18 Jun 2013

Tiêu đề 1

Trang 14 đến 23, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Annie biến mất khiến cô Lane cuống cuồng đi tìm.

“Trời ơi, Candy! Annie ở đâu hả?”

“Con không thấy bạn ấy ở đâu hết! Cả đồi Pony cũng không!”

“Làm sao bây giờ? Sắp đến giờ khởi hành rồi… Nó có thể đi đâu được chứ?”

Cô Lane vò đầu bứt tóc.

“Cô đừng lo! Con nhất  định sẽ tìm thấy bạn ấy!”

Candy cố gắng an ủi cô Lane rồi chạy phắt đến chuồng gà, nhưng vẫn không tìm thấy Annie.

Nhanh lên! Không là ông bà Brighton sẽ đổi ý về Annie, Candy nhủ thầm.
Ông bà Brighton đã quyết định nhận Annie làm con nuôi.
Làm ơn đấy Annie, cậu sẽ có Ba Mẹ tử tế đến thế cơ mà…

Trở về 1 tiếng trước, ông bà Brighton đã đến nhận Annie làm con nuôi và tặng cho cô bé một món quà, là chiếc váy đầm màu xanh lơ như bầu trời xanh thăm thẳm, lúc ấy cô bé vẫn còn tươi cười rất hạnh phúc. Nhưng đến gần giờ khởi hành thì lại không thấy cô bé đâu.

Annie, hay là cậu không thích chiếc váy?
Lúc không tìm thấy Annie ở chuồng gà, thật ra trong tim Candy lại ngập tràn hy vọng.
Phải chia tay Annie, Candy có cảm giác như bị phân ra làm hai. Từ lúc còn là trẻ sơ sinh đến bây giờ đã 6 tuổi, hai đứa luôn như hình với bóng. Annie, đứa bé hay khóc nhè, lúc nào cũng chạy theo Candy.

Nếu tìm thấy Annie, bạn ấy sẽ trở thành con nuôi của gia đình Brighton. Chắc chắn là như thế.

Candy cảm thấy rối mù.

Ngay lập tức cô bé chối bỏ những suy nghĩ ấy.

Không được! Annie nhút nhát đã bỏ trốn rồi. Annie lúc nào cũng muốn có Ba và Mẹ, chuyện ấy ai cũng biết. Candy, không được nghĩ như thế! Đúng vậy mình là người biết rõ hơn ai hết!

Cô bé tìm khắp chuồng gà mà vẫn không thấy Annie.

Bạn ấy đi đâu được chứ. Không thể nào chạy vào rừng, Annie luôn bảo trong rừng rất đáng sợ, bạn ấy sẽ không bao giờ vào đó một mình đâu.

Nhưng cũng có thể là bạn ấy đã trốn ở đó. Mình phải thử tìm!” Candy chạy đến khu rừng rậm đằng sau nhà Pony.

Phải nhanh chóng tìm ra Annie. Candy quyết tâm trong lúc bước vào khu rừng rậm rạp, nơi ánh sáng phải rất len lỏi mới có thể chiếu vào.

“Annie! Trả lời tớ đi! Annie!”

Candy la lên. Âm thanh làm kinh động chim chóc khiến chúng bay xào xạc. Cô bé chạy nhanh hết mức có thể, tiếng chân dậm lên cành cây khô càng lúc càng hối hả.
Đột nhiên cô bé khựng lại. Trong khu rừng rậm rạp cô bé trông thấy ánh sáng lấp lánh của “chiếc váy màu xanh lơ”. Candy thở một hơi dài. Chính là Annie, bạn ấy đang khóc.

“Annie tìm thấy cậu rồi!”

Candy buông một hơi thở dài nhẹ nhõm. Annie ngước mặt lên, đôi mắt đẫm nước lóe lên những tia lấp lánh.

“Candy…”

“Đừng sợ nè Annie. Tại sao cậu khóc?”

Một giọt nước mắt trào ra trên mặt Annie.

“Candy, tớ không muốn đi đâu hết. Tớ không muốn phải xa Candy…”

“Annie, không thể nói như vậy. Cậu sẽ có Ba Mẹ tốt thế cơ mà!”

“Nhưng Candy. Tớ sợ lắm…”

Candy ngồi xuống bên canh Annie với bộ tóc nâu dày óng ánh.

Khu rừng đáng sợ với Annie là thế, vậy mà bạn ấy lại dám vào đây một mình.
Tất nhiên vào lúc này Annie sẽ có cảm giác sợ hãi với cuộc sống sắp tới, nhưng điều ấy sẽ tan biến dần. Giống như cảm giác lo lắng khi phải quyết định điều gì đó.

Candy mỉm cười nhích lại gần Annie.

 “Sợ gì chứ? Tớ thấy nhìn cỡ nào đi nữa ông bà Brighton ấy chẳng giống quỷ Dracula tí nào!”

Candy làm bộ cau mày lại trong lúc nhe răng ra hù Annie.

“Candy!”

Annie vừa lau nước mắt vừa cười khúc khích.

“Đúng rồi Annie! Phải cười lên! Hôm nay là một ngày cực kì hạnh phúc! Cậu sẽ trở thành con gái của gia đình Brighton. Tớ ghen tị lắm đấy. Nhà họ chắc có rất nhiều phòng ngủ, lại còn tiệc tùng linh đình. Phải hứa sau này mời tớ đến chơi đấy, công chúa Annie!”

“Candy, tớ sẽ là công chúa trong một căn nhà lộng lẫy.”

Khóe mắt Annie vẫn còn vương vấn nước, bây giờ trở nên lung linh đầy mơ mộng.

“Đi thôi nào Annie! Ba Mẹ đang đợi cậu đó!”

Annie mỉm cười và gật đầu.

Tay trong tay, cả hai rời khỏi khu rừng. Bàn tay ấm áp của Annie khiến Candy cố gắng ngăn dòng nước mắt. Chỉ một chốc thôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chạy cùng nhau. Không được khóc, đây là hạnh phúc của Annie, phải cười và tiễn bạn ấy đi.

Cuối cùng cũng đến lúc chia tay, hai cỗ xe ngựa đến đón Annie bị bao quanh bởi đám trẻ con tò mò, chúng kêu lên những tiếng ồ à. Sau đó tất cả cúi đầu yên lặng. Candy chạy ào đến bên Annie đang ngồi run rẩy trong cỗ xe, Mắt Annie ngân ngấn nước.

“Annie đủ rồi, không được khóc!”

Candy cố gắng động viên, mặt làm trò hề. Annie cuối cùng cũng bình tĩnh hơn.

Cô Pony chào tạm biệt vợ chồng nhà Brighton và tiễn họ ra cỗ xe. Người đánh xe vút một roi và cỗ xe từ từ lăn bánh.

Cô Lane chạy với theo, không quên nói,

“Annie phải để ý cái bụng nhé!”
“Và đừng quên cầu nguyện, Annie!”

Giống như cô Lane, cô Pony cũng gật đầu với khuôn mặt buồn bã. Annie ngoái đầu ra đằng sau, nước mắt nhem nhuốc làm xấu đi khuôn mặt xinh xắn.

 “Cô ơi…Candy ơi…Mọi người ơi…”

Không thể thốt nên lời nào khác, Annie bật khóc trong lòng bà Brighton.

Tiếng ngựa kêu lộp cộp bắt đầu tăng tốc.

“Annie, tạm biệt!”
“Sống vui vẻ nhé!”

Đám trẻ con chạy đuổi theo Annie, miệng không ngớt kêu lên những lời tạm biệt.

“Candy”… Annie kêu lên khe khẽ.

Candy lặng im không thốt lên được lời nào, chỉ nhìn theo bóng xe ngựa đang nhỏ dần. Cô bé cũng không chạy theo cỗ xe giống lũ trẻ con.
Khi xe đã khuất bóng, Candy ngay lập tức chạy đến điểm cao nhất của nhà Pony, nơi cây sồi già đang đâm những chồi mới. Cô bé leo thoăn thoắt lên ngọn cây.

“Candy! Nguy hiểm lắm! Xuống đi con!”

Cô Lane nước mắt ngắn dài la lên trong sợ hãi.

"Cô ơi chỉ có trên này mới thấy được xe ngựa của Annie!”

Trên ngọn cây sồi cao lớn, Candy la lên.

“Phải hạnh phúc đó Annie! Tớ sẽ đợi thư mời của cậu!”

“Candy, vẫy tay cho cả phần của cô!”

Cô Pony đặt tay lên bờ vai cô Lane.

“Cứ để nó một mình, cô Lane à. Hôm nay là ngày đau buồn nhất trong cả cuộc đời nó.”

“Vâng cô Pony.”

Cô Lane mắt đẫm nước nhìn lên Candy đang ở tít trên ngọn cây.

Candy vẫn ngồi im như tượng trên nhánh cây to khỏe, mắt nhìn về hướng xa xăm.

“Tôi rất muốn khen ngợi nó, cô Lane à. Từ lúc Annie chấp nhận làm con nuôi, con bé chưa lúc nào nào tỏ vẻ buồn bã hay cô đơn cả.”

“Đúng vậy cô Pony. Lại thêm nó và Annie cùng bị bỏ rơi vào cùng một ngày…”

Cô Lane nhớ lại kỉ niệm vào một ngày tháng 5, sáu năm về trước.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp.

Gió nhè nhẹ thổi qua, cánh hoa sơn trà trắng muốt theo làn gió bay lượn phất phơ, sau đó rơi nhè nhẹ phủ đầy con lộ nhỏ trên đồi.

Trước của nhà Pony đặt một chiếc rổ mây. Trong ấy có một em bé đang khóc và khua chân múa tay inh ỏi. Tiếng khóc như muốn thổi tung những cánh hoa trắng mỏng.
Viện mồ côi có tên gọi “Nhà Pony” ấy được chăm nom bởi hai vị sơ. Khu nhà ấy chỉ là phần nới rộng bằng gỗ được xây một cách đơn giản đằng sau nhà thờ, nơi thỉnh thỏang lại có một trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.

“Chúa ơi! Hôm nay là ngày của bé gái!”

Cô Pony và cô Lane đưa mắt nhìn nhau, đặng cúi xuống nhìn đứa bé đang khóc. Từ chiếc khăn cũ thò ra hai bàn tay nhỏ nhắn đang khua loạn xạ. Cô Pony ẵm đứa bé lên bằng vẻ trìu mến.

“Ôi cô Lane, nhìn này. Đứa bé hết khóc rồi. A, bây giờ thì cười rồi!”

Hai vị sơ ẵm đứa bé vào nhà, trong ấy đã có sẵn một bé gái sơ sinh đang nằm thiêm thiếp trong chiếc cũi đơn giản. Cô Pony bật lên thành tiếng.

“Chà, hai đứa con đều bị bỏ rơi vào cùng một ngày, vậy hãy coi nhau như chị em nhé. À, phải đặt tên sao cho hai đứa đây?”

Đứa bé bị bỏ rơi hai giờ trước đó ở nhà Pony, chính là Annie.

“Đứa kia có vẻ yên lặng, còn đứa này lại rắn chắc. Cô Rei này, tôi nghĩ sau này sẽ thú vị lắm đây.”

Cô Pony nở nụ cười với đứa bé, bất giác bật lên thành tiếng cười khúc khích trên khuôn mặt tròn phúc hậu.

“Thoắt cái mà hai đứa đã 6 tuổi rồi. Đứa nào cũng khỏe mạnh.”

“Đúng vậy, Candy thì có vẻ sáng dạ hơn.”

Cô Pony đứng cạnh cô Lane, ngước mắt nhìn lên Candy vẫn đang ngồi trên ngọn cây.

“Đúng thế cô Pony. Hồi con nhỏ con bé trắng như tuyết, bởi vậy chúng ta mới đặt tên cho nó là Candy White, vậy mà bây giờ lại rám nắng như vậy.”

Như mọi hôm, hai cô Pony và Lane chờ cho đến khi Candy leo xuống cây an toàn, mới bắt đầu quay bước trở về nhà Pony,

“Cô ơi! Cô ơi!”

Thằng bé nghịch như quỷ sứ Mike chạy đuổi theo họ.

“Chuyện gì thế Mike?”

“Cô Lane, hôm nay Candy phải dọn chuồng gà, thế mà nó trốn ca trực và chạy biến lên đồi! Cô nhìn kìa!”

Theo ngón tay đang chỉ của Mike, có thể trông thấy Candy đang chạy như bay lên đồi.

Cả cô Pony và cô Lane đưa mắt nhìn nhau, biết rằng người kia cũng có cùng suy nghĩ.

“Các cô không giận sao!”

Mike la lên, ngạc nhiên vì các cô vẫn im lặng.

Bởi vì hôm nay là ngày tiễn Annie, sự kiện không thường xuyên ở nhà Pony.
Mấy đứa trẻ khác sẽ chóng quên đi.
Nhưng Candy thì…

Không thể nổi giận với con bé vì chuyện này. Mặc dù nó không khóc, nhưng thật tội nghiệp cho cái thân thể bé nhỏ ấy mới chừng này tuổi đã phải chịu nỗi đau chia lìa.

Vào lúc này Candy vẫn chạy hết tốc lực lên đỉnh đồi.

No comments:

Post a Comment