29 Dec 2013

Lời nhắn ngắn Terry gửi đến Candy sau khi rời khỏi học viện Thánh Paul

Trang 134 đến 135, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Một buổi tối se lạnh, bầu trời không trăng khiến cho cảnh vật chìm hẳn trong bóng đêm đen kịt.
Khu kí túc xá nam sinh chỉ duy nhất một phòng không có ánh đèn.

Từ trên cây, sau khi chắc chắn đấy là phòng của Terry, Candy phi người nhảy phốc xuống lan can.
Đứng trên đấy Candy chăm chú lắng nghe tiếng động. Rất yên lặng, có vẻ như không có ai ở trong.

Yên lặng quá, Terry không ở trong đó... Candy phân vân.

Trống ngực đập liên hồi, Candy bạo dạn đặt tay lên một bên cửa kính. Cửa không khóa, Candy đẩy cửa bước vào trong.

"Terry..."

Căn phòng tối đen như mực. Candy thì thầm giọng rất nhỏ.

Không lời đáp lại. Candy có linh cảm bất an.
Candy tiến tới bàn làm việc và bật công tắc từ chiếc đèn nhỏ.

Không có ai ở trong phòng.

Sao mọi thứ lại gọn gàng quá...

Ánh sáng xanh từ ngọn đèn nhỏ hướng sự chú ý của Candy lên bao thư màu trắng đặt trên mặt bàn.

Sự bàng hoàng khiến Candy cảm thấy khó thở trong ngực.

Gửi người có tấm lòng vàng,
Xin hãy gửi lá thư này cho tiểu thư Candice White Andrew.

Gửi cho mình?
Candy run run xé phong bì đã được niêm ấn cẩn thận.

Candy,
Anh quyết định nghỉ học và đi Mỹ. Ở nơi đó anh có chuyện muốn làm.
Dù ở nơi nào anh cũng cầu nguyện cho em luôn được hạnh phúc.
Terrious


Một lá thư cực kì ngắn gọn.

Cho dù Candy có đọc bao nhiêu lần thì vẫn không thể tìm ra lời nào khác ngoài 2 dòng ấy.



Terry đến Mỹ? Để làm gì? Tại sao lại đột ngột quá?

Đột nhiên lá thư rơi tuột khỏi tay Candy.

Được thả ra khỏi nhà tù học sinh là chuyện quá dễ dàng. Không bị đuổi học. Báo cáo về gia đình cũng được hoãn lại.

"Đối xử đặc biệt" từ hiệu trưởng, sơ Margaret đã nhiều lần nhắc đến cụm từ ấy.

Chắc chắn là Terry...




Những ngón tay run rẩy, luống cuống đan vào nhau khi Candy cúi xuống nhặt bức thư.
Ngay lúc ấy từ cửa phòng Terry phát ra những tiếng động khả nghi. Ai đó đang muốn phá cửa đột nhập vào phòng.

28 Dec 2013

Tiêu đề 4

Trang 41 đến 50, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Candy, 
Cảm ơn cậu về những lá thư. Mình vẫn khỏe.Tí nữa cô giáo dạy piano sẽ đến, mỗi ngày mình đều bận rộn với những bài luyện ngón.Cảm ơn Candy lúc nào cũng gửi rất nhiều lá thư. Mỗi lần nhận được thư cậu khiến mình nhớ đến phát khóc. Xin lỗi vì đã không hồi âm  Mình không đủ can đảm bày tỏ cảm xúc lên trên giấy trắng. Nhưng hôm nay mình quyết định viết thư cho cậu. Chắc chắn việc này sẽ khiến Candy nổi giận, nhưng mình vẫn phải viết một cách thành thật. 
Candy, xin cậu đừng gửi thư cho mình nữa.Bảy năm đã trôi qua từ khi mình trở thành con gái của gia đình Brighton. Mình được ba mẹ yêu thương chăm sóc như chính con gái ruột, và mình cũng rất quý họ. Quãng thời gian sống ở cô nhi viện, mình không muốn để cho ai biết. Ngay cả việc mình từng bị bỏ rơi, mình rất ghét phải nghĩ về điều đó. Ở đây mình có rất nhiều bạn mới. Họ hoàn toàn tin mình là tiểu thư của một gia đình quyền quý và đối xử với mình rất tốt. Nếu chuyện mình lớn lên ở cô nhi viện bị phát hiện thì… chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thật đáng sợ.Candy, mình thật sự không muốn họ biết được bí mật ấy. 
Nên Candy, xin lỗi cậu. Lời hứa mời cậu đến nhà chơi, mình không giữ được. Mình sẽ không gửi thư cho cậu nữa đâu. Candy, xin cũng đừng gửi thư cho mình.Candy hãy sống hạnh phúc nhé. Mình thành tâm cầu nguyện cho cậu. Thật đấy! 
Xin lỗi cậu!Tạm biệt, Candy. 

Annie Brighton 
Tái bút: Mình sẽ không nói với ba chuyện Candy muốn đi làm. Tha lỗi cho mình.

Nhận được lá thư hồi âm hiếm hoi từ Annie, Candy vui đến mức muốn ôm trọn nó vào lòng. Tay ép chặt lá thư lên ngực, Candy vội vã nhảy chân sáo đến đồi Pony. Đấy là nơi duy nhất cô bé có thể đọc thư mà không bị làm phiền.
Chắc chắn Annie sẽ hiểu tâm sự của Candy. Có thể gia đình Brighton sẽ giúp cô bé tìm một công việc. Candy ngồi giữa những đóa hoa cúc trắng đang đung đưa trong gió và xé lá thư trong tiếng tim đập thình thịch.

…Dần dần, ngón tay cô bé run lên.

Tạm biệt, Candy.

Có khi nào mình đọc nhầm? Hơi thở Candy gần như mắc nghẹn.
Annie không thể viết những điều như vậy. Chắc chắn ai đó đã giả mạo Annie và viết nó. Với suy nghĩ đó Candy không biết đã đọc đi đọc lại bức thư bao nhiêu lần.

Tạm biệt, Candy.
Không thể là giả mạo. Chữ viết của Annie giống hệt giọng nói bạn ấy, trên tờ giấy trắng những nét chữ nhỏ nhắn có vẻ run run.

Toàn thân gần như mất hết sức lực, Candy ngã khụy xuống.

Đây là suy nghĩ từ tận đáy lòng của Annie.
Mình đã không hề nhận ra… Cũng không nghi ngờ khi không thấy Annie hồi âm.
Annie rất hay để ý đến lời bàn tán của những người xung quanh, tính cách đó mình biết. Vậy mà mình vẫn không chịu nghĩ đến, chỉ nghĩ cho quyền lợi của bản thân.
Annie, mỗi khi nhận được thư của mình chắc cậu rất sợ hãi…Không chừng mình đã khiến tim của cậu yếu đi…

Bất giác nước mắt Candy chảy thành hàng dài trên má.
Bị bỏ rơi có phải là lỗi của chúng mình đâu. Đáng lẽ càng phải thấy tự hào hơn với việc sống ở viện mồ côi chứ…
Nhưng Candy không muốn trách Annie.

Xin lỗi cậu!

Có thể nghe được tiếng lòng của Annie. Có lẽ Annie đã phải sử dụng hết sự can đảm của mình để viết lá thư này.

"Tớ cũng xin lỗi cậu, Annie…"
Candy nghẹn ngào thốt nên thành tiếng.
"Đừng lo lắng. Annie…Tớ sẽ ngưng gửi thư cho cậu."

Trong lúc lầm bầm những lời đó, một giọt lệ bất ngờ rơi lên lá thư. Candy chớp chớp mắt, ngạc nhiên vì khóc không phải là việc cô bé muốn làm.

Nhưng có khi nào, ở đây, nếu mình khóc thật to thì hòang tử trên đồi sẽ xuất hiện?

Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à.

Nhớ lại lời của hòang tử, khóe miệng Candy run lên. Chiếc phù hiệu bằng bạc có đính chuông lúc nào cũng nằm trong túi liền được lấy ra.

"Hòang tử trên đồi, em sẽ không khóc đâu."

Leng keng leng keng, những chiếc chuông bạc va vào nhau, phát ra âm thanh dễ chịu.
Giá mà chúng có phép màu. Nếu có thể, hãy biến lá thư của Annie thành thiệp mời ta đến thăm nhà!
Nhưng... những việc thế này... sẽ không bao giờ thành hiện thực…

Xa xa có một đôi bướm trắng đang bay lượn. Candy nhớ về quá khứ ngày xưa vẫn luôn cùng Annie chơi đùa, không rời nhau nửa bước.
Candy thở dài, nhìn xuống chân đồi về phía nhà Pony. Bây giờ là giờ ngủ trưa của bọn trẻ. Nhà Pony trong sự bao bọc dịu dàng của nắng hè dường như cũng đang say giấc.

"Ủa…có một chiếc xe!?"

Candy liền đứng bật dậy.

Trong cảnh sắc ngái ngủ bỗng xuất hiện một chiếc xe hơi sang trọng màu xanh đậm đang “brừm brừm” trong khói bụi tiến về hướng ngôi làng. Đến trước cửa nhà Pony nó dừng lại.
Từ trên xe một người đàn ông bước ra và tiến đến nhà Pony. Dù ở xa nhưng Candy có thể nhận ra người đàn ông ăn mặc rất lịch sự.

“Ai thế nhỉ? Tại sao lại đến đây? A! Hay là người ấy muốn nhận con nuôi? A, hay là người ấy muốn một đứa trẻ mặt tàn nhang nhưng rất dễ thương giống mình? Được thế thì tốt biết bao!”

Candy đang lầm bầm với bản thân thì thấy cô Lane chạy vội ra khỏi nhà.

“Candy! Candy!”

Cô hướng tầm mắt về phía cây sồi già, lớn tiếng tìm gọi Candy.
Candy nhặt tấm phù hiệu nhét trở lại vào túi, dùng hết sức lức chạy bay xuống đồi.

“A! Tốt quá Candy! Cô Pony đang gọi con đấy!”

Vừa nhìn thấy Candy cô Lane đã nói ngay.

“…Có khi nào cô ấy muốn bàn về chuyện đi Lakewood…”

Ngay lập tức Candy thấy tim mình đập rộn ràng.

“Ôi chao! Cuối cùng con cũng được nhận nuôi! Cô ơi, có phải là người vừa mới đến từ chiếc xe lấp lánh kia không?  Người ấy trông rất giàu có!”

“Ừ ừ…có vẻ như đến từ một căn biệt thự rất sang trọng nhưng…”

Candy nhảy cẫng lên.

“Hoan hô! Không bõ công con chờ đợi rất lâu! Số con thật là may! Cô ơi, con đã mong cái ngày này từ lâu lắm rồi ! »

“Candy…Ừm… Không phải là nhận con nuôi…”

Những lời lẩm nhẩm của cô Lane chưa kịp lọt vào tai Candy thì cô bé đã nhảy chân sáo vô nhà.
Bỗng nhiên Candy dừng lại, hít vào một hơi sâu để lấy bình tĩnh. Cuối cùng thì cái ngày trông đợi nhất cũng đã đến.
Mình phải thật khiêm tốn!
Candy phủi bụi trên chiếc váy, trên mặt khóac lên vẻ bình thản, sau đó gõ tay lên cửa phòng cô Pony.

Cô Pony ngẩng đầu lên. Candy có thể nhận ra trên mặt cô mang nhiều cảm xúc khó tả. Người đàn ông đang ngồi trên ghế bỗng đứng dậy và tiến về phía Candy. Candy cảm thấy toàn thân cứng đờ. Mình sắp sửa gọi người đàn ông trẻ như thế này là “Ba” sao? Tuy nhiên, chỉ vài giây sau, mọi hy vọng đã hoàn toàn bị đập nát.

“Candy, đây là ngài Steward đến từ gia đình Leagan ở Lakewood. Nữ chủ nhân của ngài đang muốn tìm một người làm bạn cho tiểu thư Eliza.”

Cô Pony vừa nói vừa tránh nhìn thẳng vào mắt Candy.

“Người làm bạn? Không phải là nhận con nuôi sao?”

Nhận ra sự thật phũ phàng Candy cảm thấy lồng ngực bị thắt chặt.
Candy vô thức quay lại nhìn cô Lane vừa mới bước vào phía sau. Cô Lane với vẻ áy náy đặt hai tay lên ngực, ánh mắt nhìn thẳng xuống dưới.

“Ngài Steward, đây là Candy White, năm nay vừa tròn 13 tuổi như tiểu thư của gia đình.”

Vị khách tên Steward nhìn Candy vẻ dò xét, đoạn gật đầu.

“Dù sao thì cũng là một cô bé trẻ trung và có vẻ năng động. Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu thu xếp hành lý và khởi hành ngay lập tức.”

“Nhanh vậy sao!?”

Cô Lane bất giác thốt lên. Cô Pony cũng bật dậy từ ghế.

“Đúng thế, chúng ta còn chưa hỏi Candy suy nghĩ của nó mà. Candy từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời nào. Ngay cả ngài thị trưởng cũng chưa một lời từ biệt…”

Cô Pony nhìn ngài Steward và Candy bằng ánh mắt bối rối.

“Tôi đã thông báo với ngài thì trưởng và quyên góp một số tiền từ thiện cho nhà thờ. Vả lại nữ chủ nhân đã ra lệnh phải trở về ngay lập tức.”

Vị khách Steward thông báo bằng vẻ mặt không cảm xúc. Trông thấy cả hai cô đang phân vân, Candy cất tiếng.

“Con…sẽ đi!”

Lời nói thóat ra từ miệng một cách can đảm.

“Nhưng mà…Candy, cô hiểu ý con…nhưng chúng ta vẫn có thể từ chối!”

Giọng cô Pony run run.

“Con đã quyết định rồi thưa cô! Con sẽ đi ngay lập tức! Bây giờ con xin phép đi sửa soạn.”

Candy nhoẻn miệng cười thật tươi, vị khách Steward gật đầu tỏ vẻ hài lòng.
Làm bạn của tiểu thư hay cái gì cũng được, miễn sao là được người ta nhận. Chứ không thì sẽ không có cơ hội rời khỏi nhà Pony đâu.
13 năm trời làm phiền các cô thế là đủ rồi. Candy tự nhủ.

“Candy…con hãy suy nghĩ thật kĩ! Nếu con thật sự không muốn thì…”

“Được mà cô Lane. Con đã 13 tuổi rồi!”

Candy động viên cô Lane đang muốn khóc bằng một khuôn mặt tươi cười.

Nói là sửa soạn nhưng Candy chẳng có bao nhiêu hành lý để mang theo.
Rất nhanh sau đó là thời khắc chia tay. Ngài Steward đã vào trong xe.
Lúc này đây Candy có cảm giác đang ở trên mây, những bước chân nhẹ tênh như đang trốn chạy thực tế. Thật đột ngột khi phải rời xa nhà Pony.

“Chờ một chút! Để cô gọi tụi nhỏ dậy tiễn con đi…”

Cô Lane năn nỉ ngài Steward khoan hãy nổ máy.

“Đừng cô ơi…như vậy sẽ còn khó từ biệt hơn. Cứ để tụi nhỏ ngủ.”

Candy nói bằng giọng dịu dàng. Thật sự nếu trông thấy lũ trẻ chắc chắn cô bé sẽ khóc.

“Được rồi, chúng ta phải về nhà trước khi hoàng hôn.”

Ngài Steward khởi động máy. Nhanh sau đó xe bắt đầu lăn bánh.

“Cô ơi!”

Bất thình lình Candy thò đầu ra khỏi cửa sổ. Rất muốn nói “Cảm ơn các cô vì tất cả..” nhưng một chữ cũng không thốt ra được.

“Candy!”

Cô Pony đang đứng yên bỗng nhiên kêu lên và chạy theo xe.

“Đây! Cái này cho con, Candy!”

Cô cởi sợi dây chuyền thánh giá vẫn luôn đeo quanh cổ và đặt lên tay Candy.

“Candy, cái này tặng cho con, chúc con mãi mãi được hạnh phúc!”

Qua hai tròng kính đôi mắt nhỏ của cô Pony đã ướt đẫm. Cô Lane hai bờ má nhạt nhòa nước mắt, chỉ biết đưa tay lên che miệng, im lặng nhìn Candy.

…Không được khóc!
Candy tự nhủ với bản thân.

“Con cảm ơn cô! Tạm biệt các cô!”

Candy mỉm cười giơ tay vẫy chào cả hai, và rồi cô bé quay đầu không một lần ngoảnh lại nhìn.

28 Sept 2013

Tiêu đề 3

Trang 31 đến 40, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Từ trên ngọn cây sồi già, qua những nhành cây to đang chi chít lá, khung cảnh bên dưới là một màu xanh mơn mởn. Không khí bay qua phảng phất hương thơm của lá và đất. Bầu trời xanh thăm thẳm ẩn hiện qua những tán lá, đẹp như môt bức tranh. Candy ngồi vất vểu trên cành cây, miệng nhồm nhoàm món tráng miệng buổi chiều là trái táo đỏ mọng.

Những chú chim chuẩn bị hạ cánh nghỉ ngơi, hỏang hốt khi thấy Candy liền vội vàng đập cánh bay vút lên bầu trời. Candy khúc khích cười,

“Chắc chúng nghĩ mình là con chim khổng lồ. Aaaa muốn bay lượn trên trời quá đi!”

Candy ngồi yên trên cành cây, mắt quan sát những bông hoa đang phủ đầy đồi Pony. Ngọn đồi bây giờ đã mọc chi chít những bông hoa vàng, hồng, trắng, xanh, trông chẳng khác chiếc váy của nữ hòang mùa xuân.

Chỉ 5 ngày nữa thôi Candy sẽ tròn 13 tuổi.

Ngày xưa cứ vào thời điểm này là cô bé lại cùng với Annie mỗi ngày hái hoa không biết mệt. Cho dù có hái đến gần trọc đồi thì hoa vẫn tiếp tục nở. Đúng, cứ như đây là quà sinh nhật mà Chúa đã ban cho cả hai.

Hai đứa bé trao cho nhau những chuỗi bông làm quà sinh nhật. Cả hai đều không biết chính xác ngày sinh của mình. Chúng quyết định ngày bị bỏ rơi ở nhà Pony chính là ngày sinh nhật.

“Bọn mình sắp 13 tuổi rồi đấy. Annie, cậu sẽ ăn mừng thế nào?”

Candy thở dài, đặt một phần ba quả táo lên cành cây cho lũ chim. Đã 7 năm trôi qua kể từ ngày Annie trở thành con gái nuôi của nhà Brightons. Thời gian trôi thật nhanh, thằng quỷ Mike, cả Tom nghịch ngợm, rồi Mili tí hon, tất cả đều được nhận nuôi. Candy trở thành đứa trẻ lớn nhất ở nhà Pony.

Suốt 7 năm qua, Candy và Annie vẫn đều đặn trao đổi thư từ. Thư của Annie lúc đầu đến rất thường xuyên nhưng dạo gần đây thì ít đi hẳn. Dường như chỉ có Candy là vẫn chăm chỉ viết thư. Năm nào cô bé cũng mong nhận được thư mời đến chơi vào dịp Giáng sinh, nhưng không bao giờ thấy.

“Annie phải bận rộn với việc học đàn piano, dù gì thì bạn ấy cũng là con gái của gia đình Brightons.”

Candy nheo mắt nhìn lên bầu trời. Một màu xanh trong vắt, khiến Candy nghĩ ngay tới chiếc váy Annie đã mặc vào hôm chia tay.

“13 tuổi…Mình đã lớn…Đúng rồi, cô Lane trông cũng có vẻ già đi…”

Nhác thấy bóng cô Lane đang rảo bước dưới cây sồi, Candy cuộn tròn người và ẩn mình một cách yên lặng trong đám lá.

“Nhưng già nhất vẫn là quần áo của các cô…”

Xuyên qua tán lá cây Candy có thể nhận thấy màu váy của cô Lane đã bị nước giặt làm cho mờ đi, ngay cả những vết vá cũng trở nên rõ rệt hơn. Candy có thể cảm nhận rằng tài chính ở nhà Pony không được thuận lợi lắm.

“Candy! Lại leo cây nữa!”

Bất thình lình cô Lane quay trở lại và đưa mắt nhìn lên tán lá.

“Á! Bị phát hiện rồi! Cô Lane, cô tinh mắt quá!”

Candy thò đầu ra khỏi đám lá. Cô Lane nhẹ giọng:

“Tất nhiên! Có cái gì lòng thòng trên cành cây kìa.”

Cô Lane không nhịn được cười, tay chỉ vào hai chân của Candy.

“Ây da, sơ suất quá!”

“Con còn không mau đi xuống!?”

“Dạ!!!”

Trả lời một cách rành rọt, Candy đu mình từ cành cây này sang cành cây khác. Thình lình một tiếng Rắc rất to! Cành cây Candy đang níu vào bị gãy làm đôi, cô bé rơi bịch xuống đất. Trèo cây là sở trường của nàng, nhưng ngã từ trên cây xuống thì…

Cô Lane hối hả chạy đến, cặp lông mày không giấu vẻ lo lắng trong lúc đỡ Candy dậy.

“Candy thấy chưa, đừng có leo trèo nữa!”

“Cái này có là gì đâu thưa cô. Ui da!”

Candy kiểm tra lại xương eo của mình, rồi đưa mắt nhìn lên cây, vẻ khó hiểu.

“Con nghĩ cành cây có thể chịu nổi sức nặng của một đứa bé 13 tuổi sao!? Thật không thể tin là con sắp 13 tuổi rồi…”

“Ấu ấu ấu! Meo meo meo!”

Trong lúc cô Lane đang nói, Candy trêu ghẹo bằng cách giả giọng thú vật khiến cho cô

“Con biết rồi! Còn cả đống việc chưa làm, lau nhà, lấy nước, giặt áo của lũ trẻ….A, bận rộn quá!!!”

Candy bỏ chạy hối hả.

“Thiệt tình, có còn con nít nữa đâu…”

Cô Lane cười khi thấy bóng Candy mất hút.

“A, nó làm rơi cái gì.”

Cô Lane nhặt tấm phù hiệu bằng bạc đang tỏa ra những tia lấp lánh dưới ánh mặt trời và hối hả đuổi theo Candy.

“Candy con làm rơi vật quan trọng này!”

 “Cảm ơn cô!”

Candy đang lấy nước ở giếng, trông thấy phù hiệu gương mặt cô bé ửng đỏ, quệt hai bàn tay ướt vào váy rồi đưa tay đón nhận.

“Cái phù hiệu này ta thấy con thỉnh thỏang lại đem ra ngắm, chắc là rất quan trọng hả?”

“Dạ đúng, đây là báu vật của con. Là bùa hộ mệnh!”

Candy cười ngọt ngào trong lúc cầm chặt chiếc phù hiệu gần lồng ngực. Hòang tử trên đồi, phù hiệu này là minh chứng cho việc hôm ấy không phải một giấc mơ.

“Nếu giữ nó cẩn thận thì sẽ có cơ hội gặp lại hòang tử.”

Một chàng trai tuấn tú…Candy nhớ lại kỉ niệm ấy với vẻ mặt bâng khuâng.

“Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à.”

Chất giọng ấy thật dịu dàng. Mỗi khi gặp chuyện gì khó khăn, nghĩ đến câu này luôn khiến cô bé cảm thấy đỡ hơn. Chuyện gặp gỡ hòang tử ngay cả cô Lane cũng không biết, đấy là bí mật quan trọng nhất của riêng Candy.

“Hô, Candy kì quái tự nhiên lại cười một mình. Này, con nhanh tay làm xong mọi việc rồi giúp cô chuẩn bị bữa tối. Hôm nay cô Pony sẽ về trễ đấy.”

 “Cô Pony đi đâu rồi ạ?”

“Một nơi nào đó, cô ấy đi gửi Becky”

“Woa, Becky đã được nhận nuôi rồi ạ?”

“Ừ, thật là may quá. Con cũng cố gắng lên Candy.”

Sau khi cô Lane rời đi, Candy thở ra một hơi dài.

“Becky đã được nhận nuôi…A, sao không ai chịu nhận mình hết vậy?”

Thỉnh thỏang nhà thờ trong thị trấn lại tổ chức buổi tiệc “Nhận con nuôi”, Candy cũng được giới thiệu nhưng chẳng có ai mở lời về cô bé.

“Sắp 13 tuổi rồi, ở nhà Pony từ trước đến nay có ai chừng này tuổi mà còn ở lại đâu. ”

Viện mồ côi không dư dả tiền bạc nên chỉ có thể chăm sóc trẻ em đến một độ tuổi nhất định. Điều này Candy biết.

“Ai cũng có lí do để tồn tại trong thế giới này. Cuộc sống thật đáng yêu, đừng quên trở thành một đứa trẻ ngoan và chăm chỉ!”

Candy vừa ngân nga vừa vỗ “bang bang” lên xô nước.

Nancy, đứa bé mới lên 3, nếu không được Candy vỗ về sẽ không ngủ được. Đêm đó, sau khi cho Nancy ngủ, Candy bước ra hành lang.

“Tôi lo cho Candy quá.”

Tiếng cô Pony vọng ra từ căn phòng, Candy dừng chân lại lắng nghe.

“Cô lo lắng cho mình?”

Candy hít một hơi sâu, hai tai dỏng lên.

“Cô Pony à, tôi thật tâm muốn con bé được ở mãi nơi đây nhưng…”

“Tôi cũng vậy cô Rei à. Nhưng nếu ở mãi nơi đây con bé sẽ khôn lớn như thế nào? Ở đây không có cơ hội học tập, mà nó thì muốn đi học biết bao. Hơn nữa trong tháng tới chúng ta phải nhận nuôi một đứa bé 2 tuổi. Kinh phí sẽ trở nên hạn hẹp biết bao…”

Cô Pony thở ra một hơi dài, cô Rei cũng buồn phiền không kém.

“Thật tình nếu con bé có thể được một gia đình tử tế nhận nuôi thì tốt biết bao… Một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao lại kém may mắn thế.”

Sau khi nghe những lời xót xa của cô Rei, Candy lặng lẽ quay trở lại phòng ngủ. Cô bé không ngờ mình lại là nỗi lo của các cô. Với Candy, chỉ cần được sống mãi ở nhà Pony như thế này là thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng sự thật là một điều tàn nhẫn…

“Không có mình, nhà Pony có thể nhận thêm 3 đứa trẻ nữa…”

Candy kéo chăn che cho từng đứa trẻ, sau đó tiến đến bệ cửa sổ và tựa hai tay lên cằm, ánh mắt hướng về bầu trời đêm. Ánh trăng nhẹ nhàng buông xuống căn phòng trẻ con. Những vì sao dường như đang mỉm cười ấm áp. Candy lấy ra từ trong túi áo tấm phù hiệu của hòang tử, đung đưa nó một cách chậm rãi. Những chiếc chuông nhỏ vang lên tiếng leng keng mà đối với Candy chẳng khác gì âm thanh cổ vũ của tình yêu.

“13 tuổi…vẫn còn nửa quãng đường mới trở thành người lớn. Công việc thì chưa đủ tuổi, còn để được nhận nuôi thì đã quá tuổi. Leng keng leng keng, cậu có nghĩ như thế không?”

Candy nói chuyện với tiếng chuông rồi cười khúc khích.

Trong lúc cô bé mỉm cười, ánh trăng lại càng rọi sáng. Bỗng nhiên Candy đút tấm phù hiệu lại vào túi. Không hiểu sao cô bé không muốn tấm phù hiệu thấy nước mắt của mình.

“Từ giờ trở đi…mình phải làm sao? Annie không có ở đây để cùng mình bàn luận. Những lá thư vẫn chỉ là một chiều. Không có hồi âm từ cậu ấy, chắc là cậu ấy đang bận lắm."

Bây giờ Candy chỉ ước được tâm sự với Annie.

“Hay là mình viết thư hỏi ý Annie. Nếu nhà Brightons không thể nhận nuôi mình thì họ có thể cho mình một công việc nào đấy?”

Rời nhà Pony để đi làm việc, đây là cách tốt nhất. Với suy nghĩ ấy, Candy cẩn thận quẹt hai hàng nước mắt.

“Không được khóc! Đúng thế, phải thổi bay những ý nghĩ buồn bã!”

Candy quyết định tự an ủi bản thân. Đứng trước gương, hai chân dạng ngang, miệng tròn như bạch tuột, cô bé tạo tư thế sẵn sàng rồi ngân vang giọng.

“Bài thể dục ‘Thổi bay những ý nghĩ buồn bã’ bắt đầu! Hầy hồ! Danzu tata! Danzu tata”

Candy lọang chọang nhún nhảy theo giai điệu, cơ thể cử động như một con ếch. Bài thể dục tự chế trước gương thật kì quái, Candy bỗng chốc quên sạch những ưu tư phiền muộn, cô bé đã nhập tâm vào khúc nhạc.

“Một hai! Danzu tata! Hầy hồ! Một hai Danzu tata!”

“Chị Candy…chị đang làm gì thế?”

“Danzu…Oái!”

Candy giật mình quay đầu lại thì thấy Nancy và Slim đã dậy từ hồi nào đang nhìn Candy như sinh vật lạ.

“À không…à…tại vì chân của chị hơi mỏi ấy mà…hahaha! Mấy đứa còn không đi ngủ mau!”

Candy vội vã thổi tắt nến trong đèn.

“Hôm nay trăng sáng, mình sẽ viết thư cho Annie.”

19 Jun 2013

Tiêu đề 2

Trang 24 đến 30, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Đang co chân chạy lên đến đỉnh đồi Pony, bỗng nhiên Candy vấp phải một gò đất và té cái ọach. Cú vồ ếch khiến hương thơm của cỏ bay xộc vào mũi. Cô bé lộn một vòng rồi đưa mắt nhìn lên bầu trời, cảm giác sắc màu xanh biếc đang xuyên vào mắt mình. Đám mây trôi ngang có hình dáng của cỗ xe ngựa đã mang Annie đi xa. Thế rồi nó trở nên nhỏ dần và biến mất, cũng giống như cỗ xe ấy.

Có lẽ Annie đã hết khóc rồi. Annie sầu muộn đang ngồi trong vòng tay của vợ chồng nhà Brighton tử tế. Ánh mặt trời chói lọi khiến mắt cô bé lóa lên. Nếu chớp mắt thì… Candy ráng giữ cho mắt mở to hết mức có thể.

"Annie đã đi thật rồi…"
Cô bé lẩm bẩm. Từ nãy đến giờ đôi mắt Candy đã căng đầy nước mắt, chịu không nổi chúng bắt đầu trào ra.

Annie sẽ được đưa đến một con đường tên Chicago. Đây là lần đầu tiên Candy nghe tên con đường này, cô bé có cảm giác nó chẳng khác một đất nước xa xôi.

“Ngọn đồi sẽ sớm mọc đầy hoa, chúng ta sẽ có thể cùng nhau đi hái hoa…đuổi bắt…tắm sông… bắt cá…”

Candy hồi tưởng lại những ngày cùng chơi đùa với Annie.

Hai đứa bé kết những đóa hoa mao lương thành vòng đeo trên đầu, vào cái ngày chúng đặt tên cho ngọn đồi là “Đồi Pony”. Chúng bứt những cánh hoa cúc để đoán về Ba và Mẹ, khi nào chúng sẽ được ba mẹ nhận nuôi. “Được nhận, không được nhận,…” cứ thế.

Vì Annie cũng bị bỏ rơi cùng ngày với Candy, nên Candy đối với cô bé chẳng khác gì chị em ruột. Việc gì cũng làm với Annie, Annie nhỏ nhắn hay khóc nhè…

“Annie, cậu mà bị ăn hiếp thì cứ gọi tớ!”

Nhớ lại những lời ấy khiến Candy nức nở.
Sau này Annie sẽ không cần sự giúp đỡ của mình. Cậu ấy đã có Ba Mẹ tuyệt vời thế mà.
Lúc nào cũng chăm nom mình, thường xuyên xin lỗi giùm mình…

Đúng vậy. Annie lúc nào cũng bảo vệ Candy.

“Cô ơi, đừng la Candy nữa. Xin cô tha cho bạn ấy…”

Mỗi khi bị phát hiện làm trò nghịch ngợm, cô bé quậy phá Candy lúc nào cũng là người bị la. Annie vừa khóc vừa cầu xin các cô. Nhờ các cô thương tình Annie mà không biết bao nhiêu lần Candy thóat khỏi việc bị giáo huấn và trừng phạt.

Thật sự chính Annie mới là người bảo vệ mình.
Từ giờ sẽ rất đáng sợ…

Candy đứng dậy, dùng lòng bàn tay dụi mắt, nhưng vẫn không khiến nước mắt ngừng rơi. Hơi thở cũng trở nên đứt đoạn.

Không được! Không thể để thế này. Tất cả những cố gắng lúc nãy, nếu quay về với bộ dạng này sẽ làm cho các cô lo lắng. Lại còn chuồng gà chưa dọn dẹp nữa. Thôi được! Cho ra hết một lần!

Candy quyết định dùng hết sức mình.

OA OA OA!!!!!!!!!

Cô bé khóc rống lên bằng tất cả sinh lực của mình.

OA OA OA!!!!!!!!!

Có thể nghe thấy vọng âm vang lên. Cảm giác tức cười khiến Candy quên cả khóc.
Tiếng mình khóc nghe chẳng khác gì tiếng sấm.
Bất giác cô bé cười khúc khích.

"Đúng rồi. Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à."



Đâu đó vang lên một chất giọng dịu dàng. Candy ngạc nhiên ngước mắt nhìn lên. Đối diện với bầu trời xanh thăm thẳm là một chàng trai trẻ tuổi ăn mặc kì lạ đang nhìn xuống Candy mỉm cười. Có cái gì đó hình trái tim đang treo lủng lẳng trên vai của chàng trai. Candy chớp chớp mắt.

Tự nhiên có một chàng trai từ trên trời rơi xuống.

“Cho hỏi anh là người ngoài hành tinh à?”

Candy lí nhí trong cú sốc.

“Em bé nói gì buồn cười thế. Anh là người trần mắt thịt mà.”

“Ủa…Nhưng tại sao anh là con trai mà lại mặc váy?”

“Đây không phải váy. Đây gọi là Kilt, trang phục truyền thống của người Scotland.”

 “Kilt, người Scotland…”

Lần đầu tiên Candy nghe đến từ này. Chàng trai lại bật cười.

“Kilt của người Scoltand, còn cái này gọi là kèn túi, một loại nhạc cụ. Thổi vào thì sẽ ra thế này…”

Candy vẫn còn chưa hiểu rõ thì chàng trai thú vị đã kề môi lên chiếc kèn túi.

Đột nhiên một âm thanh lạ lùng phát ra.

“Chao ôi, nghe cứ như đoàn quân ốc sên đang diễu hành…”

Candy vừa ngạc nhiên vừa nhảy chân sáo vòng quanh, chàng trai trẻ vẫn tiếp tục thổi bài diễu hành của ốc sên cho đến hết.

“Quả là một em bé thú vị.”

Khuôn mặt mỉm cười của chàng trai tỏa ra ánh hào quang.
Mái tóc bạch kim mềm mại trước trán bỗng nhiên lấp lánh. Ánh mắt hiền hòa trong vắt như bầu trời ngày hôm nay. Candy quan sát chàng trai nãy giờ vẫn chưa giới thiệu gì.

“Anh từ đâu đến thế? Em tên Candy. Anh thấy đằng kia có một nhà thờ nhỏ không? Chỗ đó gọi là Nhà Pony, trong ấy có viện mồ côi. Đằng kia là nơi trẻ em trong thị trấn đến học. Cô Pony mũm mĩm còn cô Lane thì gầy, tụi em sống ở đó!”

Tay chỉ về phía dưới ngọn đồi, Candy liên mồm giới thiệu, có cảm giác như đây là giấc mơ. Khi quay đầu lại, cô bé ngạc nhiên thốt lên.

 “Đâu mất rồi.”

Bóng dáng người con trai không còn nữa.

“Biến mất rồi.”

Candy ngây người.

Rõ ràng là không có ai.
Tự nhiên xuất hiện, rồi biến mất..


Mơ sao?


Không, không phải là mơ.


"Em cười trông xinh hơn đấy, em bé à."

Giọng nói của chàng trai vẫn vang vọng trong tai Candy.

Anh ấy giống như Hòang tử…
Candy vừa bước vừa lẩm nhẩm, trong đầu vẫn còn mông lung. Đột nhiên thấy có cái gì lấp lánh giữa đám cỏ, là tấm phù hiệu bằng bạc có hình đại bàng giang cánh, ở dưới đính kèm cái chuông nhỏ do ai đánh rơi.

“Cái này, chắc chắn là của Hòang tử!”

Candy nhặt tấm phù hiệu lên và mỉm cười. Tinh xảo quá, có vẻ rất đắt tiền. Cái phù hiệu này chắc chắn rất quan trọng. Hòang tử sẽ quay trở lại. Ngày mai mình sẽ gặp anh ấy.

Với hy vọng ấy, Candy cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Gió thổi qua rất nhẹ.

Anh ấy đẹp quá, Hòang tử trên đồi.
Ngày mai gặp lại mình sẽ trò chuyện nhiều hơn.


Nhưng...
Ngày hôm sau, và cả ngày hôm sau nữa, mỗi ngày Candy đều háo hức chạy lên đồi Pony nhưng không bao giờ gặp lại chàng trai kì lạ, Hòang tử trên đồi.

Ngày chia tay với Annie cũng là ngày gặp gỡ Hòang tử trên đồi.

Chỉ có tấm phù hiệu bằng bạc là kỉ vật cho buổi gặp gỡ ấy.

18 Jun 2013

Tiêu đề 1

Trang 14 đến 23, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Annie biến mất khiến cô Lane cuống cuồng đi tìm.

“Trời ơi, Candy! Annie ở đâu hả?”

“Con không thấy bạn ấy ở đâu hết! Cả đồi Pony cũng không!”

“Làm sao bây giờ? Sắp đến giờ khởi hành rồi… Nó có thể đi đâu được chứ?”

Cô Lane vò đầu bứt tóc.

“Cô đừng lo! Con nhất  định sẽ tìm thấy bạn ấy!”

Candy cố gắng an ủi cô Lane rồi chạy phắt đến chuồng gà, nhưng vẫn không tìm thấy Annie.

Nhanh lên! Không là ông bà Brighton sẽ đổi ý về Annie, Candy nhủ thầm.
Ông bà Brighton đã quyết định nhận Annie làm con nuôi.
Làm ơn đấy Annie, cậu sẽ có Ba Mẹ tử tế đến thế cơ mà…

Trở về 1 tiếng trước, ông bà Brighton đã đến nhận Annie làm con nuôi và tặng cho cô bé một món quà, là chiếc váy đầm màu xanh lơ như bầu trời xanh thăm thẳm, lúc ấy cô bé vẫn còn tươi cười rất hạnh phúc. Nhưng đến gần giờ khởi hành thì lại không thấy cô bé đâu.

Annie, hay là cậu không thích chiếc váy?
Lúc không tìm thấy Annie ở chuồng gà, thật ra trong tim Candy lại ngập tràn hy vọng.
Phải chia tay Annie, Candy có cảm giác như bị phân ra làm hai. Từ lúc còn là trẻ sơ sinh đến bây giờ đã 6 tuổi, hai đứa luôn như hình với bóng. Annie, đứa bé hay khóc nhè, lúc nào cũng chạy theo Candy.

Nếu tìm thấy Annie, bạn ấy sẽ trở thành con nuôi của gia đình Brighton. Chắc chắn là như thế.

Candy cảm thấy rối mù.

Ngay lập tức cô bé chối bỏ những suy nghĩ ấy.

Không được! Annie nhút nhát đã bỏ trốn rồi. Annie lúc nào cũng muốn có Ba và Mẹ, chuyện ấy ai cũng biết. Candy, không được nghĩ như thế! Đúng vậy mình là người biết rõ hơn ai hết!

Cô bé tìm khắp chuồng gà mà vẫn không thấy Annie.

Bạn ấy đi đâu được chứ. Không thể nào chạy vào rừng, Annie luôn bảo trong rừng rất đáng sợ, bạn ấy sẽ không bao giờ vào đó một mình đâu.

Nhưng cũng có thể là bạn ấy đã trốn ở đó. Mình phải thử tìm!” Candy chạy đến khu rừng rậm đằng sau nhà Pony.

Phải nhanh chóng tìm ra Annie. Candy quyết tâm trong lúc bước vào khu rừng rậm rạp, nơi ánh sáng phải rất len lỏi mới có thể chiếu vào.

“Annie! Trả lời tớ đi! Annie!”

Candy la lên. Âm thanh làm kinh động chim chóc khiến chúng bay xào xạc. Cô bé chạy nhanh hết mức có thể, tiếng chân dậm lên cành cây khô càng lúc càng hối hả.
Đột nhiên cô bé khựng lại. Trong khu rừng rậm rạp cô bé trông thấy ánh sáng lấp lánh của “chiếc váy màu xanh lơ”. Candy thở một hơi dài. Chính là Annie, bạn ấy đang khóc.

“Annie tìm thấy cậu rồi!”

Candy buông một hơi thở dài nhẹ nhõm. Annie ngước mặt lên, đôi mắt đẫm nước lóe lên những tia lấp lánh.

“Candy…”

“Đừng sợ nè Annie. Tại sao cậu khóc?”

Một giọt nước mắt trào ra trên mặt Annie.

“Candy, tớ không muốn đi đâu hết. Tớ không muốn phải xa Candy…”

“Annie, không thể nói như vậy. Cậu sẽ có Ba Mẹ tốt thế cơ mà!”

“Nhưng Candy. Tớ sợ lắm…”

Candy ngồi xuống bên canh Annie với bộ tóc nâu dày óng ánh.

Khu rừng đáng sợ với Annie là thế, vậy mà bạn ấy lại dám vào đây một mình.
Tất nhiên vào lúc này Annie sẽ có cảm giác sợ hãi với cuộc sống sắp tới, nhưng điều ấy sẽ tan biến dần. Giống như cảm giác lo lắng khi phải quyết định điều gì đó.

Candy mỉm cười nhích lại gần Annie.

 “Sợ gì chứ? Tớ thấy nhìn cỡ nào đi nữa ông bà Brighton ấy chẳng giống quỷ Dracula tí nào!”

Candy làm bộ cau mày lại trong lúc nhe răng ra hù Annie.

“Candy!”

Annie vừa lau nước mắt vừa cười khúc khích.

“Đúng rồi Annie! Phải cười lên! Hôm nay là một ngày cực kì hạnh phúc! Cậu sẽ trở thành con gái của gia đình Brighton. Tớ ghen tị lắm đấy. Nhà họ chắc có rất nhiều phòng ngủ, lại còn tiệc tùng linh đình. Phải hứa sau này mời tớ đến chơi đấy, công chúa Annie!”

“Candy, tớ sẽ là công chúa trong một căn nhà lộng lẫy.”

Khóe mắt Annie vẫn còn vương vấn nước, bây giờ trở nên lung linh đầy mơ mộng.

“Đi thôi nào Annie! Ba Mẹ đang đợi cậu đó!”

Annie mỉm cười và gật đầu.

Tay trong tay, cả hai rời khỏi khu rừng. Bàn tay ấm áp của Annie khiến Candy cố gắng ngăn dòng nước mắt. Chỉ một chốc thôi sẽ chẳng bao giờ có cơ hội chạy cùng nhau. Không được khóc, đây là hạnh phúc của Annie, phải cười và tiễn bạn ấy đi.

Cuối cùng cũng đến lúc chia tay, hai cỗ xe ngựa đến đón Annie bị bao quanh bởi đám trẻ con tò mò, chúng kêu lên những tiếng ồ à. Sau đó tất cả cúi đầu yên lặng. Candy chạy ào đến bên Annie đang ngồi run rẩy trong cỗ xe, Mắt Annie ngân ngấn nước.

“Annie đủ rồi, không được khóc!”

Candy cố gắng động viên, mặt làm trò hề. Annie cuối cùng cũng bình tĩnh hơn.

Cô Pony chào tạm biệt vợ chồng nhà Brighton và tiễn họ ra cỗ xe. Người đánh xe vút một roi và cỗ xe từ từ lăn bánh.

Cô Lane chạy với theo, không quên nói,

“Annie phải để ý cái bụng nhé!”
“Và đừng quên cầu nguyện, Annie!”

Giống như cô Lane, cô Pony cũng gật đầu với khuôn mặt buồn bã. Annie ngoái đầu ra đằng sau, nước mắt nhem nhuốc làm xấu đi khuôn mặt xinh xắn.

 “Cô ơi…Candy ơi…Mọi người ơi…”

Không thể thốt nên lời nào khác, Annie bật khóc trong lòng bà Brighton.

Tiếng ngựa kêu lộp cộp bắt đầu tăng tốc.

“Annie, tạm biệt!”
“Sống vui vẻ nhé!”

Đám trẻ con chạy đuổi theo Annie, miệng không ngớt kêu lên những lời tạm biệt.

“Candy”… Annie kêu lên khe khẽ.

Candy lặng im không thốt lên được lời nào, chỉ nhìn theo bóng xe ngựa đang nhỏ dần. Cô bé cũng không chạy theo cỗ xe giống lũ trẻ con.
Khi xe đã khuất bóng, Candy ngay lập tức chạy đến điểm cao nhất của nhà Pony, nơi cây sồi già đang đâm những chồi mới. Cô bé leo thoăn thoắt lên ngọn cây.

“Candy! Nguy hiểm lắm! Xuống đi con!”

Cô Lane nước mắt ngắn dài la lên trong sợ hãi.

"Cô ơi chỉ có trên này mới thấy được xe ngựa của Annie!”

Trên ngọn cây sồi cao lớn, Candy la lên.

“Phải hạnh phúc đó Annie! Tớ sẽ đợi thư mời của cậu!”

“Candy, vẫy tay cho cả phần của cô!”

Cô Pony đặt tay lên bờ vai cô Lane.

“Cứ để nó một mình, cô Lane à. Hôm nay là ngày đau buồn nhất trong cả cuộc đời nó.”

“Vâng cô Pony.”

Cô Lane mắt đẫm nước nhìn lên Candy đang ở tít trên ngọn cây.

Candy vẫn ngồi im như tượng trên nhánh cây to khỏe, mắt nhìn về hướng xa xăm.

“Tôi rất muốn khen ngợi nó, cô Lane à. Từ lúc Annie chấp nhận làm con nuôi, con bé chưa lúc nào nào tỏ vẻ buồn bã hay cô đơn cả.”

“Đúng vậy cô Pony. Lại thêm nó và Annie cùng bị bỏ rơi vào cùng một ngày…”

Cô Lane nhớ lại kỉ niệm vào một ngày tháng 5, sáu năm về trước.
Hôm ấy là một ngày nắng đẹp.

Gió nhè nhẹ thổi qua, cánh hoa sơn trà trắng muốt theo làn gió bay lượn phất phơ, sau đó rơi nhè nhẹ phủ đầy con lộ nhỏ trên đồi.

Trước của nhà Pony đặt một chiếc rổ mây. Trong ấy có một em bé đang khóc và khua chân múa tay inh ỏi. Tiếng khóc như muốn thổi tung những cánh hoa trắng mỏng.
Viện mồ côi có tên gọi “Nhà Pony” ấy được chăm nom bởi hai vị sơ. Khu nhà ấy chỉ là phần nới rộng bằng gỗ được xây một cách đơn giản đằng sau nhà thờ, nơi thỉnh thỏang lại có một trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.

“Chúa ơi! Hôm nay là ngày của bé gái!”

Cô Pony và cô Lane đưa mắt nhìn nhau, đặng cúi xuống nhìn đứa bé đang khóc. Từ chiếc khăn cũ thò ra hai bàn tay nhỏ nhắn đang khua loạn xạ. Cô Pony ẵm đứa bé lên bằng vẻ trìu mến.

“Ôi cô Lane, nhìn này. Đứa bé hết khóc rồi. A, bây giờ thì cười rồi!”

Hai vị sơ ẵm đứa bé vào nhà, trong ấy đã có sẵn một bé gái sơ sinh đang nằm thiêm thiếp trong chiếc cũi đơn giản. Cô Pony bật lên thành tiếng.

“Chà, hai đứa con đều bị bỏ rơi vào cùng một ngày, vậy hãy coi nhau như chị em nhé. À, phải đặt tên sao cho hai đứa đây?”

Đứa bé bị bỏ rơi hai giờ trước đó ở nhà Pony, chính là Annie.

“Đứa kia có vẻ yên lặng, còn đứa này lại rắn chắc. Cô Rei này, tôi nghĩ sau này sẽ thú vị lắm đây.”

Cô Pony nở nụ cười với đứa bé, bất giác bật lên thành tiếng cười khúc khích trên khuôn mặt tròn phúc hậu.

“Thoắt cái mà hai đứa đã 6 tuổi rồi. Đứa nào cũng khỏe mạnh.”

“Đúng vậy, Candy thì có vẻ sáng dạ hơn.”

Cô Pony đứng cạnh cô Lane, ngước mắt nhìn lên Candy vẫn đang ngồi trên ngọn cây.

“Đúng thế cô Pony. Hồi con nhỏ con bé trắng như tuyết, bởi vậy chúng ta mới đặt tên cho nó là Candy White, vậy mà bây giờ lại rám nắng như vậy.”

Như mọi hôm, hai cô Pony và Lane chờ cho đến khi Candy leo xuống cây an toàn, mới bắt đầu quay bước trở về nhà Pony,

“Cô ơi! Cô ơi!”

Thằng bé nghịch như quỷ sứ Mike chạy đuổi theo họ.

“Chuyện gì thế Mike?”

“Cô Lane, hôm nay Candy phải dọn chuồng gà, thế mà nó trốn ca trực và chạy biến lên đồi! Cô nhìn kìa!”

Theo ngón tay đang chỉ của Mike, có thể trông thấy Candy đang chạy như bay lên đồi.

Cả cô Pony và cô Lane đưa mắt nhìn nhau, biết rằng người kia cũng có cùng suy nghĩ.

“Các cô không giận sao!”

Mike la lên, ngạc nhiên vì các cô vẫn im lặng.

Bởi vì hôm nay là ngày tiễn Annie, sự kiện không thường xuyên ở nhà Pony.
Mấy đứa trẻ khác sẽ chóng quên đi.
Nhưng Candy thì…

Không thể nổi giận với con bé vì chuyện này. Mặc dù nó không khóc, nhưng thật tội nghiệp cho cái thân thể bé nhỏ ấy mới chừng này tuổi đã phải chịu nỗi đau chia lìa.

Vào lúc này Candy vẫn chạy hết tốc lực lên đỉnh đồi.

14 Jun 2013

Lời bạt của tác giả Kyoko Mizuki

Trang 333 đến 338, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Lời bạt

Tôi từng ước mình có thể viết mãi về câu chuyện này, nhưng cuối cùng đã đến khoảnh khắc phải viết lời bạt… Cảm xúc của tôi bây giờ là kết hợp của vô số sự chóang ngợp, nhưng sâu thẳm trong tim, một luồng gió trong lành đang thổi.

Năm 1978, tiểu thuyết “Candy Candy” đã được xuất bản bởi công ty Shodensha, dưới dạng mục sách Thiếu Nhi, tác giả Mizuki Kyoto. Đấy là chuyện xảy ra 30 năm về trước.
Khi đó, tôi nghĩ chỉ cần viết kịch bản chuyển thể thành truyện tranh là đủ rồi. Sau đó thật bất ngờ khi nhà xuất bản giao cho tôi nhiệm vụ viết hoàn chỉnh câu chuyện, phải gói gọn 2000 trang truyện vào 3 tập tiểu thuyết. Tôi đã rất nỗ lực để viết lại câu chuyện ấy.
Tuy nhiên nhờ trình bày theo dạng văn xuôi, tôi đã có thể thêm vào cuốn sách thứ 3 những tình tiết mà không thể chuyển tải hết qua truyện tranh, cho dù chúng chỉ là tiểu tiết.
Sau đó bộ tiểu thuyết đã được xuất bản vào năm 1990 dưới bút danh Nagita Keiko (nhà xuất bản Shodensha, ban Thiếu Nhi).

Một chuyện không may đã xảy ra vào năm 1996. (Nếu muốn tìm hiểu xin mời ghé trang web http://nagitakeiko.com/).
Vô số các sự kiện liên tiếp diễn ra, cho đến năm 2003, công ty Booking (hiện giờ có tên Fukukan.com) đã tạo cơ hội cho tôi đăng lại bộ tiểu thuyết Candy Candy mà không kèm theo tranh vẽ. Nếu không có sự giúp đỡ của ngài Wataru Sadano, biên tập viên chịu trách nhiệm, và sự ủng hộ nhiệt tình từ các độc giả, việc ấy đã không thể diễn ra.

Sau khi suy nghĩ kĩ lưỡng, tôi quyết định chấp nhận với điều kiện là tiểu thuyết chỉ được phát hành trên mạng. Nhưng thẳm sâu trong tim tôi vẫn nung nấu ước nguyện được tái bản bộ tiểu thuyết như một cách đánh dấu cuộc đời mình. Ngay cả khi được ngỏ lời tái bản tiểu thuyết từ Shodensha vào năm 2006, tôi vẫn không chắc chắn lắm .

Trong quãng thời gian đấu tranh tư tưởng năm 2007, tôi nghe tin Igarashi Yumiko trong một buổi họp ở Đài Loan đã tuyên bố ý định phát hành bộ truyện “Tân Candy Candy”.
Tin ấy là một cú sốc khiến tôi cảm thấy rất chóang váng. Nhưng cũng nhờ thế mà tôi như trút được gánh nặng đã theo mình suốt thời gian dài.

Cuối cùng tôi đã có thể đưa ra quyết định: cho phép tiểu thuyết được tái bản thành sách.

Sau một thời gian dài, đọc lại câu chuyện khiến nguồn cảm hứng sáng tạo của tôi lại trào dâng.
Cho dù đã viết từ 32 năm trước, bộ truyện vẫn có một sức ảnh hưởng rất lớn với tôi, giá mà tôi có thể miêu tả hết cảm xúc của mình với các bạn.
Nhưng đây cũng là lần thứ 4 tôi tái bản câu chuyện. Tôi tự hỏi bản thân, liệu mình có hài lòng với câu chuyện đã viết như thế? Liệu đây có phải là câu chuyện về Candy mà tôi thực tâm muốn truyền tải?
Đúng thế, với tôi đây mới là câu chuyện cuối cùng về Candy. Để không hối hận với lòng mình, tôi quyết định viết lại toàn bộ câu chuyện.

Tuy nhiên, thực tế việc này khó hơn tôi tưởng.
… Nếu không vì những mất mát trong cuộc đời, có lẽ tôi đã không trở thành nhà văn.
Trong những khoảnh khắc muốn từ bỏ công việc viết lách, chính Candy đã vực tôi dậy.
Sự thỏa mãn lớn nhất là khi tưởng tượng ra câu chuyện sau này, khi tôi vừa viết vừa có thể trò chuyện với nhân vật trong tâm trí mình.

Tất nhiên thỉnh thoảng tôi vẫn có thể tán gẫu với Candy và các bạn của cô ấy, hỏi thăm mọi người dạo này đang làm gì (!) Khuôn mặt Candy sau chiến tranh thế giới thứ 2 chính là hình ảnh thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi. (Chương này sẽ chỉ ở yên trong đầu tôi, và cũng là chương cuối cùng).
Với nụ cười nở trên môi, Candy dẫn tôi vào phòng khách được trang trí rất cổ điển, nơi bức họa của Slim được treo trang trọng trên tường. Hương hoa thủy tiên theo gió ùa vào phòng, qua khung cửa sổ đang rộng mở.

"Quãng thời gian ấy tuy khó khăn nhưng rất đẹp và đáng nhớ đúng không?"

Dường như tôi có thể nghe được câu nói ấy của Candy đang đứng đằng sau tôi, ánh mắt hướng về bức tranh của Slim. Chất giọng ngọt ngào của cô ấy khiến vai tôi run lên vì cảm động.

Tôi viết lại tiểu thuyết này, hồi tưởng lại những ngày tuyệt vời ấy với Candy.

Có lẽ tôi nên giải thích với các bạn một chút về nhân vật “anohito”.
Ngay từ đầu tôi quyết định sẽ giữ bí mật về danh tính của nhân vật này.
Bộ tiểu thuyết vốn dĩ không hòan hảo. Đây là câu chuyện được sáng tạo vốn dĩ dành cho truyện tranh, nên không tránh khỏi những lỗ hổng mà tôi không thể lấp đầy bằng những câu chữ (tất cả cũng vì sự bất lực và thiếu kinh nghiệm của tôi lúc bấy giờ).
Để có thể miêu tả đầy đủ về “anohito”, tôi cần một câu chuyện rất dài nhưng tôi quyết định sẽ không viết nữa. Vả lại nếu tôi bật mí “anohito” là ai, đấy có thể sẽ làm tan nát giấc mơ của một số độc giả trung thành. (Tôi biết đây là suy nghĩ rất cố chấp).
Tôi (với sự tinh nghịch) muốn giữ bí ẩn cho nhân vật này, hy vọng các bạn đều có thể thưởng thức câu chuyện bằng chính sức tưởng tượng của mình.

Tôi bây giờ có cảm giác rất thỏa mãn và hạnh phúc. Khó có thể tin được tiểu thuyết Candy đã có một chỗ đứng nhất định trong khu vực văn Thiếu Nhi của trang web Fukukan.com, và bây giờ là dưới dạng sách. Tôi biết Candy và bạn cô ấy luôn được yêu quý bởi các độc giả. Nếu không có sự ủng hộ nhiệt tình của các bạn và sự giúp đỡ từ nhà xuất bản, điều này đã không thành hiện thực.

Tôi hoàn toàn tin rằng niềm hạnh phúc có được lúc này là nhờ sự giúp đỡ từ ngài Akira Higasiura, tổng biên tập của tạp chí truyện tranh Nakayoshi lúc bấy giờ, ngài Mitsuro Shimizu, biên tập viên chịu trách nhiêm, nét vẽ tuyệt vời của cô Igarashi (chỉ vào thời điểm ấy), đoàn làm phim anime của công ty Toei và cả những bài hát trong phim.

Là tác giả chính của Candy tôi không muốn kể lể thêm về cảm giác đau đớn khi phải xung khắc với những hình ảnh truyện tranh. Nhưng tôi muốn bày tỏ sự cảm ơn chân thành đến những độc giả đã không vì chuyện xích mích này mà tẩy chay hay bỏ quên Candy.
Tôi tin rằng cho dù chỉ đứng trên phương diện tiểu thuyết, Candy Candy đã là một tác phẩm giàu trí tưởng tượng, và nó sẽ mãi mãi sống trong lòng độc giả.

Tôi rất biết ơn ngài Hiroaki Abe của công ty Shodensha đã luôn cổ vũ tôi tiếp tục phấn đấu trong nhiều năm liền. Nhờ có ngài ấy mà câu chuyện vốn dĩ chỉ là sách in, đã trở thành một bộ tiểu thuyết tuyệt vời và sang trọng. Tôi cũng muốn cảm ơn ngài Eiji Sakagawa và cô Kotone Sakagawa đã lựa chọn hình ảnh rất phù hợp trên bìa của quyển sách. Ngoài ra còn rất nhiều người đã luôn ủng hộ tôi hết mình, tôi cảm ơn các bạn nhiều lắm. Thân gửi tất cả các bạn những bông hoa Sweet Candy đang nở rực rỡ.

Cô Pony nói rằng không ai biết được điều gì đang đợi ta đằng sau góc quanh. Thế nên đừng sợ hãi, hãy cứ tiếp tục bước tới, một ngày nào đó ta sẽ được gặp và trải nghiệm những điều vô cùng tuyệt vời.

Nagita Keiko

22 Apr 2013

Candy hiện tại với Anohito

Trang 330 đến 331, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Bây giờ mặt trời đã hoàn toàn khuất bóng.
Hòang hôn chỉ còn là những tia sáng trắng bệch le lói trên ngón tay tôi.
Tất cả kỉ niệm trong đời tôi nay đã được gìn giữ cẩn thận trong một chiếc hộp.
Đã nhiều lần tôi nghĩ về những gì đã mất, đã nhận được…
Và nhận ra từ bao giờ mình đã học cách sống chung với số phận.
Ánh sáng và bóng tối.
Số phận không chỉ là những đêm dài đau khổ, đôi khi chúng còn khiến ta bị hoa mắt bởi những luồng sáng chói chang.
Như cô Pony vẫn thường nói, không ai biết trước điều gì đang đợi ta đằng sau góc đường.
Cho dù ngã rẽ ấy chứa đựng nhiều sự đớn đau thì tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến bước mà không hề sợ hãi. Bởi không chừng ở góc đường kế tiếp sẽ là một điều tuyệt vời đang chuẩn bị sưởi ấm trái tim tôi.
Tôi đã tin là như thế.

Ngồi trên ghế, tôi chờ đợi trong tâm trạng an bình, không quên hít thở hương đêm lạnh lẽo trong chiếc khăn chòang ấm áp.
Tôi buông một tiếng thở dài trong màn đêm tối mịt.
Vào khoảnh khắc ấy, bỗng nhiên anh bật đèn.

“Em đang làm gì trong bóng tối thế Candy?”

Chất giọng ấy luôn khiến tôi cảm động.
Anh đứng ở cửa nhìn tôi mỉm cười.
Ôi sao mà tôi yêu nụ cười ấy thế.
Vậy mà tôi lại không nghe thấy tiếng động cơ xe của anh!?

“Anh đã về!”

Trong lúc nghẹn ngào thốt lên những âm thanh của hạnh phúc, tôi bật dậy khỏi ghế và vươn mình chạy ào đến vòng tay anh đang rộng mở.


END

12 Apr 2013

Lá thư Candy gửi đến Anthony

Trang 324 đến 328, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Gửi Anthony Brown

Anthony thân mến,

Mặc dù lúc nào cũng nhớ đến anh, chỉ đến bây giờ em mới có thể viết lá thư này cho anh,
Tuy đây là lá thư đầu tiên, nhưng nó chứa đựng tất cả tâm tư tình cảm trong trái tim em.
Em nghĩ anh đã gặp lại Stair và mẹ của mình.

Anh biết không Anthony, em đã đến Lakewood.
Em đã tính hỏi anh “Đoán xem em đi với ai?” nhưng rồi lại không biết sắp xếp từ ngữ thế nào…
Chắc là anh chưa bao giờ gặp anh Albert?
Cả Stair và Archie cũng chỉ biết đến anh Albert từ hồi ở Luân Đôn.
Nếu anh mà gặp anh ấy…chắc anh sẽ nghĩ ngay đến mẹ Rosemary của mình.
Lẽ tất nhiên vì anh Albert và Mệ William chính là một, là em trai của mẹ anh.

Anh ngạc nhiên lắm đúng không Anthony?
Chưa hết đâu, hãy tưởng tượng em đã kinh ngạc thế nào khi biết anh Albert còn là “Hòang tử trên đồi”, là người em vẫn hay kể với anh và nói rằng anh trông rất giống anh ấy!
Đúng, em nhớ anh có lần đã nhắc đến người cậu ruột của mình bằng vẻ mơ hồ.
Hèn chi hai người trông giống nhau đến thế! Khoảnh khắc em gặp anh ở cánh cổng hoa hồng, em cứ ngỡ anh chính là hòang tử. Bởi anh và anh Albert đều có mái tóc vàng kim.
Nếu lần đầu tiên em gặp anh Albert cũng với màu tóc đó thì có lẽ em đã liên hệ được một chút.
Nhưng khi đó tóc anh Albert màu nâu sậm, râu ria xồm xòam che hết cả khuôn mặt, lại thêm chiếc kính mát to bản khiến anh ấy trông cực kì khả nghi. Bây giờ em phát hiện ra rằng không chỉ tóc mà cả màu mắt hai người cũng rất giống nhau, một màu xanh thăm thẳm của bầu trời ban mai.
Anh Albert kể rằng hồi mới sinh ra tóc anh rất nhạt, nhưng thời gian đã làm nó đậm dần. Chừng nào anh ấy còn tiếp tục du hành qua những nơi hà khắc như sa mạc thì chừng ấy màu sẽ càng sậm. Nhưng tai nạn ở Ý đã khiến mái tóc anh ấy quay trở lại màu nguyên thủy.

Lần đi Lakewood ấy cũng là lần đầu tiên em bước vào hành lang lưu trữ kỉ niệm của gia đình Andrew.
Em đã trông thấy rất nhiều chân dung của những thành viên đã khuất.
Trong số đó, chân dung của cô Rosemary là đẹp nhất.
Mẹ anh nở nụ cười thật hạnh phúc với đứa con mới sinh đang bồng trên tay.
Em đã không thể cầm được nước mắt.

Anthony, từ lúc mới sinh anh đã là một cậu bé xinh đẹp!
Anh còn nhớ có lần đã kể em nghe về những kỉ niệm với mẹ không?
“Hoa tàn để rồi nở lại ngày càng đẹp hơn. Người chết đi mãi mãi là kỉ niệm đẹp trong tim những người còn sống.”
Khi em nói lại lời này với anh Albert, anh ấy đã giữ im lặng.
Thế rồi sau một hồi lâu, anh ấy kể em nghe về những sự kiện dẫn đến cuộc hôn nhân giữa cô Rosemary và cha anh, ngài Vincent Brown. Như việc mẹ anh không bao giờ đầu hàng trước sự phản đối quyết liệt của gia đình, vì rằng cha anh là người của tầng lớp khác.
Cô Rosemary đã nói rằng “Đối với tôi hạnh phúc con người không đến từ địa vị xã hội hay tiền bạc, mà là được sống với người mình yêu. Nếu không thể đạt được nguyện vọng này, tôi sẵn lòng từ bỏ họ Andrew của mình.”
Cô Rosemary tuy dịu dàng nhưng vô cùng mạnh mẽ. Anthony, anh cũng vậy, mạnh mẽ nhưng dịu dàng.
Nếu còn sống không biết anh sẽ trở thành người đàn ông thế nào.

Anthony trong tim em đã khắc sâu nụ cười cuối cùng của anh.
Em đã rất đau khổ khi anh đột ngột ra đi; đến mức không thể tha thứ cho việc mình vẫn còn sống.
Tim em tan nát khi chứng kiến mỗi ngày không anh vẫn là những buổi bình minh chói lòa và hòang hôn rạng rỡ. Chịu không nổi em gần như tuyệt thực. Em đã nghĩ rằng sau này không thể yêu ai khác nhiều hơn anh.

Thế nhưng…anh đã biết rồi, đúng không?
Ở Luân Đôn em đã bị một người rất giống anh làm cho cuốn hút. Nhưng cảm giác ấy chỉ đến vài giây, vì ngay sau đó em nhận ra rằng người ấy trái ngược hòan toàn với anh.
Nhờ người này mà em biết tình yêu mang nhiều trạng thái khác nhau. Và có những thứ một khi đã mất sẽ không bao giờ quay trở lại.
Em đã không muốn chấp nhận sự thật là chúng ta không thể nào gặp lại những người đã khuất.

Và bây giờ…
Em cũng nhận ra rằng có những người, cho dù vẫn còn sống, thì số phận vẫn không cho phép ta gặp lại họ. Cuộc đời là một chuỗi kết hợp của hội ngộ và chia ly.
Nhưng còn sống thì vẫn còn hy vọng.
Nụ cười cuối cùng của anh vẫn cho em sức mạnh.
Em biết anh sẽ tha thứ cho em về tất cả.

Cảm ơn anh, Anthony…
Em hạnh phúc vì đã gặp được anh.
Anthony, Stair, và những người sau này em sẽ gặp gỡ, những nỗi buồn, niềm vui sẽ là động lực khiến em vững bước trong cuộc đời mình.
Ai mà biết được nếu lỡ ngày mai người dân Serbia lại cần đến sự giúp đỡ của em?
Nhưng dù sao đi nữa em vẫn rất trông chờ vào tương lai.
Mặc dù không thể gặp lại anh kiếp này, em vẫn sẽ tiếp tục phấn đấu để đến khi hội ngộ, em sẽ không cảm thấy xấu hổ trước anh.
Cùng cười và hứa với em nhé!

Anthony…hãy phù hộ cho em,

Một bông hoa SweetCandy đang nở rộ.
Candy

Lá thư Candy gửi đến ngài Vincent Brown (cha của Anthony)

Trang 251 đến 252, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Chú Vincent Brown thân mến,

Cảm ơn chú về tấm thiệp giáng sinh rất đẹp. Con đã đặt nó ở vị trí trang trọng bên trên lò sưởi.
Mặc dù không thể tham dự tang lễ của Stair, việc chú bước ra trò chuyện với con bên ngoài nhà thờ đem đến cho con niềm hạnh phúc không thể nào quên.

Con đã luôn thắc mắc “Không biết cha của Anthony trông như thế nào?”.
Ngay cả tang lễ của Anthony con cũng không được phép đến dự. Có lẽ đó là lí do tại sao con không tin rằng Anthony và Stair không còn trên cõi đời này nữa.
Những ngày gần đây con đã có nhiều buổi trò chuyện trong yên lặng với mẹ của Anthony.
Có rất nhiều ảnh chân dung của cô ấy, khiến con có cảm giác nên trò chuyện với cô còn hơn là chỉ ngắm nhìn.
Lần nào cũng khiến con có cảm giác nhói lòng vì Anthony trông giống cô ấy như đúc.
Và cô ấy thì lại rất giống em trai của mình, Mệ William.
Con được kể rằng hai chị em rất thân với nhau.
Mệ William thường hay nhắc lại quá khứ vui vẻ ấy. Mỗi lần nói về chú, con nghe trong giọng ngài tràn đầy sự tôn kính.

Chú hãy ghé thăm dinh thự ở Chicago nhé.
Con hy vọng có dịp đi dạo với chú quanh cánh cổng hoa hồng vào mùa hoa nở.
Con có rất nhiều điều muốn nói với chú!

Chú hãy giữ gìn sức khỏe và thân chúc chú thượng lộ bình an.

Candice W. Andrew

Hồi tưởng của Candy (về việc Albert bỏ đi)


Trang 237 đến 241, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Chiếc hộp đang phát ra một bản nhạc du dương.
Đây là “vật mang lại hạnh phúc cho Candy”. Stair đã tặng tôi trên sân ga, vào cái ngày tôi chuẩn bị đi New York. Stair đã nói rằng: “Mỗi lần nghe giai điệu này, anh như thấy được khuôn mặt hạnh phúc của em.”

Stair, trong đêm bão tuyết ấy, anh đã cứu sống em.
Nếu không nhờ bản nhạc không biết tên này, chưa chắc em đã có thể về đến Chicago.

Từ đó cứ mỗi khi buồn tôi lại mở chiếc hộp ra và lắng nghe. Một hôm nó bỗng nhiên ngưng họat động.
Cõi lòng tôi tan nát, tim quặn đau, cảm giác như thể mối liên lạc duy nhất giữa tôi và Stair đã chấm dứt.
Nhưng anh* đã có thể sửa nó rất dễ dàng.
Sau đấy vì sợ sẽ lại làm hư, tôi cất nó vào chiếc hộp nữ trang.

Đã lâu lắm rồi tôi chưa nghe lại giai điệu êm tai này, không biết do ai sọan nên, có thể chính Stair nhưng chưa kịp đặt tên.
Tôi ngồi trên ghế chăm chú lắng nghe bản nhạc, bằng một tâm trí trống rỗng.
Tôi không dám hồi tưởng, mà chỉ có thể lắng nghe.
Cuối cùng tôi đóng nắp lại, kết thúc bài nhạc còn đang dang dở.

Nhìn vào chiếc hộp nữ trang, tôi tình cờ trông thấy bức họa chân dung. Một nụ cười thật ấm áp khiến tôi bất giác lấy nó ra.
Để kiếm anh Albert bất ngờ biến mất, bác sĩ Martin đã vẽ bức chân dung đó, bởi tranh tôi vẽ thì quá đơn giản và không giống anh Albert chút nào.
Thế mà sau này Mệ William đã rất thích bức họa do tôi vẽ. Ngài trưng bày nó như vật trang trí trên bàn làm việc. George đã nhận xét rất nghiêm túc như thể bức chân dung là một kiệt tác không giá nào có thể định được.

Vào thời điểm ấy anh Albert đã bị đuổi khỏi phòng số 0 ở bệnh viện Thánh Joanna, tôi quyết định chuyển ra ngoài sống chung với anh.
Vì lẽ đó nên tôi cũng bị đuổi khỏi bệnh viện, nhưng nhất định dù xảy ra chuyện gì tôi vẫn sẽ luôn ở cạnh anh Albert. Đấy là điều tôi hằng mong ước.
Tôi đã không bao giờ nghĩ rằng anh Albert sẽ bỏ đi mà không nói với tôi một lời, trong khi anh vẫn còn căn bệnh mất trí nhớ và một cơ thể chưa lành lặn.
Tôi đã cố gắng tìm kiếm anh Albert nhưng không có kết quả.

Ngày tháng trôi qua như đập tan hy vọng trong trái tim tôi.
Những người ở trọ trong chung cư Hoa Mộc Lan đã nói với tôi rằng anh Albert giao du với những kẻ áo đen khả nghi. Bác quản lý Gloria vì nghĩ anh Albert có liên quan với băng đảng mafia nên yêu cầu anh phải dọn đi.
Không bao giờ tôi tin những lời đồn ấy.
Tôi đã hứa với anh Albert là chúng tôi sẽ chia với nhau tất cả, từ niềm vui cho đến nỗi buồn. Anh Albert đề nghị tôi san sẻ việc nhà cho anh.
Tôi có thể tâm sự với anh Albert về tất cả mọi thứ. Về Terry, về Susanna, về những chuyện tôi không thể bày tỏ cùng Annie.
Tôi đã nghĩ anh Albert cũng có thể chia sẻ với tôi về mọi thứ...Tôi đã cho là vậy.

Rốt cục chuyện gì đã xảy ra với anh Albert?
Anh biến mất sau khi để lại một xấp tiền cùng lời nhắn “Để bù lại cho những khó khăn mà anh mang đến cho em.”
Tôi rất không thích cụm từ “cho những khó khăn mà anh mang đến cho em.” Hơn nữa làm thế nào anh ấy có được số tiền này?
Bao đêm liền tôi nằm trằn trọc trong những suy nghĩ.
Sau này gặp lại anh Albert và khi những bí mật đã trở nên sáng tỏ, tôi than rằng đã bị tổn thọ hết mấy năm vì lo lắng. Anh Albert trả lời bằng một nụ cười nhưng khuôn mặt lại rất nghiêm túc: “Anh thà được đóng vai khác, hơn là vai người anh trai của em.” Rồi anh nhìn tôi, cười chọc ghẹo.
Anh Albert rất giỏi trong việc giữ bí mật với tôi.

Anh trai và em gái.
Tôi đã sống với anh Albert bằng cách nói dối với hàng xóm như vậy.
Cuộc sống gia đình là như thế sao? Nhưng khi ấy chúng tôi chưa phải một gia đình.
Mặc dù không thể thể giải thích rõ ràng, nhưng đối với tôi anh Albert là một người rất quan trọng. Trái tim tôi hiểu rõ điều đấy.
Còn anh Albert nghĩ thế nào, tôi hòan toàn không biết.
Chính vì thế, việc anh bỏ đi khiến tôi rất khó chịu.

------------
*anohito

9 Apr 2013

Tháng 9, Nhật kí

Trang 95 đến 104, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Kì nghỉ hè cuối cùng đã kết thúc. Thật là nhanh.
Khóa học hè cũng không đến nỗi khủng khiếp.
Đến bây giờ mình vẫn còn cảm giác lưu luyến những ngày nghỉ.
Ánh nắng và bầu trời ở Scotland, chỉ cần nhắm mắt là mình có thể cảm nhận được.
Khả năng chơi piano của mình đã tiến bộ. Nhờ có T.G.
Trong cái học viện đầy ắp quy tắc này, không biết khi nào mình mới được tiếp tục học piano nhưng mình sẽ cố gắng tập luyện những thao tác ngón căn bản mà anh ấy đã chỉ.
Nhờ kì nghỉ rất vui mà mình đã nạp đủ năng lượng để đối diện với khuôn mặt xám xịt của sơ Grey
Nhưng mùa hè cũng đã xảy ra chuyện buồn.
Mình nhận được thư anh Albert gửi đến kí túc xá.
Anh Albert lại đi phiêu lưu nữa. Anh ấy bảo sẽ đến tận châu Phi.
Ảnh đã viết hài hước rằng không thể ở yên một chỗ, nhưng mình rất muốn được gặp anh trước khi anh đi châu Phi. Không biết khi nào mới có thể gặp lại anh?


Candy đọc lại lá thư đã được kẹp trong cuốn nhật kí và hồi tưởng lại khuôn mặt rạng rỡ của Albert.

Candy thương mến,

Anh đang ở Kenya, châu Phi.
Em nghĩ sao hả?
Có ngạc nhiên không?
Hãy thứ lỗi cho anh vì đã đi mà không báo trước với em.
Anh tính là nói cho em biết vào cái dịp em đi chơi cùng Stair và mấy người bạn, nhưng trông bọn em rất vui nên anh không dám mở lời.
Anh biết em mà nghe tin sẽ rất buồn.
Anh không hợp để làm việc trong sở thú. Ngày ngày phải nhìn mấy con thú bị nhốt trong chuồng, anh buồn lắm, chỉ muốn thả chúng ra hết. Trước khi kịp làm một cuộc đại lọan, anh quyết định sẽ quay về thiên nhiên với Puppy thân yêu.

Bây giờ anh đang là trợ lý cho một trạm y tế (cho con người).
Công việc của anh tiếp xúc với rất nhiều người từ khắp nơi trên thế giới.
Có một cô y tá người Mỹ 20 tuổi trông rất giống Candy.

Candy, giữa chúng ta không tồn tại hai chữ “tạm biệt”. Anh tin chắc chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Em nhớ giữ gìn sức khỏe và tiếp tục phấn đấu nhé.

Tái bút:
Em không cần lo cho Fury đâu, anh đã nhờ một đồng nghiệp chăm sóc cho nó rồi.
Patty sẽ dễ dàng kiếm được nó ở sở thú.

“Vậy là sau này em không còn ai để mà tâm sự mỗi khi bỏ trốn khỏi trường…”

Trên ngọn đồi Pony giả vào giờ nghỉ trưa, Terry hướng mắt nhìn lên trời sau khi đọc xong lá thư của anh Albert.

“Châu Phi, nơi đó rất xa…vậy mà anh Albert nói cứ như rất gần vậy…” Candy thở dài.

“Nhưng anh ấy là kẻ du hành, thích đi bất cứ nơi nào mình muốn… Công nhận đây đúng là phong cách của anh Albert. Hằng ngày được sống cùng các con thú ngoài thiên nhiên thể nào cũng khiến anh ấy rất hạnh phúc.”

“Chắc chắn em sẽ gặp lại anh ấy.”

Mình đã rất tin rằng có ngày sẽ gặp lại anh Albert.
Giống như việc hai người tình cờ gặp nhau vào buổi tối trên một góc phố ở Luân Đôn.


Candy cũng nhìn lên bầu trời xanh đã có dấu hiệu của mùa thu.
Ngay cả hơi gió cũng đã vương vấn hương thu.
Hoa trên ngọn đồi Pony bắt đầu úa tàn và trên cỏ chi chít những loại quả đủ màu sắc.

Từ khi trở về trường, ngày nào vào giờ nghỉ trưa mình cũng bí mật đến đồi Pony để gặp Terry.

Trong kì nghỉ hè, vào hôm cuối cùng của buổi học đàn piano, tại dinh thự của Terry…

“Thế từ bây giờ anh phải bắt đầu giết thời gian trên ngọn đồi đó vào giờ nghỉ trưa sao?”
Terry thì thầm chỉ vừa đủ cho Candy nghe thấy.

“Vậy thì em cũng làm thế.” Candy tự nhủ với bản thân một cách lặng lẽ.

Nếu trở về trường mình sẽ có thể gặp Terry---, nghĩ đến điều này khiến Candy rất vui.
Mặc dù giờ nghỉ rất ngắn nhưng cô vẫn muốn nghe tiếng Terry và ở gần cậu ấy.

“Nhưng không biết cô gái ấy là người thế nào, cái cô y tá giống Candy ấy? Chắc chắn phải là cô gái mũi tẹt và thường xuyên gây ra rắc rối.”

“Tất nhiên rồi!”

Bị Terry châm biếm khiến Candy phì cười.

“Là một y tá rất đáng ngưỡng mộ ở châu Phi! Không phải sao? Em nghĩ đấy là một công việc rất khó.”

Candy hướng mắt nhìn về phía chân trời.

“Ở nhà Pony nơi em đã lớn lên, mỗi khi có ai bị bệnh là mọi người nháo nhào lên hết, vì trong làng không có bác sĩ, và cũng mất một thời gian mới đến được thị trấn gần nhất. Có đêm khuya em bị sốt, và các cô gần như muốn khóc. Mỗi lần như thế cô Lane lại hối hận vì đã không học làm y tá. Em là đứa con nít, chẳng thể giúp gì, chỉ biết quấy thôi.”

Terry nheo mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Candy và nghĩ về những khó khăn mà cô đã chịu đựng hồi thơ ấu.
Trong khi cậu có bác sĩ và y tá riêng. Chỉ cần một tiếng ho là bác sĩ sẽ bay ngay đến bên giường cậu để túc trực.
Đấy là cuộc sống của cậu. Mọi việc đều có người hầu làm.
Đối với người có dòng dõi quý giá như cậu điều đó là tất nhiên.
Những mối quan hệ thượng lưu xa hoa và giả tạo.
Công tước Grandchester và mẹ kế không bao giờ nghi hoặc về cuộc sống thượng lưu ấy.
(Họ là loại người không biết thế nào là yêu thật sự.)
Một người cha không thể sống vì tình yêu với Eleanor Baker.
Một quý tộc và diễn viên người Mỹ.
Vào thời điểm ấy Eleanor chỉ là diễn viên mới bắt đầu nổi tiếng.
Công tước Grandchester đã giấu tình cảm với Eleanor, và khi đứa con trai được sinh ra--- là Terrious, ông tuyên bố đấy là con của mình và bỏ rơi người diễn viên.
Đúng thế, mình là con trai ông ấy, là vết nhơ trong cuộc đời của người cha không dám thừa nhận lỗi lầm của mình.
Mình lớn lên trong sự dè bỉu của hàng xóm, chẳng khác gì một thứ dơ bẩn. Họ nói nuôi dưỡng mình thật phiền phức.
Đã nhiều lần mình chất vấn công tước Grandchester.

“Đáng tiếc con, Terrious, chính là con trai của dòng họ Grandchester. Đây là sự thật. Ta không thể trao con cho một gia đình khác. Con có thể từ bỏ họ Grandchester của mình. Nếu con không sợ thì hãy tuyên bố mình không phải là thành viên của họ Grandchester và trở thành đứa vô gia cư. Con không phải là người thừa kế duy nhất đâu. Để ta xem con có gan làm điều đó không?

Trong tai mình vẫn văng vẳng tiếng cười của công tước Grandchester.
Cho đến thời điểm này mình vẫn chưa đủ sự dũng cảm, nhưng mình sẽ không giống như cha đâu. Mình sẽ vì người mình yêu, suốt cuộc đời mình sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.
Mình đã tìm được cô ấy. Terry chăm chú quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng của Candy.

Ánh nhìn của Terry khiến gò má mình trở nên nóng hổi.
Candy nhặt trái cây trên cỏ, không dám để lộ là bản thân đang rất hạnh phúc.
Cô muốn gò má mình cứ tiếp tục ửng đỏ như thế.

---------------

Patty và Annie ở lại phòng Candy cho đến tận giờ tắt đèn.
Họ huyên thuyên về Stair và Archie. Trong lúc dõi theo câu chuyện của họ Candy vẫn mãi nghĩ đến Terry .
Cũng vào đêm đó…

“Candy, dạo này cứ đến giờ nghỉ trưa là cậu biến mất tiêu.”
Patty cười vang khi thấy Candy đang đặt hồn ở trên mây.

“Ồ, tại vì…”

“Làm ơn đừng có gạt bọn tớ---“ Annie gật đầu nhìn Candy bằng vẻ trìu mến.

“Cậu đang gặp gỡ một người đúng không? Tên của anh ấy bắt đầu bằng chữ T.”

“Các cậu biết rồi à?”

Candy giật mình khi bị Patty và Annie tra hỏi.
Cô ấy như con cừu non chỉ muốn chạy đi trốn.

“Từ khóa học mùa hè bọn tớ đã biết, đúng không Annie?”

“Ừ, nhưng mà cẩn thận đó Candy.”

Annie đột nhiên nhỏ giọng với Candy.
Patty cũng trở nên nghiêm túc.

“Eliza đang để mắt đến cậu đấy Candy.”

“Đôi khi còn nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù…đến tớ còn phải sợ.” Annie cau mày.

“Tớ thấy chứ, nhưng từ xưa đến giờ con nhỏ đó lúc nào chẳng thù địch và nhìn tớ bằng vẻ căm ghét.” Candy trả lời nhằm xua đi nỗi lo của các bạn.

“Vậy thì không sao.”

Candy hiểu rất rõ những lời Patty nhấn mạnh.

“Eliza cũng rất thích Terry đấy.”

Mình thích anh ấy.Candy kinh ngạc đặt tay lên ngực.

Mình yêu Terry rất rất nhiều.
Cảm giác này là lần đầu tiên.
Mình cũng đã từng thích Anthony.
Nhưng cảm giác này khác với cảm giác dành cho Anthony.
Giống như đang bị lửa thiêu đốt.
Mình cảm thấy mơ hồ khi nghĩ về Terry, nhưng lại rất hạnh phúc đến gần như khó thở.


Patty và Annie không nói tiếng nào, chỉ nhìn ra khung cảnh tối tăm ngoài cửa sổ.
Stair và Archie đang ở bên kia bìa rừng.
Candy cũng nhìn vào bóng đêm của rừng cây.

-------------------------

Ở bên kia bóng tối, Archie đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Archie, nhìn gì thế?” Stair hỏi trong lúc ngồi trên ghế.

“À, không có gì” --- Archie đột nhiên kéo rèm.

“Archie, Candy sẽ không đến nữa đâu.” --- Stair thì thầm.

“Em biết, em chỉ suy nghĩ một chút về Candy và thằng công tử đó---“

“Terrious ấy hả? Có vẻ như nó rất hòa thuận với Candy.” – Stair trả lời bằng giọng hồ hởi.

Archie ngồi lên sofa, vẻ mặt thẫn thờ. Stair không chú ý vì còn mải mê với sáng tạo của mình.

“Có thật là Candy đã quên hẳn Anthony?”

“Được vậy thì tốt chứ sao.”

“Stair! ---”

Nghe tiếng kêu giật thót của Archie, Stair chậm rãi quay lại.
Đối diện với chàng trai có mái tóc vàng hoe là Stair với khuôn mặt bình thản.

“Em không nghĩ tốt nhất là để Candy quên đi Anthony sao?”

“Có lẽ, nhưng mà…”

“Anh nghĩ Candy sẽ không bao giờ quên Anthony, nhưng nỗi đau thì có thể xóa mờ, có những việc chúng ta bất lực, nhưng tên công tử kia lại có thể.”

Archie cúi đầu đau khổ, bờ vai cong lên.

“Anh đã nói với em rồi Archie, tốt nhất là quay mặt đi. Ở bên em còn có Annie xinh đẹp và hiền dịu.”

 “Em không muốn làm tổn thương Annie, nhưng…” Archie thì thầm bằng sự đau đớn.

“Anh sẽ chăm sóc cho Patty. Cô ấy là người duy nhất có thể hiểu những phát minh của anh.”

“Đúng rồi. Là một người rất quan trọng.” Archie nén lại tiếng cười trong lúc gật đầu.

"Hơn nữa cô ấy còn rất hòa đồng và là một cô gái dễ thương. Đây em xem, cái này là cho cô ấy…” Stair đưa Archie xem một gọng kính có cây que trước mặt.

“Cái gì đây?”

“Là gọng kiếng có cần lau, để lỡ trời có sương mù thì cũng không sao. Patty sẽ rất vui khi thấy chúng đó.”

Khuôn mặt Stair mỉm cười sung sướng khi cậu đeo thử chiếc gọng.

--------------------------

Mùa thu đến thật nhanh. Thoắt cái lá trên cây đã chuyển màu.
Sự căm thù của Eliza dành cho Candy càng lúc càng tồi tệ.
Terry và Candy cứ mỗi lần nhìn thấy nhau trong trường là lại ra dấu rất tình tứ.
Eliza bị trí tưởng tượng của mình làm cho ghen lồng ghen lộn.

“Sao anh ấy có thể yêu nó chứ? Terry bị điên rồi! Nó là một đứa con hoang. Mệ Elroy và mẹ vẫn nói rằng mấy đứa con hoang rất biết cách thu hút người khác. Anthony đã bị gạt. Anh ấy không biết bản chất thật sự của nó.”
Eliza hòan toàn tin vào điều này.

“Terry sẽ rất tức giận nếu biết được mặt thật của Candy. Người phụ nữ xứng đáng với người quý tộc như Terry phải đến từ một gia đình danh giá.”
Eliza nở một nụ cười đáng lo ngại.

Hôm ấy Eliza đã đợi Terry ngoài chuồng ngựa. Cô ta đã điều tra ra lịch cưỡi ngựa của Terry.

“Terry!” Eliza tiến đến gần Terry và con ngựa.

“Chào tiểu thư. Có chuyện gì vậy?”

“Em có vài lời khuyên bằng mọi giá phải cho anh biết.” Eliza mở miệng, đôi mắt tỏ ra thảm thương nhất có thể.

“Lời khuyên?” Terry hỏi bằng giọng không quan tâm trong lúc chòang dây cương lên mũi Theodora.

“Là về Candy.”

Terry lần đầu tiên quay về phía Eliza.

“Anh có biết nó thế nào không? Nó từng là người hầu của gia đình em, đến từ trại mồ côi, và bị trừng phạt phải sống trong chuồng ngựa bởi cách cư xử vô phép.”

Terry nhìn chằm chằm vào Eliza bằng vẻ hoài nghi nhưng vẫn không nói câu nào.
Mắt Eliza sáng lên trước ánh nhìn ấy.

“Candy rất giỏi lừa bịp mọi người. Bởi vậy nên nó mới được nhận làm con nuôi! Nó còn có thói quen ăn cắp nữa, nó từng ăn trộm nữ trang của mẹ em.”

Terry vẫn giữ im lặng. Eliza bồi thêm vào.

“Nó rất giỏi tỏ ra ngoan ngõan, khiến cho mọi người trong nhà ai ai cũng ghét. Terry, anh phải cẩn thận đó. Lỡ tin đồn anh và nó mà bị lan ra, không chừng anh sẽ bị tước họ.”

Eliza cứ liên tục nói xấu Candy.

Eliza vừa nói xấu Candy xong, Terry nhảy phốc lên Theodora.

“Cảm ơn những lời khuyên của cô. Bây giờ cô hãy đi khuyên Candy về tôi. Thằng Terrious là một kẻ hút thuốc, hay đi uống rượu, ăn cắp ở cửa tiệm và bày trò đánh nhau. Nó là một thằng hư hỏng chuyên môn phá họai luật lệ.” Terry nói với Eliza bằng vẻ khó chịu.

Eliza cực kì phẫn nộ.

“Giờ thì tôi và Theodora mắc bận.”
Terry quay lại Eliza trước khi thúc vào bụng ngựa.

“Còn cô đi về nhà mà nhìn vào gương ấy, nhìn cái khuôn mặt xấu xí kinh tởm của một kẻ chuyên đi nói xấu người khác.  Xin phép!”

Theodora vang lên một tiếng hí.

“Cái gì!?”

Eliza giận đến tím tái mặt mày. “Lần đầu tiên trong đời có người dám sỉ nhục mình thế này. Tại sao hắn lại bênh vực cho Candy chứ?”

Eliza tràn đầy nỗi căm hận, và sự tức giận ấy không dành cho Terry, mà là cho Candy.

“Tại sao? Candy! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày.”

Sâu thẳm trong con mắt của Eliza một ngọn lửa màu đen đã bùng cháy.

Lá thư Candy gửi đến Albert

Trang 317 đến 322, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki





William Albert Andrew,
hay còn gọi là tiểu Bert,

Hôm nay tiểu Bert vẫn còn rất nhiều việc sao?
Như mọi hôm, em vừa cho mấy đứa trẻ đi ngủ sau khi xong việc ở Trạm Y Tế Vui Vẻ”.

Tiểu Bert…Em rất, rất là vui vì anh đã bật mí cho em cái tên thân mật này!
Làm sao có thể đoán được đây là tên chị Rosemary đã từng gọi anh.
Đúng, trước giờ chỉ có mỗi chị ấy ...
Nhưng bây giờ anh cho phép em được gọi anh như thế đúng không?

Hôm nay em muốn nghiêm túc viết thư cho anh.
Nhờ hàng giờ trò chuyện cùng anh ở Lakewood, em đã có cảm giác được hồi sinh.
Buổi đến thăm không báo trước của anh khiến tim em như muốn nổ tung, nhưng em phải thừa nhận là dần dần em đã được rèn luyện cho những cuộc ngạc nhiên thế này. Các cô cũng thế.

Chuyến đi đến Lakewood bằng ô tô thật tuyệt vời!
Cảm ơn anh đã tỏ ra rất hào hứng khi em cứ reo lên tên các loài hoa trên đường: hoa sói hay nói đúng hơn là hoa chuông xanh, đậu tía, cúc vàng, thựơc dược, hồng mẫu đơn.
Aaaa, cảm giác thật sảng khoái khi gió thổi qua khung cửa xe đã được mở toang!
Và bài dân ca Scotland anh hát trong lúc lái xe, khiến em thật sự mê mẩn.
Năm 13 tuổi em đã đến nhà Leagan cũng chính trên con đường đó, khi ấy em rất thất vọng vì không được nhận làm con nuôi, nhưng trong tim vẫn ngập đầy hy vọng về tương lai mới.
Và bây giờ em lại đi cùng Hòang tử trên đồi (xin lỗi anh, đây là lần cuối cùng!) và Mệ William (cũng là lần cuối!) Anh không biết trong tim em dâng tràn bao nhiêu loại cảm xúc đâu, tiểu Bert à!?

Bây giờ nhà Leagan chẳng còn ai..
Anh có nhớ sau khi cất xe ở dinh thự nhà Andrew, chúng ta đã đi dạo qua ba cánh cổng không?
Mặc dù đã đến Lakewood mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên em đi tản bộ cùng anh. Cảm xúc chóang ngợp khiến em không thể thốt lên lời nào, khi nghĩ về Stair và Anthony. Dường như anh cũng vậy, về hai con người rất thân thiết chúng ta mãi mãi không thể gặp lại. Chắc rằng anh còn có nhiều kỉ niệm khác ở Lakewood, kỉ niệm về cha, mẹ và chị Rosemary Brown, những người chỉ còn tồn tại qua những bức họa chân dung.
Sau đó chính em là người đề nghị bước vào khu rừng, nơi Anthony ra đi vì bị ngã ngựa.
Trên cánh đồng ngập tràn hoa hồng dại, những bông hoa việt quất đang nở rộ. Nắng chiều bao phủ chúng ta, lấp lánh ánh bạc chẳng khác gì ranh giới ngăn cách cuộc sống và sự vĩnh hằng.
Mọi thứ rạng ngời khiến em mặc dù không muốn, vẫn rơi nước mắt.
Đúng…vào ngày hội săn cáo ấy…
Nếu như không có ngày hội săn cáo chào mừng việc em được nhận làm con nuôi, thì Anthony đã không phải ra đi khi còn quá trẻ.

“Lỗi tại em…tại em mà…Anthony…”
Em khóc trong lúc thốt lên những từ đó, và anh đã ôm em rất nhẹ nhàng.
“Anh mới là người có lỗi. Chính anh đã ra lệnh cho buổi săn cáo ấy!”
Giọng nói đau đớn của anh như xuyên vào tim em..
Thì ra sâu thẳm trong tim anh luôn day dứt một nỗi đau y như em.
Em xin lỗi vì đã òa khóc nức nở trong vòng tay của anh. Em làm hỏng mất chiếc áo xinh đẹp.
Không ai có thể đoán được điều gì đang đợi ta đằng sau khúc quanh.
Đây chẳng phải là lỗi của ai cả.
Vào khoảnh khắc ấy em đã có cảm giác được hồi sinh. Albert, cảm ơn anh rất nhiều!

Và căn phòng đó…
Trong căn phòng nơi em phát hiện danh tính của anh, trên bàn làm việc là cuốn nhật kí của em.
Albert, anh đã muốn trả cho em đúng không?
“…Cái này rất quan trọng với em.”
Anh đã nói gần như thì thầm, ánh mắt hướng về cửa sổ. Giọng anh thật đều.
Phải, cuốn nhật kí tràn ngập những suy nghĩ của em về Terry.
Em thỉnh thoảng cũng nghĩ về nó. Bây giờ nó đã được trả về cho em.
Nhưng em đã không mở ra. Em sẽ một lần nữa tin tưởng giao nó cho anh, giống như tấm huy hiệu mà anh đã trao lại cho em sau khi được em hoàn trả. Chẳng phải thời gian là một liều thuốc nhẫn tâm và kì diệu sao?

Em không biết từ bây giờ cuộc đời mình sẽ trở nên thế nào. Nhưng chắc chắn những kí ức ngọt ngào ấy sẽ sống mãi trong trái tim em. Nhờ chúng em sẽ có đủ nghị lực vượt qua mọi khó khăn.
…Em rất biết ơn ba mẹ đã bỏ em lại nhà Pony.
Nhờ thế mà em được gặp anh!
Em không biết phải cảm ơn anh thế nào cho đủ.

Đúng đấy, anh Albert. Bây giờ em rất hạnh phúc.

Ôi, em không nghĩ tối nay mình sẽ ngủ được.
Nhưng còn anh, tiểu Bert, hy vọng anh sẽ mơ những giấc mơ tuyệt vời.

Candy,
Bằng tất cả lòng thương yêu và sự biết ơn.

Lá thư ngắn Candy gửi đến Albert

Trang 316, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Albert thân mến,

Khi nào anh sẽ rời khỏi Sao Paulo?
Khi nào anh sẽ đến thăm nhà Pony?
Nếu anh thật sự biết ơn em thì hãy đến đây thật sớm..
“Bert” là tên gọi thân mật của anh à?
Dễ thương quá!

Ừm, hôm nay em chỉ viết thế này thôi.
Vì em muốn trực tiếp trò chuyện cùng anh.

Candy kiệm lời (có lẽ là) của anh.

8 Apr 2013

Lá thư Albert gửi đến Candy

Trang 311 đến 315, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi Candy (có lẽ là) xinh đẹp của anh,

Bây giờ anh đang ở trong khách sạn ở Sao Paulo. Đã hơn 2 giờ sáng rồi, cuối cùng anh cũng được thảnh thơi một mình.
Anh vẫn khỏe, em đừng lo lắng.
Dạo này anh thường ôm đồm nhiều việc.Hình như đấy là di truyền từ cha anh, ngài William.

Anh mừng vì em đã thích bữa tiệc sinh nhật. Rất hợp với phong cách của em, đúng không?
Anh xin lỗi vì phải đi trước khi bữa tiệc kết thúc.
Không biết Caesar và Cleopatra đã quen sống ở nhà Pony chưa?
Chúng là một cặp mã hạnh phúc. Anh muốn cho em thấy rằng được đoàn tụ là một điều hạnh phúc. Con người cũng chẳng khác động vật. À không, có khi động vật còn đơn giản và chân thật hơn chúng ta. Chúng không bao giờ phản bội chúng ta.

Anh đã để Puppi lại châu Phi. Chia tay với nó rất khó, nhưng tiệm thú y mà anh làm việc đã trở nên rất nổi tiếng. Anh nghĩ làm thế thì tốt hơn cho Puppi.
Sau này anh được báo Puppi đã qua đời vì tuổi già. Anh hy vọng em cũng cầu nguyện cho linh hồn nó được an nghỉ.
Lúc hồi phục lại trí nhớ, anh mừng vì mình đã không để cho Puppi gặp tai nạn ở Ý. Nhưng sau này nhìn lại Caesar và Cleopatra, anh lại nghĩ có lẽ Puppi sẵn sàng tình nguyện hy sinh cùng anh trên chuyến tàu định mệnh đó.

Đáng tiếc anh không phải là người tìm thấy Caesar và Cleopatra.
Chính George. Không có gì là thóat được khả năng tìm kiếm của chú ấy. Anh gọi chú ấy là “hiệp sĩ giấu mặt” chẳng sai đâu.
Vào khỏang thời gian anh bị mất tích, cuộc sống của chú ấy chẳng dễ dàng gì.

Có lẽ anh đã hồi phục trí nhớ nhờ vào cú tai nạn trên đường đến bác sĩ Martin. Trước đó kí ức chỉ là những hình ảnh xuất hiện mập mờ, nhưng sau vụ tai nạn, đầu anh nhức như bị bổ làm đôi, thế rồi anh ngất xỉu trong lúc làm việc. Đúng rồi, ở cái chỗ rèn cho anh tài nấu nướng đó.
Lúc tỉnh dậy anh đã nhận ra mình là Albert ... William Albert Andrew.
Đáng lẽ khi ấy anh nên nói ngay với em, nhưng không.
Đến tận bây giờ anh vẫn muốn xin lỗi em vì chuyện đó.
Candy, anh đã không muốn chấm dứt cuộc sống ngọt ngào ấy.
Anh biết nếu trở lại gia đình Andrew, anh sẽ phải gánh trách nhiệm đứng đầu gia tộc. Anh sẽ phải từ bỏ sự tự do của mình. Nhưng nghĩ lại, đấy là một ham muốn ích kỉ. Cuộc sống tự do tự tại của anh mang đến khó khăn cho biết bao nhiêu người … Anh sẽ không bao giờ có được cuộc sống này nếu không nhờ gia đình Andrew, nhất là sự tận tâm từ George.

Candy, quãng thời gian ấy anh chỉ biết hưởng thụ cho bản thân mình, ngay cả khi phải đến Anh Quốc để lo giấy tờ cho việc mở rộng sự nghiệp của gia đình chúng ta.
Nhờ vào sợi tơ vô hình mãi mãi kết nối hai chúng ta như em đã nói, bọn mình lại tình cờ gặp nhau. Sau khi hòan tất mọi giấy tờ, và nhất là khi nghe tin Luân Đôn sẽ chẳng còn an toàn, anh quyết định rời khỏi vườn thú Blue River.
Anh thẳng tiến đến châu Phi vì giấc mơ của mình…

Tuy nhiên, sống ở nơi đâu anh cũng không phải lo lắng về cơm gạo áo tiền, bởi đằng sau anh luôn là sự bảo vệ của gia đình Andrew.
Đúng vậy, có lẽ từ trước đến giờ anh chẳng làm được gì cả.
Suy nghĩ ấy cứ ám ảnh anh.
Trong quãng thời gian ở châu Phi, anh quyết định đi ngược lại lời hứa của mình.
Anh rời châu Phi và cắt đứt mọi liên lạc với George, vì anh muốn thử sống tự lập.
Ngay cả ở châu Phi cũng có thể ngửi được mùi chiến tranh. Có lẽ bầu không khí ấy khiến anh mạnh dạn hơn với quyết định của mình.
Chuyện nhà Andrew cũng gần như ổn định, anh nghĩ mình biến mất một thời gian cũng chẳng gây tác hại gì.

Anh đúng là kẻ ích kỉ! Chẳng chịu suy nghĩ về hậu quả đằng sau! Bây giờ anh rất hổ thẹn vì sự nông cạn của mình.
Có lẽ bởi thế mà anh bị trừng trị bằng việc bị kẹt trong vụ nổ trên tàu đi đến Ý.
Trên chuyến tàu ấy có gián điệp. Tất nhiên họ sẽ nghi ngờ một kẻ có hành tung đáng ngờ và bộ dạng nhem nhuốc như anh.

Chi... ca ... ... go ...
Chính những từ phát ra từ cơ thể bị hôn mê mà anh được cứu. Nó khiến anh được chuyển đến chỗ của em. Có lẽ từ hồi đó anh đã có một niềm tin rất mãnh liệt.
Nếu không nhờ một người tốt bụng ở trại tị nạn ở Chicago… và nếu anh không gặp…Candy, thì anh sẽ chẳng là gì hơn một kẻ vô danh mất trí và khả nghi.
Nhưng em đã không bỏ rơi anh. Cho dù bị sa thải khỏi bệnh viện em cũng không bỏ rơi anh.
Em đã liên tục đem lại nghị lực cho anh, nói rằng anh đã cứu mạng em, và trí nhớ của anh chắc chắn sẽ quay lại.
Anh không biết phải cảm ơn em thế nào cho đủ.
Trong tương lai anh mãi mãi sẽ giúp em có được hạnh phúc.

Anh hứa khi nào trở về sẽ dành trọn kì nghỉ đến thăm em.

Bert

Bưu thiếp của Albert gửi đến Candy

Trang 310, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Viết vội cho Candy yêu dấu.

Candy,
Anh nhất định phải bày tỏ sự bất mãn này. Chẳng phải em đã hứa sẽ không bắt anh chịu đựng điều gì sao?
Em bảo “Cha”!? Rồi còn “Con gái nuôi xinh đẹp”!?
Phải, em rất xinh đẹp…có lẽ! (Anh đùa thôi! ) Nhưng điều bất an nhất là cụm từ “con gái nuôi”.
Anh quên bẵng mất. Không ngờ ở độ tuổi còn trẻ và độc thân thế này, anh lại có một cô con gái nuôi!? Cái cụm từ “con gái nuôi” khiến anh chịu không nổi. Em không biết chứ anh nhạy cảm lắm đó. (Đừng có cười!)

Ừm, giờ anh đang trên đường đi Sao Paulo. Khi nào đến nơi anh sẽ viết thư cho em.
Em cứ việc méc với các cô rằng biết ngay cha nuôi vẫn chẳng chịu nghỉ ngơi.
“Cha nuôi”?!
Đến chết anh cũng không dám mường tượng từ đó…

Giữ gìn sức khỏe nhé em. Gửi lời chào của anh đến bọn trẻ!

Albert

Lá thư Candy gửi đến Albert

Trang 306 đến 309, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Anh Albert thân mến,

Ôi anh Albert! Albert! Albert!
Sao thế này? Em cứ gọi mãi tên anh!?
Nhưng em vui quá, không thể ngừng lại được!

Cảm ơn anh, Albert!
Em cảm giác như mình vừa nhận được quà của tất cả các cô gái trên thế giới này gộp lại!
Khắp nơi trong căn phòng rộng lớn đều được trang trí bằng màu xanh ngọc bích, anh chuẩn bị chỉ để cho em! Mọi món đồ bằng gỗ đều được làm thủ công, mỗi lần chạm vào có cảm giác rất thích… Em yêu nhất là mùi gỗ! Em sẽ rất hân hạnh được tiếp tục sử dụng căn phòng ngủ dành cho khách này.
Anh làm thế chẳng phải muốn em đến dinh thự Chicago thường xuyên hơn sao?
Lại còn núi quà trên bàn nữa! Em thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ món quà nào.
Nhưng vẫn còn chưa hết!
“Kết quả của không ít mồ hôi và nước mắt”, em cứ nghĩ anh muốn nói về việc trang trí căn phòng .
Nên em gần như chết lặng khi trông thấy món quà của anh.

Cảm ơn anh, Albert!
Làm sao có thể tưởng tượng nổi anh đã đem Caesar và Cleopatra trở về!
Khi bước ra vườn em gần như không thể tin vào mắt mình.
Chính là chúng, những con ngựa em đã chăm sóc hồi còn ở nhà Leagan.
Bọn em từng sống chung một chuồng.
Cho dù đã dọn đi, em thỉnh thỏang vẫn lén quay lại chuồng ngựa nhà Leagan để thăm chúng. Đến khi nghe tin chúng đã bị tách ra và bán, em cảm thấy rất tuyệt vọng. Ceasar và Cleopatra rất ngoan, em cứ nghĩ họ đã rất hài lòng về chúng. Thật kinh khủng khi tách chúng ra như vậy! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho gia đình Leagan, Eliza và Neal! Hai đứa bọn họ chỉ mê một thứ được một thời gian, rồi khi thấy chán chúng sẽ ruồng bỏ. Ôi, vậy mà tên Neal lại còn có ý định đính hôn với em, thử tưởng tượng sau này sẽ thế nào!
Chúng ta đâu còn nhỏ nữa!
Cho dù Caesar và Cleopatra đã già, chúng vẫn không mất đi phong độ quý phái.
Nhưng điều khiến em cảm động nhất là chúng vẫn nhớ em. Chúng liếm láp những giọt nước mắt trên gương mặt em.
Rồi anh còn sắp xếp chuyển chúng về nhà Pony…!
Nói tóm lại anh Albert! Những điều anh làm khiến em gần như chết lịm vì hạnh phúc!

Bọn trẻ rất vui được chăm sóc chúng. Vả lại gần đó còn có trang trại của bác Cartwright, em nghĩ Caesar và Cleopatra sẽ rất sung sướng hưởng thụ tuổi già trên đồi Pony.
Nhờ anh mà cô Pony và cô Lane cũng có được kì nghỉ tuyệt vời. Họ bảo không biết phải cảm tạ anh bằng cách nào. Chắc chắn anh sẽ sớm nhận được một lá thư dài ngập tràn lời cảm ơn từ hai cô!
Nghĩ đến câu nói của cô Pony “Đã 20 năm rồi cô mới lại bước chân vào một thành phố lớn thế này!” và việc cô Lane cứ liên tục kể với em cảm giác lơ lửng như đang sống trong mơ khi được bước chân vào dinh thự nhà Andrew, đến em cũng không chắc đấy có phải là một giấc mơ?
Bọn trẻ cũng vậy. Bây giờ cả ngày bọn chúng chỉ nhắc về Chicago. Lúc em tuyên bố phải về nhà, mặt đứa nào cũng như đưa đám.

Lâu lắm rồi em mới gặp lại Archie, Annie và Patty.
Có lẽ lời bùa chú của em chẳng có hiệu nghiệm, vì em đã không có thể nói chuyện lâu với anh.
Anh đúng là rất bận rộn. Em lo cho sức khỏe của anh lắm đấy.
Có nhớ Bác sĩ Martin từng nói rằng anh không được làm việc quá sức không?
Em chỉ sợ căn bệnh mất trí nhớ ấy sẽ quay lại… Chúng ta không ai muốn điều đó!
Em vẫn nhớ như in những ngày đầy lo lắng và hồi hộp ở căn hộ Hoa Mộc Lan.
Chúng ta chẳng có một xu dính túi, nhưng lại rất hạnh phúc.
Em sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc anh nói rằng “Chúng ta hãy chia sẻ tất cả với nhau.”
Mặc dù hy vọng anh sẽ hồi phục trí nhớ, em đã nghĩ rằng sống như anh trai em gái thế này cũng không tệ… và bây giờ em là con gái nuôi của anh!
Có lẽ em nên gọi anh là “Cha”!?

Mà anh lấy lại trí nhớ từ lúc nào thế?
Lần sau chúng ta gặp nhau nhớ kể cho em nghe chuyến thám hiểm của anh ở châu Phi nhé. Em mong lắm, chỉ không biết là khi nào thôi.

Con gái nuôi xinh đẹp của anh.

Lá thư ngắn Candy gửi đến Albert

Trang 305, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Anh Albert thân mến,

Cảm ơn anh…Albert.
Thư anh viết đã bị nước mắt của em làm cho lem hết rồi.
Em hứa từ giờ trở đi sẽ không gọi anh là “Mệ” nữa. Em không muốn ép anh chịu đựng điều gì.
Em cũng đã có cảm giác gần gũi và thoải mái hơn.
Em, và tất nhiên cả nhà Pony, rất vui mừng chấp nhận lời mời của anh.
Em rất háo hức được gặp anh ở Chicago đấy!

Candy khóc nhè.