24 Feb 2013

Lá thư Candy gửi đến Albert

Trang 291 đến 295, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Thân gửi Hoàng tử trên đồi,
Anh dặn em hãy là chính mình, nhưng làm thế nào được? Viết thư cho Hoàng tử trên đồi khiến em run quá! (Coi nào, hít một hơi thật sâu nào...)

Hoàng tử trên đồi...
Cảm ơn anh vì đã hồi âm ngay lập tức!
Ngài William Albert Andrew thật tình khiến em rất ngạc nhiên!
Em bị sốc đến nỗi cho dù có một trăm quả tim cũng không đủ!
Vì thế em đã xém chút nữa gọi anh là “Mệ Hoàng tử!” Anh có chịu không?
Tất nhiên... anh đã tiết lộ bí mật của mình bằng một cách rất tuyệt vời, Mệ à!
Ngọn đồi mà em lần đầu tiên gặp Hòang tử. Mùi thơm của hoa hòa quyện trong nền trời xanh thẳm, chẳng khác gì ngày xưa.

Hôm ấy anh đột nhiên xuất hiện ở nhà Pony, em đã có linh cảm bất thường. Chẳng phải là một điều lạ lùng khi các cô chạy hết chỗ này sang chỗ kia, vội vàng việc trà nước, trong khi anh thì ngồi bất động ở một chỗ?
Hôm ấy khuôn mặt anh lúc bước vào nhà Pony trông khác hẳn thường ngày, giống như một đứa trẻ.
Đôi khi em đối xử với anh như một ông già, nhưng thật tình anh trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều. Ý em là, không phải chỉ duy nhất hôm ấy là anh trông trẻ ra... Ây da, em không thể giải thích được! Dù sao thì, em đã nghe nói anh có gì đó khác với thường ngày, và không hiểu tại sao em lại cảm giác phấn khởi.
Vậy nên lúc anh từ chối việc được các cô đưa tiễn và nghiêm túc nói với em rằng “Candy, hãy đến đồi Pony...”, em dường như đã linh tính được điều gì đó, mặc dù vẫn rất mơ hồ.

Nhưng...nhưng...Làm sao có thể tưởng tượng được?!
Đứng ở trên đồi, anh yên lặng một lúc lâu, rồi anh quay về phía em, lộ rõ vẻ quyết định. Nụ cười trên gương mặt anh mang một sự xấu hổ, anh nói với em:
“Candy...có thể trả lại anh tấm huy hiệu không?”

Ngay lập tức thời gian như bị đảo ngược.
Trên đỉnh đồi...em là cô bé con đang dàn dụa nước mắt.
Và trước mặt em là Hoàng tử trên đồi đang mỉm cười.
Đột nhiên em không thể kìm chế những giọt lệ nơi khóe mắt.
Và trong lúc đang khóc, em đã hấp tấp thốt lên rằng:
“Không phải lúc cười...thì sẽ...xinh nhất sao?”
Và anh, Hòang tử cùng đôi mắt lấp lánh nói với em rằng:
“Bây giờ em vẫn rất xinh khi đang khóc, cô bé ạ!”

Giọng của anh mềm mại nhưng lại đầy cảm xúc, có phải không?
Giọng của anh không khác gì hòang tử.
Vậy mà trong suốt quãng thời gian qua, em đã không để ý...
Nhưng em biết vì em đã luôn nghĩ rằng chất giọng ấy thật êm tai.
Rồi em cũng hiểu ra tại sao vừa mới nãy em thấy anh rất khác lạ.
Người xuất hiện đột ngột ở nhà Pony không phải là Mệ, mà là Hòang tử trên đồi.
Em không thể ngưng khóc, nhưng chúng là những giọt lệ của hạnh phúc!

Anh thật là xấu đó, Hoàng tử!
Hồi còn ở căn hộ Hoa Mộc Lan, chẳng phải em đã bao nhiêu lần kể với anh về “Hoàng tử trên đồi” và cho anh xem chiếc huy hiệu mà em giữ như kỉ vật của mình sao? Nếu em nhớ không lầm thì người thanh niên tên “Albert” đã giữ im lặng và chỉ lắng nghe... Có phải lúc đó anh đã lấy lại trí nhớ rồi không? (Lần tới em sẽ tra khảo anh kĩ càng hơn!)

Cứ thế anh giữ yên lặng và quan sát cho đến khi em ngừng khóc.
Gió thổi vào đôi gò má đang đẫm ướt vì nước mắt mang đến cảm giác dễ chịu.
Dưới bầu trời xanh...đứng cạnh em là Hòang tử trên đồi!
Nhưng ngay khi phép màu vừa mới xuất hiện một nửa, em đã bị tiếng kèn ô tô của George từ dưới chân đồi mang trở lại hiện thực. Aaaa!
Em có rất nhiều điều muốn hỏi Hoàng tử trên đồi!
Tại sao hôm ấy anh lại xuất hiện ở đồi Pony? Tại sao tự nhiên biết mất? Tại sao? Tại sao??
Những thứ này lần sau gặp anh em sẽ hỏi!
Bởi thế em rất mong được gặp lại anh!

Dù sao thì tháng Năm cũng sắp tới rồi, ngọn đồi Pony sẽ được phủ hoa kín mít. Và tháng Năm thì có ngày gì ấy nhỉ?
Đúng rồi, là sinh nhật ai đó! (e hèm, e hèm)
Được rồi, bây giờ em sẽ ếm bùa vào Hòang tử trên đồi!

“Úm ba la xì bùa lùm xùm lùm xà!
Ngày hôm ấy ngươi phải đến nhà Pony để gặp “cô bé khi cười hay khóc đều rất xinh"! Quà sinh nhật sẽ là một ngày được nghỉ! Ngươi sẽ dành thật nhiều thời gian trò chuyện cùng cô bé về rất nhiều chuyện!”

Chắc chắn lời nguyền này sẽ có hiệu lực!

Candy

22 Feb 2013

Lá thư Albert gửi đến Candy

Trang 288 đến 290, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Candy White Andrew thân mến,

Ta đã đọc thư của con.
Ta xin lỗi vì đã đột ngột biến mất ngay sau khi tiết lộ một điều quan trọng như thế.
Cho phép ta xin lỗi thêm một lần nữa, vì lời bật mí của ta khiến con quá đỗi bất ngờ.

Ây da, có phải anh đang viết cho một Candy thật sự không?
Cách viết lịch sự thế này không khiến em thất vọng sao?
Bởi vậy anh muốn em hãy đối xử với anh thân thiết như hồi trước.

Anh có thể hiểu là em đang rất giận.
Anh luôn giấu việc mình là Mệ William, hay William A. Andrew.
Giấu được điều này không phải dễ dàng, nhưng mà thôi, anh sẽ không viện lí do nào cả.
Nếu có thể, anh hy vọng vẫn được chăm sóc cho em trong thầm lặng.
Nhưng ai mà biết được cái “tên Albert ấy” lại rất cần đến sự giúp đỡ của em!
Nên anh phải ráng chịu đựng mỗi khi em gọi anh tiếng “Mệ” rất lễ phép, cũng bởi từ đó mà anh bị đối xử chẳng khác gì một ông già.

Mặc dù biết sớm muộn gì mình cũng bị lộ, anh đã ráng tìm một thời điểm thích hợp để bật mí thêm bí mật thứ hai.
Anh muốn được làm điều ấy vào đúng thời điểm mà chúng ta lần đầu tiên gặp nhau trên đồi Pony.
Có lẽ nếu làm thế anh sẽ có thể trở lại là cậu bé ngày xưa.

Candy, em đã nhận ra ngay lập tức, đúng không?
Chỉ cần nhìn khuôn mặt dàn dụa nước mắt của em là anh đã hiểu.
Ngay lúc anh vừa có được bình tĩnh để nói chuyện với em trên đồi
Thì…không biết có phải trời xui đất khiến không mà George luôn là kẻ phá đám.
Bọn họ không chịu rời bước và kéo anh vào trong xe.
Ngay lúc này đây công việc là trên hết đối với anh, bởi vì ngày xưa anh đã quá để tâm đến một người.
Cho dù em có ghét cách mấy thì anh cũng không thể nghỉ phép trong một thời gian dài.

Candy, anh mong là em sẽ viết thư cho anh.
Anh sẽ đợi lá thư viết bởi một Candy mà anh từng quen biết.
Anh hy vọng thế lắm.

Thay anh gửi lời chào đến cô Pony và cô Lane, và cả bọn trẻ nhé.

William Albert Andrew

Lá thư Candy gửi đến Albert

Trang 286 đến 287, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Gửi Mệ William,

Con tự hỏi hiện giờ người đang chạy nước rút với công việc ở dưới bầu trời nào.
Con đã không nghĩ là người kiếm tiền cho cả gia tộc Andrew lại bận rộn đến thế.
Từ tận đáy lòng con biết ơn người vì đã ghé qua nhà Pony mặc dù đang rất bận rộn với việc kinh doanh.

Và còn chuyện đó, chuyện đó…
Vẫn còn như là mơ.
Làm sao có thể tưởng tượng được Hòang tử trên đồi… không ai khác, chính là anh Albert.
Chính là người, Mệ William, người là Hòang tử trên đồi, đúng không?

Ôi Chúa ơi, con ngạc nhiên đến nỗi bây giờ vẫn còn run và kích động!
Ngay đúng lúc người bật mí cho con biết thì George lại đến nói chuyện và thoắt một cái người đã biến mất khỏi đồi Pony.
Có lẽ bởi thế mà con có cảm giác tất cả chỉ là giấc mơ.
Tâm trí con vẫn còn lơ lửng trên không trung.

Con chưa bao giờ quên Hòang tử trên đồi.
Có lẽ tối nay con sẽ không tài nào ngủ được.

Candy