8 Apr 2013

Lá thư Albert gửi đến Candy

Trang 311 đến 315, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi Candy (có lẽ là) xinh đẹp của anh,

Bây giờ anh đang ở trong khách sạn ở Sao Paulo. Đã hơn 2 giờ sáng rồi, cuối cùng anh cũng được thảnh thơi một mình.
Anh vẫn khỏe, em đừng lo lắng.
Dạo này anh thường ôm đồm nhiều việc.Hình như đấy là di truyền từ cha anh, ngài William.

Anh mừng vì em đã thích bữa tiệc sinh nhật. Rất hợp với phong cách của em, đúng không?
Anh xin lỗi vì phải đi trước khi bữa tiệc kết thúc.
Không biết Caesar và Cleopatra đã quen sống ở nhà Pony chưa?
Chúng là một cặp mã hạnh phúc. Anh muốn cho em thấy rằng được đoàn tụ là một điều hạnh phúc. Con người cũng chẳng khác động vật. À không, có khi động vật còn đơn giản và chân thật hơn chúng ta. Chúng không bao giờ phản bội chúng ta.

Anh đã để Puppi lại châu Phi. Chia tay với nó rất khó, nhưng tiệm thú y mà anh làm việc đã trở nên rất nổi tiếng. Anh nghĩ làm thế thì tốt hơn cho Puppi.
Sau này anh được báo Puppi đã qua đời vì tuổi già. Anh hy vọng em cũng cầu nguyện cho linh hồn nó được an nghỉ.
Lúc hồi phục lại trí nhớ, anh mừng vì mình đã không để cho Puppi gặp tai nạn ở Ý. Nhưng sau này nhìn lại Caesar và Cleopatra, anh lại nghĩ có lẽ Puppi sẵn sàng tình nguyện hy sinh cùng anh trên chuyến tàu định mệnh đó.

Đáng tiếc anh không phải là người tìm thấy Caesar và Cleopatra.
Chính George. Không có gì là thóat được khả năng tìm kiếm của chú ấy. Anh gọi chú ấy là “hiệp sĩ giấu mặt” chẳng sai đâu.
Vào khỏang thời gian anh bị mất tích, cuộc sống của chú ấy chẳng dễ dàng gì.

Có lẽ anh đã hồi phục trí nhớ nhờ vào cú tai nạn trên đường đến bác sĩ Martin. Trước đó kí ức chỉ là những hình ảnh xuất hiện mập mờ, nhưng sau vụ tai nạn, đầu anh nhức như bị bổ làm đôi, thế rồi anh ngất xỉu trong lúc làm việc. Đúng rồi, ở cái chỗ rèn cho anh tài nấu nướng đó.
Lúc tỉnh dậy anh đã nhận ra mình là Albert ... William Albert Andrew.
Đáng lẽ khi ấy anh nên nói ngay với em, nhưng không.
Đến tận bây giờ anh vẫn muốn xin lỗi em vì chuyện đó.
Candy, anh đã không muốn chấm dứt cuộc sống ngọt ngào ấy.
Anh biết nếu trở lại gia đình Andrew, anh sẽ phải gánh trách nhiệm đứng đầu gia tộc. Anh sẽ phải từ bỏ sự tự do của mình. Nhưng nghĩ lại, đấy là một ham muốn ích kỉ. Cuộc sống tự do tự tại của anh mang đến khó khăn cho biết bao nhiêu người … Anh sẽ không bao giờ có được cuộc sống này nếu không nhờ gia đình Andrew, nhất là sự tận tâm từ George.

Candy, quãng thời gian ấy anh chỉ biết hưởng thụ cho bản thân mình, ngay cả khi phải đến Anh Quốc để lo giấy tờ cho việc mở rộng sự nghiệp của gia đình chúng ta.
Nhờ vào sợi tơ vô hình mãi mãi kết nối hai chúng ta như em đã nói, bọn mình lại tình cờ gặp nhau. Sau khi hòan tất mọi giấy tờ, và nhất là khi nghe tin Luân Đôn sẽ chẳng còn an toàn, anh quyết định rời khỏi vườn thú Blue River.
Anh thẳng tiến đến châu Phi vì giấc mơ của mình…

Tuy nhiên, sống ở nơi đâu anh cũng không phải lo lắng về cơm gạo áo tiền, bởi đằng sau anh luôn là sự bảo vệ của gia đình Andrew.
Đúng vậy, có lẽ từ trước đến giờ anh chẳng làm được gì cả.
Suy nghĩ ấy cứ ám ảnh anh.
Trong quãng thời gian ở châu Phi, anh quyết định đi ngược lại lời hứa của mình.
Anh rời châu Phi và cắt đứt mọi liên lạc với George, vì anh muốn thử sống tự lập.
Ngay cả ở châu Phi cũng có thể ngửi được mùi chiến tranh. Có lẽ bầu không khí ấy khiến anh mạnh dạn hơn với quyết định của mình.
Chuyện nhà Andrew cũng gần như ổn định, anh nghĩ mình biến mất một thời gian cũng chẳng gây tác hại gì.

Anh đúng là kẻ ích kỉ! Chẳng chịu suy nghĩ về hậu quả đằng sau! Bây giờ anh rất hổ thẹn vì sự nông cạn của mình.
Có lẽ bởi thế mà anh bị trừng trị bằng việc bị kẹt trong vụ nổ trên tàu đi đến Ý.
Trên chuyến tàu ấy có gián điệp. Tất nhiên họ sẽ nghi ngờ một kẻ có hành tung đáng ngờ và bộ dạng nhem nhuốc như anh.

Chi... ca ... ... go ...
Chính những từ phát ra từ cơ thể bị hôn mê mà anh được cứu. Nó khiến anh được chuyển đến chỗ của em. Có lẽ từ hồi đó anh đã có một niềm tin rất mãnh liệt.
Nếu không nhờ một người tốt bụng ở trại tị nạn ở Chicago… và nếu anh không gặp…Candy, thì anh sẽ chẳng là gì hơn một kẻ vô danh mất trí và khả nghi.
Nhưng em đã không bỏ rơi anh. Cho dù bị sa thải khỏi bệnh viện em cũng không bỏ rơi anh.
Em đã liên tục đem lại nghị lực cho anh, nói rằng anh đã cứu mạng em, và trí nhớ của anh chắc chắn sẽ quay lại.
Anh không biết phải cảm ơn em thế nào cho đủ.
Trong tương lai anh mãi mãi sẽ giúp em có được hạnh phúc.

Anh hứa khi nào trở về sẽ dành trọn kì nghỉ đến thăm em.

Bert

No comments:

Post a Comment