14 Jun 2013

Lời bạt của tác giả Kyoko Mizuki

Trang 333 đến 338, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Lời bạt

Tôi từng ước mình có thể viết mãi về câu chuyện này, nhưng cuối cùng đã đến khoảnh khắc phải viết lời bạt… Cảm xúc của tôi bây giờ là kết hợp của vô số sự chóang ngợp, nhưng sâu thẳm trong tim, một luồng gió trong lành đang thổi.

Năm 1978, tiểu thuyết “Candy Candy” đã được xuất bản bởi công ty Shodensha, dưới dạng mục sách Thiếu Nhi, tác giả Mizuki Kyoto. Đấy là chuyện xảy ra 30 năm về trước.
Khi đó, tôi nghĩ chỉ cần viết kịch bản chuyển thể thành truyện tranh là đủ rồi. Sau đó thật bất ngờ khi nhà xuất bản giao cho tôi nhiệm vụ viết hoàn chỉnh câu chuyện, phải gói gọn 2000 trang truyện vào 3 tập tiểu thuyết. Tôi đã rất nỗ lực để viết lại câu chuyện ấy.
Tuy nhiên nhờ trình bày theo dạng văn xuôi, tôi đã có thể thêm vào cuốn sách thứ 3 những tình tiết mà không thể chuyển tải hết qua truyện tranh, cho dù chúng chỉ là tiểu tiết.
Sau đó bộ tiểu thuyết đã được xuất bản vào năm 1990 dưới bút danh Nagita Keiko (nhà xuất bản Shodensha, ban Thiếu Nhi).

Một chuyện không may đã xảy ra vào năm 1996. (Nếu muốn tìm hiểu xin mời ghé trang web http://nagitakeiko.com/).
Vô số các sự kiện liên tiếp diễn ra, cho đến năm 2003, công ty Booking (hiện giờ có tên Fukukan.com) đã tạo cơ hội cho tôi đăng lại bộ tiểu thuyết Candy Candy mà không kèm theo tranh vẽ. Nếu không có sự giúp đỡ của ngài Wataru Sadano, biên tập viên chịu trách nhiệm, và sự ủng hộ nhiệt tình từ các độc giả, việc ấy đã không thể diễn ra.

Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, tôi quyết định chấp nhận với điều kiện là tiểu thuyết chỉ được phát hành trên mạng. Nhưng thẳm sâu trong tim tôi vẫn nung nấu ước nguyện được tái bản bộ tiểu thuyết như một cách đánh dấu cuộc đời mình. Ngay cả khi được ngỏ lời tái bản tiểu thuyết từ Shodensha vào năm 2006, tôi vẫn không chắc chắn lắm .

Trong quãng thời gian đấu tranh tư tưởng năm 2007, tôi nghe tin Igarashi Yumiko trong một buổi họp ở Đài Loan đã tuyên bố ý định phát hành bộ truyện “Tân Candy Candy”.
Tin ấy là một cú sốc khiến tôi cảm thấy rất chóang váng. Nhưng cũng nhờ thế mà tôi như trút được gánh nặng đã theo mình suốt thời gian dài.

Cuối cùng tôi đã có thể đưa ra quyết định: cho phép tiểu thuyết được tái bản thành sách.

Sau một thời gian dài, đọc lại câu chuyện khiến nguồn cảm hứng sáng tạo của tôi lại trào dâng.
Cho dù đã viết từ 32 năm trước, bộ truyện vẫn có một sức ảnh hưởng rất lớn với tôi, giá mà tôi có thể miêu tả hết cảm xúc của mình với các bạn.
Nhưng đây cũng là lần thứ 4 tôi tái bản câu chuyện. Tôi tự hỏi bản thân, liệu mình có hài lòng với câu chuyện đã viết như thế? Liệu đây có phải là câu chuyện về Candy mà tôi thực tâm muốn truyền tải?
Đúng thế, với tôi đây mới là câu chuyện cuối cùng về Candy. Để không hối hận với lòng mình, tôi quyết định viết lại toàn bộ câu chuyện.

Tuy nhiên, thực tế việc này khó hơn tôi tưởng.
… Nếu không vì những mất mát trong cuộc đời, có lẽ tôi đã không trở thành nhà văn.
Trong những khoảnh khắc muốn từ bỏ công việc viết lách, chính Candy đã vực tôi dậy.
Sự thỏa mãn lớn nhất là khi tưởng tượng ra câu chuyện sau này, khi tôi vừa viết vừa có thể trò chuyện với nhân vật trong tâm trí mình.

Tất nhiên thỉnh thoảng tôi vẫn có thể tán gẫu với Candy và các bạn của cô ấy, hỏi thăm mọi người dạo này đang làm gì (!) Khuôn mặt Candy sau chiến tranh thế giới thứ 2 chính là hình ảnh thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi. (Chương này sẽ chỉ ở yên trong đầu tôi, và cũng là chương cuối cùng).
Với nụ cười nở trên môi, Candy dẫn tôi vào phòng khách được trang trí rất cổ điển, nơi bức họa của Slim được treo trang trọng trên tường. Hương hoa thủy tiên theo gió ùa vào phòng, qua khung cửa sổ đang rộng mở.

"Quãng thời gian ấy tuy khó khăn nhưng rất đẹp và đáng nhớ đúng không?"

Dường như tôi có thể nghe được câu nói ấy của Candy đang đứng đằng sau tôi, ánh mắt hướng về bức tranh của Slim. Chất giọng ngọt ngào của cô ấy khiến vai tôi run lên vì cảm động.

Tôi viết lại tiểu thuyết này, hồi tưởng lại những ngày tuyệt vời ấy với Candy.

Có lẽ tôi nên giải thích với các bạn một chút về nhân vật “anohito”.
Ngay từ đầu tôi quyết định sẽ giữ bí mật về danh tính của nhân vật này.
Bộ tiểu thuyết vốn dĩ không hòan hảo. Đây là câu chuyện được sáng tạo vốn dĩ dành cho truyện tranh, nên không tránh khỏi những lỗ hổng mà tôi không thể lấp đầy bằng những câu chữ (tất cả cũng vì sự bất lực và thiếu kinh nghiệm của tôi lúc bấy giờ).
Để có thể miêu tả đầy đủ về “anohito”, tôi cần một câu chuyện rất dài nhưng tôi quyết định sẽ không viết nữa. Vả lại nếu tôi bật mí “anohito” là ai, đấy có thể sẽ làm tan nát giấc mơ của một số độc giả trung thành. (Tôi biết đây là suy nghĩ rất cố chấp).
Tôi (với sự tinh nghịch) muốn giữ bí ẩn cho nhân vật này, hy vọng các bạn đều có thể thưởng thức câu chuyện bằng chính sức tưởng tượng của mình.

Tôi bây giờ có cảm giác rất thỏa mãn và hạnh phúc. Khó có thể tin được tiểu thuyết Candy đã có một chỗ đứng nhất định trong khu vực văn Thiếu Nhi của trang web Fukukan.com, và bây giờ là dưới dạng sách. Tôi biết Candy và bạn cô ấy luôn được yêu quý bởi các độc giả. Nếu không có sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn và sự giúp đỡ từ nhà xuất bản, điều này đã không thành hiện thực.

Tôi hoàn toàn tin rằng niềm hạnh phúc có được lúc này là nhờ sự giúp đỡ từ ngài Akira Higasiura, tổng biên tập của tạp chí truyện tranh Nakayoshi lúc bấy giờ, ngài Mitsuro Shimizu, biên tập viên chịu trách nhiêm, nét vẽ tuyệt vời của cô Igarashi (chỉ vào thời điểm ấy), đoàn làm phim anime của công ty Toei và cả những bài hát trong phim.

Là tác giả chính của Candy tôi không muốn kể lể thêm về cảm giác đau đớn khi phải xung khắc với những hình ảnh truyện tranh. Nhưng tôi muốn bày tỏ sự cảm ơn chân thành đến những độc giả đã không vì chuyện xích mích này mà tẩy chay hay bỏ quên Candy.
Tôi tin rằng cho dù chỉ đứng trên phương diện tiểu thuyết, Candy Candy đã là một tác phẩm giàu trí tưởng tượng, và nó sẽ mãi mãi sống trong lòng độc giả.

Tôi rất biết ơn ngài Hiroaki Abe của công ty Shodensha đã luôn cổ vũ tôi tiếp tục phấn đấu trong nhiều năm liền. Nhờ có ngài ấy mà câu chuyện vốn dĩ chỉ là sách in, đã trở thành một bộ tiểu thuyết tuyệt vời và sang trọng. Tôi cũng muốn cảm ơn ngài Eiji Sakagawa và cô Kotone Sakagawa đã lựa chọn hình ảnh rất phù hợp trên bìa của quyển sách. Ngoài ra còn rất nhiều người đã luôn ủng hộ tôi hết mình, tôi cảm ơn các bạn nhiều lắm. Thân gửi tất cả các bạn những bông hoa Sweet Candy đang nở rực rỡ.

Cô Pony nói rằng không ai biết được điều gì đang đợi ta đằng sau góc quanh. Thế nên đừng sợ hãi, hãy cứ tiếp tục bước tới, một ngày nào đó ta sẽ được gặp và trải nghiệm những điều vô cùng tuyệt vời.

Nagita Keiko

4 comments:

  1. Làm ơn hãy chỉ cho mình biết mình có thể mua bộ tiểu thuyết này ở đâu. Bao năm rồi mình vẫn ko thể quên đc.

    ReplyDelete
  2. Mong ad sẽ dịch hết những chương còn thiếu của bộ tiểu này. Mình muốn đọc và hiểu tường tận về cuộc sống của Candy. Cảm ơn

    ReplyDelete
  3. mình biết đến blog này năm 2020, bookmark để dành đến hiện tại 2023 vẫn chưa được đọc hết. Admin ơi ad quên bộ truyện này rồi hả

    ReplyDelete
  4. Chúa ơi, xin người phù hộ cho bạn ad có thời gian và đủ tư liệu để hoàn thành những phần còn dang dở. Con thấy như bắt được kho báu khi đọc được những lá thư của Candy, Albert....

    ReplyDelete