19 Jun 2013

Tiêu đề 2

Trang 24 đến 30, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Đang co chân chạy lên đến đỉnh đồi Pony, bỗng nhiên Candy vấp phải một gò đất và té cái ọach. Cú vồ ếch khiến hương thơm của cỏ bay xộc vào mũi. Cô bé lộn một vòng rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời, cảm giác sắc màu xanh biếc đang xuyên vào mắt mình. Đám mây trôi ngang có hình dáng của cỗ xe ngựa đã mang Annie đi xa. Thế rồi nó trở nên nhỏ dần và biến mất, cũng giống như cỗ xe ấy.

Có lẽ Annie đã hết khóc rồi. Annie sầu muộn đang ngồi trong vòng tay của vợ chồng nhà Brighton tử tế. Ánh mặt trời chói lọi khiến mắt cô bé lóa lên. Nếu chớp mắt thì… Candy ráng giữ cho mắt mở to hết mức có thể.

"Annie đã đi thật rồi…"
Cô bé lẩm bẩm. Từ nãy đến giờ đôi mắt Candy đã căng đầy nước mắt, chịu không nổi chúng bắt đầu trào ra.

Annie sẽ được đưa đến một con đường tên Chicago. Đây là lần đầu tiên Candy nghe tên con đường này, cô bé có cảm giác nó chẳng khác một đất nước xa xôi.

“Ngọn đồi sẽ sớm mọc đầy hoa, chúng ta sẽ có thể cùng nhau đi hái hoa…đuổi bắt…tắm sông… bắt cá…”

Candy hồi tưởng lại những ngày cùng chơi đùa với Annie.

Hai đứa bé kết những đóa hoa mao lương thành vòng đeo trên đầu, vào cái ngày chúng đặt tên cho ngọn đồi là “Đồi Pony”. Chúng bứt những cánh hoa cúc để đoán về Ba và Mẹ, khi nào chúng sẽ được ba mẹ nhận nuôi. “Được nhận, không được nhận,…” cứ thế.

Vì Annie cũng bị bỏ rơi cùng ngày với Candy, nên Candy đối với cô bé chẳng khác gì chị em ruột. Việc gì cũng làm với Annie, Annie nhỏ nhắn hay khóc nhè…

“Annie, cậu mà bị ăn hiếp thì cứ gọi tớ!”

Nhớ lại những lời ấy khiến Candy nức nở.
Sau này Annie sẽ không cần sự giúp đỡ của mình. Cậu ấy đã có Ba Mẹ tuyệt vời thế mà.
Lúc nào cũng chăm nom mình, thường xuyên xin lỗi giùm mình…

Đúng vậy. Annie lúc nào cũng bảo vệ Candy.

“Cô ơi, đừng la Candy nữa. Xin cô tha cho bạn ấy…”

Mỗi khi bị phát hiện làm trò nghịch ngợm, cô bé quậy phá Candy lúc nào cũng là người bị la. Annie vừa khóc vừa cầu xin các cô. Nhờ các cô thương tình Annie mà không biết bao nhiêu lần Candy thóat khỏi việc bị giáo huấn và trừng phạt.

Thật sự chính Annie mới là người bảo vệ mình.
Từ giờ sẽ rất đáng sợ…

Candy đứng dậy, dùng lòng bàn tay dụi mắt, nhưng vẫn không khiến nước mắt ngừng rơi. Hơi thở cũng trở nên đứt đoạn.

Không được! Không thể để thế này. Tất cả những cố gắng lúc nãy, nếu quay về với bộ dạng này sẽ làm cho các cô lo lắng. Lại còn chuồng gà chưa dọn dẹp nữa. Thôi được! Cho ra hết một lần!

Candy quyết định dùng hết sức mình.

OA OA OA!!!!!!!!!

Cô bé khóc rống lên bằng tất cả sinh lực của mình.

OA OA OA!!!!!!!!!

Có thể nghe thấy vọng âm vang lên. Cảm giác tức cười khiến Candy quên cả khóc.
Tiếng mình khóc nghe chẳng khác gì tiếng sấm.
Bất giác cô bé cười khúc khích.

"Đúng rồi. Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à."



Đâu đó vang lên một chất giọng dịu dàng. Candy ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Đối diện với bầu trời xanh thăm thẳm là một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc kì lạ đang nhìn xuống Candy mỉm cười. Có cái gì đó hình trái tim đang treo lủng lẳng trên vai của chàng trai. Candy chớp chớp mắt.

Tự nhiên có một chàng trai từ trên trời rơi xuống.

“Cho hỏi anh là người ngoài hành tinh à?”

Candy lí nhí trong cú sốc.

“Em bé nói gì buồn cười thế. Anh là người trần mắt thịt mà.”

“Ủa…Nhưng tại sao anh là con trai mà lại mặc váy?”

“Đây không phải váy. Đây gọi là Kilt, trang phục truyền thống của người Scotland.”

 “Kilt, người Scotland…”

Lần đầu tiên Candy nghe đến từ này. Chàng trai lại bật cười.

“Kilt của người Scoltand, còn cái này gọi là kèn túi, một loại nhạc cụ. Thổi vào thì sẽ ra thế này…”

Candy vẫn còn chưa hiểu rõ thì chàng trai thú vị đã kề môi lên chiếc kèn túi.

Đột nhiên một âm thanh lạ lùng phát ra.

“Chao ôi, nghe cứ như đoàn quân ốc sên đang diễu hành…”

Candy vừa ngạc nhiên vừa nhảy chân sáo vòng quanh, chàng trai trẻ vẫn tiếp tục thổi bài diễu hành của ốc sên cho đến hết.

“Quả là một em bé thú vị.”

Khuôn mặt mỉm cười của chàng trai tỏa ra ánh hào quang.
Mái tóc bạch kim mềm mại trước trán bỗng nhiên lấp lánh. Ánh mắt hiền hòa trong vắt như bầu trời ngày hôm nay. Candy quan sát chàng trai nãy giờ vẫn chưa giới thiệu gì.

“Anh từ đâu đến thế? Em tên Candy. Anh thấy đằng kia có một nhà thờ nhỏ không? Chỗ đó gọi là Nhà Pony, trong ấy có viện mồ côi. Đằng kia là nơi trẻ em trong thị trấn đến học. Cô Pony mũm mĩm còn cô Lane thì gầy, tụi em sống ở đó!”

Tay chỉ về phía dưới ngọn đồi, Candy liên mồm giới thiệu, có cảm giác như đây là giấc mơ. Khi quay đầu lại, cô bé ngạc nhiên thốt lên.

 “Đâu mất rồi.”

Bóng dáng người con trai không còn nữa.

“Biến mất rồi.”

Candy ngây người.

Rõ ràng là không có ai.
Tự nhiên xuất hiện, rồi biến mất..


Mơ sao?


Không, không phải là mơ.


"Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à."

Giọng nói của chàng trai vẫn vang vọng trong tai Candy.

Anh ấy giống như Hòang tử…
Candy vừa bước vừa lẩm nhẩm, trong đầu vẫn còn mông lung. Đột nhiên thấy có cái gì lấp lánh giữa đám cỏ, là tấm phù hiệu bằng bạc có hình đại bàng giang cánh, ở dưới đính kèm cái chuông nhỏ do ai đánh rơi.

“Cái này, chắc chắn là của Hòang tử!”

Candy nhặt tấm phù hiệu lên và mỉm cười. Tinh xảo quá, có vẻ rất đắt tiền. Cái phù hiệu này chắc chắn rất quan trọng. Hòang tử sẽ quay trở lại. Ngày mai mình sẽ gặp anh ấy.

Với hy vọng ấy, Candy cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Gió thổi qua rất nhẹ.

Anh ấy đẹp quá, Hòang tử trên đồi.
Ngày mai gặp lại mình sẽ trò chuyện nhiều hơn.


Nhưng...
Ngày hôm sau, và cả ngày hôm sau nữa, mỗi ngày Candy đều háo hức chạy lên đồi Pony nhưng không bao giờ gặp lại chàng trai kì lạ, Hòang tử trên đồi.

Ngày chia tay với Annie cũng là ngày gặp gỡ Hòang tử trên đồi.

Chỉ có tấm phù hiệu bằng bạc là kỉ vật cho buổi gặp gỡ ấy.

No comments:

Post a Comment