28 Sept 2013

Tiêu đề 3

Trang 31 đến 40, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Từ trên ngọn cây sồi già, qua những nhành cây to đang chi chít lá, khung cảnh bên dưới là một màu xanh mơn mởn. Không khí bay qua phảng phất hương thơm của lá và đất. Bầu trời xanh thăm thẳm ẩn hiện qua những tán lá, đẹp như môt bức tranh. Candy ngồi vất vểu trên cành cây, miệng nhồm nhoàm món tráng miệng buổi chiều là trái táo đỏ mọng.

Những chú chim chuẩn bị hạ cánh nghỉ ngơi, hỏang hốt khi thấy Candy liền vội vàng đập cánh bay vút lên bầu trời. Candy khúc khích cười,

“Chắc chúng nghĩ mình là con chim khổng lồ. Aaaa muốn bay lượn trên trời quá đi!”

Candy ngồi yên trên cành cây, mắt quan sát những bông hoa đang phủ đầy đồi Pony. Ngọn đồi bây giờ đã mọc chi chít những bông hoa vàng, hồng, trắng, xanh, trông chẳng khác chiếc váy của nữ hòang mùa xuân.

Chỉ 5 ngày nữa thôi Candy sẽ tròn 13 tuổi.

Ngày xưa cứ vào thời điểm này là cô bé lại cùng với Annie mỗi ngày hái hoa không biết mệt. Cho dù có hái đến gần trọc đồi thì hoa vẫn tiếp tục nở. Đúng, cứ như đây là quà sinh nhật mà Chúa đã ban cho cả hai.

Hai đứa bé trao cho nhau những chuỗi bông làm quà sinh nhật. Cả hai đều không biết chính xác ngày sinh của mình. Chúng quyết định ngày bị bỏ rơi ở nhà Pony chính là ngày sinh nhật.

“Bọn mình sắp 13 tuổi rồi đấy. Annie, cậu sẽ ăn mừng thế nào?”

Candy thở dài, đặt một phần ba quả táo lên cành cây cho lũ chim. Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Annie trở thành con gái nuôi của nhà Brightons. Thời gian trôi thật nhanh, thằng quỷ Mike, cả Tom nghịch ngợm, rồi Mili tí hon, tất cả đều được nhận nuôi. Candy trở thành đứa trẻ lớn nhất ở nhà Pony.

Suốt 7 năm qua, Candy và Annie vẫn đều đặn trao đổi thư từ. Thư của Annie lúc đầu đến rất thường xuyên nhưng dạo gần đây thì ít đi hẳn. Dường như chỉ có Candy là vẫn chăm chỉ viết thư. Năm nào cô bé cũng mong nhận được thư mời đến chơi vào dịp Giáng sinh, nhưng không bao giờ thấy.

“Annie phải bận rộn với việc học đàn piano, dù gì thì bạn ấy cũng là con gái của gia đình Brightons.”

Candy nheo mắt nhìn lên bầu trời. Một màu xanh trong vắt, khiến Candy nghĩ ngay tới chiếc váy Annie đã mặc vào hôm chia tay.

“13 tuổi…Mình đã lớn…Đúng rồi, cô Lane trông cũng có vẻ già đi…”

Nhác thấy bóng cô Lane đang rảo bước dưới cây sồi, Candy cuộn tròn người và ẩn mình một cách yên lặng trong đám lá.

“Nhưng già nhất vẫn là quần áo của các cô…”

Xuyên qua tán lá cây Candy có thể nhận thấy màu váy của cô Lane đã bị nước giặt làm cho mờ đi, ngay cả những vết vá cũng trở nên rõ rệt hơn. Candy có thể cảm nhận rằng tài chính ở nhà Pony không được thuận lợi lắm.

“Candy! Lại leo cây nữa!”

Bất thình lình cô Lane quay trở lại và đưa mắt nhìn lên tán lá.

“Á! Bị phát hiện rồi! Cô Lane, cô tinh mắt quá!”

Candy thò đầu ra khỏi đám lá. Cô Lane nhẹ giọng:

“Tất nhiên! Có cái gì lòng thòng trên cành cây kìa.”

Cô Lane không nhịn được cười, tay chỉ vào hai chân của Candy.

“Ây da, sơ suất quá!”

“Con còn không mau đi xuống!?”

“Dạ!!!”

Trả lời một cách rành rọt, Candy đu mình từ cành cây này sang cành cây khác. Thình lình một tiếng Rắc rất to! Cành cây Candy đang níu vào bị gãy làm đôi, cô bé rơi bịch xuống đất. Trèo cây là sở trường của nàng, nhưng ngã từ trên cây xuống thì…

Cô Lane hối hả chạy đến, cặp lông mày không giấu vẻ lo lắng trong lúc đỡ Candy dậy.

“Candy thấy chưa, đừng có leo trèo nữa!”

“Cái này có là gì đâu thưa cô. Ui da!”

Candy kiểm tra lại xương eo của mình, rồi đưa mắt nhìn lên cây, vẻ khó hiểu.

“Con nghĩ cành cây có thể chịu nổi sức nặng của một đứa bé 13 tuổi sao!? Thật không thể tin là con sắp 13 tuổi rồi…”

“Ấu ấu ấu! Meo meo meo!”

Trong lúc cô Lane đang nói, Candy trêu ghẹo bằng cách giả giọng thú vật khiến cho cô

“Con biết rồi! Còn cả đống việc chưa làm, lau nhà, lấy nước, giặt áo của lũ trẻ….A, bận rộn quá!!!”

Candy bỏ chạy hối hả.

“Thiệt tình, có còn con nít nữa đâu…”

Cô Lane cười khi thấy bóng Candy mất hút.

“A, nó làm rơi cái gì.”

Cô Lane nhặt tấm phù hiệu bằng bạc đang tỏa ra những tia lấp lánh dưới ánh mặt trời và hối hả đuổi theo Candy.

“Candy con làm rơi vật quan trọng này!”

 “Cảm ơn cô!”

Candy đang lấy nước ở giếng, trông thấy phù hiệu gương mặt cô bé ửng đỏ, quệt hai bàn tay ướt vào váy rồi đưa tay đón nhận.

“Cái phù hiệu này ta thấy con thỉnh thỏang lại đem ra ngắm, chắc là rất quan trọng hả?”

“Dạ đúng, đây là báu vật của con. Là bùa hộ mệnh!”

Candy cười ngọt ngào trong lúc cầm chặt chiếc phù hiệu gần lồng ngực. Hòang tử trên đồi, phù hiệu này là minh chứng cho việc hôm ấy không phải một giấc mơ.

“Nếu giữ nó cẩn thận thì sẽ có cơ hội gặp lại hòang tử.”

Một chàng trai tuấn tú…Candy nhớ lại kỉ niệm ấy với vẻ mặt bâng khuâng.

“Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à.”

Chất giọng ấy thật dịu dàng. Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, nghĩ đến câu này luôn khiến cô bé cảm thấy đỡ hơn. Chuyện gặp gỡ hòang tử ngay cả cô Lane cũng không biết, đấy là bí mật quan trọng nhất của riêng Candy.

“Hô, Candy kì quái tự nhiên lại cười một mình. Này, con nhanh tay làm xong mọi việc rồi giúp cô chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cô Pony sẽ về trễ đấy.”

 “Cô Pony đi đâu rồi ạ?”

“Một nơi nào đó, cô ấy đi gửi Becky”

“Woa, Becky đã được nhận nuôi rồi ạ?”

“Ừ, thật là may quá. Con cũng cố gắng lên Candy.”

Sau khi cô Lane rời đi, Candy thở ra một hơi dài.

“Becky đã được nhận nuôi…A, sao không ai chịu nhận mình hết vậy?”

Thỉnh thỏang nhà thờ trong thị trấn lại tổ chức buổi tiệc “Nhận con nuôi”, Candy cũng được giới thiệu nhưng chẳng có ai mở lời về cô bé.

“Sắp 13 tuổi rồi, ở nhà Pony từ trước đến nay có ai chừng này tuổi mà còn ở lại đâu. ”

Viện mồ côi không dư dả tiền bạc nên chỉ có thể chăm sóc trẻ em đến một độ tuổi nhất định. Điều này Candy biết.

“Ai cũng có lí do để tồn tại trong thế giới này. Cuộc sống thật đáng yêu, đừng quên trở thành một đứa trẻ ngoan và chăm chỉ!”

Candy vừa ngân nga vừa vỗ “bang bang” lên xô nước.

Nancy, đứa bé mới lên 3, nếu không được Candy vỗ về sẽ không ngủ được. Đêm đó, sau khi cho Nancy ngủ, Candy bước ra hành lang.

“Tôi lo cho Candy quá.”

Tiếng cô Pony vọng ra từ căn phòng, Candy dừng chân lại lắng nghe.

“Cô lo lắng cho mình?”

Candy hít một hơi sâu, hai tai dỏng lên.

“Cô Pony à, tôi thật tâm muốn con bé được ở mãi nơi đây nhưng…”

“Tôi cũng vậy cô Rei à. Nhưng nếu ở mãi nơi đây con bé sẽ khôn lớn như thế nào? Ở đây không có cơ hội học tập, mà nó thì muốn đi học biết bao. Hơn nữa trong tháng tới chúng ta phải nhận nuôi một đứa bé 2 tuổi. Kinh phí sẽ trở nên hạn hẹp biết bao…”

Cô Pony thở ra một hơi dài, cô Rei cũng buồn phiền không kém.

“Thật tình nếu con bé có thể được một gia đình tử tế nhận nuôi thì tốt biết bao… Một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao lại kém may mắn thế.”

Sau khi nghe những lời xót xa của cô Rei, Candy lặng lẽ quay trở lại phòng ngủ. Cô bé không ngờ mình lại là nỗi lo của các cô. Với Candy, chỉ cần được sống mãi ở nhà Pony như thế này là thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng sự thật là một điều tàn nhẫn…

“Không có mình, nhà Pony có thể nhận thêm 3 đứa trẻ nữa…”

Candy kéo chăn che cho từng đứa trẻ, sau đó tiến đến bệ cửa sổ và tựa hai tay lên cằm, ánh mắt hướng về bầu trời đêm. Ánh trăng nhẹ nhàng buông xuống căn phòng trẻ con. Những vì sao dường như đang mỉm cười ấm áp. Candy lấy ra từ trong túi áo tấm phù hiệu của hòang tử, đung đưa nó một cách chậm rãi. Những chiếc chuông nhỏ vang lên tiếng leng keng mà đối với Candy chẳng khác gì âm thanh cổ vũ của tình yêu.

“13 tuổi…vẫn còn nửa quãng đường mới trở thành người lớn. Công việc thì chưa đủ tuổi, còn để được nhận nuôi thì đã quá tuổi. Leng keng leng keng, cậu có nghĩ như thế không?”

Candy nói chuyện với tiếng chuông rồi cười khúc khích.

Trong lúc cô bé mỉm cười, ánh trăng lại càng rọi sáng. Bỗng nhiên Candy đút tấm phù hiệu lại vào túi. Không hiểu sao cô bé không muốn tấm phù hiệu thấy nước mắt của mình.

“Từ giờ trở đi…mình phải làm sao? Annie không có ở đây để cùng mình bàn luận. Những lá thư vẫn chỉ là một chiều. Không có hồi âm từ cậu ấy, chắc là cậu ấy đang bận lắm."

Bây giờ Candy chỉ ước được tâm sự với Annie.

“Hay là mình viết thư hỏi ý Annie. Nếu nhà Brightons không thể nhận nuôi mình thì họ có thể cho mình một công việc nào đấy?”

Rời nhà Pony để đi làm việc, đây là cách tốt nhất. Với suy nghĩ ấy, Candy cẩn thận quẹt hai hàng nước mắt.

“Không được khóc! Đúng thế, phải thổi bay những ý nghĩ buồn bã!”

Candy quyết định tự an ủi bản thân. Đứng trước gương, hai chân dạng ngang, miệng tròn như bạch tuột, cô bé tạo tư thế sẵn sàng rồi ngân vang giọng.

“Bài thể dục ‘Thổi bay những ý nghĩ buồn bã’ bắt đầu! Hầy hồ! Danzu tata! Danzu tata”

Candy lọang chọang nhún nhảy theo giai điệu, cơ thể cử động như một con ếch. Bài thể dục tự chế trước gương thật kì quái, Candy bỗng chốc quên sạch những ưu tư phiền muộn, cô bé đã nhập tâm vào khúc nhạc.

“Một hai! Danzu tata! Hầy hồ! Một hai Danzu tata!”

“Chị Candy…chị đang làm gì thế?”

“Danzu…Oái!”

Candy giật mình quay đầu lại thì thấy Nancy và Slim đã dậy từ hồi nào đang nhìn Candy như sinh vật lạ.

“À không…à…tại vì chân của chị hơi mỏi ấy mà…hahaha! Mấy đứa còn không đi ngủ mau!”

Candy vội vã thổi tắt nến trong đèn.

“Hôm nay trăng sáng, mình sẽ viết thư cho Annie.”