cho dù không thể tham gia lễ rước hoa, nhờ bộ cánh sang trọng này cô có thể thưởng thức phần còn lại của lễ hội tháng Năm.

(Ồ đằng đó là Stair! Anh ấy trông bảnh quá!)

Candy cười khúc khích và tiến đến Stair đang nhìn đám người khiêu vũ một cách ngán ngẩm.

"Ngài có muốn nhảy với tôi một bản không?"

Candy thì thầm bằng giọng rất nhỏ, Stair quay lưng lại và ngay lập tức nhảy dựng lên vì hết hồn.

"Có...không...à...ý tôi là... tôi rất hân hạnh nhưng bản nhạc ấy...tôi muốn được nhảy với con gái hơn..."

"Thật là chán quá. Stair, nhìn cho lẹ, em là Candy đây!"

Khi Candy giở mặt nạ lên,

"Can...Can...Candy!"

Candy vụt bịt miệng Stair lại trong lúc anh chàng vẫn mắt tròn mắt dẹt trong sự bàng hòang.
Hai người bí mật lùi vào góc khán phòng.

"Ngay cả Stair cũng không phát hiện ra được, thành công dễ sợ."

"Thật đó Candy! Em làm anh ngạc nhiên quá đỗi!"

Stair lấy trong túi áo vest ra chiếc khăn tay và chấm mồ hôi đang rịn trên trán.

"Anh nghe đồn em bị nhốt trong phòng tĩnh tâm. Archie lo cho em lắm. Tạ ơn Chúa, anh cứ sợ là, ừm dù sao thì Candy đâu thể chịu ngồi yên đâu nhỉ."

Đột nhiên khuôn mặt Stair trở nên sinh động.

"Nhờ món quà từ Mệ William đó, ngài nói không thể đến tham dự nên gửi cho em bộ trang phục của Romeo và Juliet, có lẽ ngài nghĩ đây là một lễ hội hóa trang."

"Thật sao? Em có trang phục của Juliet nữa à?"

Mắt Stair trở nên lấp lánh.

"Candy, ở đằng kia, chỗ em mời anh khiêu vũ ấy, đàn ông không thể nhảy với nhau."

Stair chỉ tay vào giữa khán phòng, khuôn mặt tỏ vẻ mơ màng.

Trong đám đông Archie và Annie đang khiêu vũ với nhau.
Annie thật xinh đẹp, luôn nhìn lên Archie với hai bờ má ửng đỏ.

(Tuyệt quá...Annie có vẻ rất hạnh phúc. Lâu lắm rồi mới được trông thấy bạn ấy như vậy)

Ở bên kia tường Candy trông thấy Patty đang cúi đầu xuống.

"Stair, trong lúc em thay trang phục Juliet, anh đến nhảy với cô gái đang đứng ở góc phòng kia được không? Đó là Patricia, bạn của em, là một người rất tốt."

Stair nhìn theo hướng chỉ tay và tiến đến phía Patty.

"Ừm...cô gái đeo kính dễ thương. Có thể cho tôi hân hạnh."

Patty có vẻ như đã thích Stair từ ánh nhìn đầu tiên.
Cô nhận lời khiêu vũ ngay tức khắc.
Còn Candy thì lập tức lẻn ra khỏi khán phòng.