9 Apr 2013

Tháng 9, Nhật kí

Trang 95 đến 104, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Kì nghỉ hè cuối cùng đã kết thúc. Thật là nhanh.
Khóa học hè cũng không đến nỗi khủng khiếp.
Đến bây giờ mình vẫn còn cảm giác lưu luyến những ngày nghỉ.
Ánh nắng và bầu trời ở Scotland, chỉ cần nhắm mắt là mình có thể cảm nhận được.
Khả năng chơi piano của mình đã tiến bộ. Nhờ có T.G.
Trong cái học viện đầy ắp quy tắc này, không biết khi nào mình mới được tiếp tục học piano nhưng mình sẽ cố gắng tập luyện những thao tác ngón căn bản mà anh ấy đã chỉ.
Nhờ kì nghỉ rất vui mà mình đã nạp đủ năng lượng để đối diện với khuôn mặt xám xịt của sơ Grey
Nhưng mùa hè cũng đã xảy ra chuyện buồn.
Mình nhận được thư anh Albert gửi đến kí túc xá.
Anh Albert lại đi phiêu lưu nữa. Anh ấy bảo sẽ đến tận châu Phi.
Ảnh đã viết hài hước rằng không thể ở yên một chỗ, nhưng mình rất muốn được gặp anh trước khi anh đi châu Phi. Không biết khi nào mới có thể gặp lại anh?


Candy đọc lại lá thư đã được kẹp trong cuốn nhật kí và hồi tưởng lại khuôn mặt rạng rỡ của Albert.

Candy thương mến,

Anh đang ở Kenya, châu Phi.
Em nghĩ sao hả?
Có ngạc nhiên không?
Hãy thứ lỗi cho anh vì đã đi mà không báo trước với em.
Anh tính là nói cho em biết vào cái dịp em đi chơi cùng Stair và mấy người bạn, nhưng trông bọn em rất vui nên anh không dám mở lời.
Anh biết em mà nghe tin sẽ rất buồn.
Anh không hợp để làm việc trong sở thú. Ngày ngày phải nhìn mấy con thú bị nhốt trong chuồng, anh buồn lắm, chỉ muốn thả chúng ra hết. Trước khi kịp làm một cuộc đại lọan, anh quyết định sẽ quay về thiên nhiên với Puppy thân yêu.

Bây giờ anh đang là trợ lý cho một trạm y tế (cho con người).
Công việc của anh tiếp xúc với rất nhiều người từ khắp nơi trên thế giới.
Có một cô y tá người Mỹ 20 tuổi trông rất giống Candy.

Candy, giữa chúng ta không tồn tại hai chữ “tạm biệt”. Anh tin chắc chúng ta sẽ gặp lại nhau.
Em nhớ giữ gìn sức khỏe và tiếp tục phấn đấu nhé.

Tái bút:
Em không cần lo cho Fury đâu, anh đã nhờ một đồng nghiệp chăm sóc cho nó rồi.
Patty sẽ dễ dàng kiếm được nó ở sở thú.

“Vậy là sau này em không còn ai để mà tâm sự mỗi khi bỏ trốn khỏi trường…”

Trên ngọn đồi Pony giả vào giờ nghỉ trưa, Terry hướng mắt nhìn lên trời sau khi đọc xong lá thư của anh Albert.

“Châu Phi, nơi đó rất xa…vậy mà anh Albert nói cứ như rất gần vậy…” Candy thở dài.

“Nhưng anh ấy là kẻ du hành, thích đi bất cứ nơi nào mình muốn… Công nhận đây đúng là phong cách của anh Albert. Hằng ngày được sống cùng các con thú ngoài thiên nhiên thể nào cũng khiến anh ấy rất hạnh phúc.”

“Chắc chắn em sẽ gặp lại anh ấy.”

Mình đã rất tin rằng có ngày sẽ gặp lại anh Albert.
Giống như việc hai người tình cờ gặp nhau vào buổi tối trên một góc phố ở Luân Đôn.


Candy cũng nhìn lên bầu trời xanh đã có dấu hiệu của mùa thu.
Ngay cả hơi gió cũng đã vương vấn hương thu.
Hoa trên ngọn đồi Pony bắt đầu úa tàn và trên cỏ chi chít những loại quả đủ màu sắc.

Từ khi trở về trường, ngày nào vào giờ nghỉ trưa mình cũng bí mật đến đồi Pony để gặp Terry.

Trong kì nghỉ hè, vào hôm cuối cùng của buổi học đàn piano, tại dinh thự của Terry…

“Thế từ bây giờ anh phải bắt đầu giết thời gian trên ngọn đồi đó vào giờ nghỉ trưa sao?”
Terry thì thầm chỉ vừa đủ cho Candy nghe thấy.

“Vậy thì em cũng làm thế.” Candy tự nhủ với bản thân một cách lặng lẽ.

Nếu trở về trường mình sẽ có thể gặp Terry---, nghĩ đến điều này khiến Candy rất vui.
Mặc dù giờ nghỉ rất ngắn nhưng cô vẫn muốn nghe tiếng Terry và ở gần cậu ấy.

“Nhưng không biết cô gái ấy là người thế nào, cái cô y tá giống Candy ấy? Chắc chắn phải là cô gái mũi tẹt và thường xuyên gây ra rắc rối.”

“Tất nhiên rồi!”

Bị Terry châm biếm khiến Candy phì cười.

“Là một y tá rất đáng ngưỡng mộ ở châu Phi! Không phải sao? Em nghĩ đấy là một công việc rất khó.”

Candy hướng mắt nhìn về phía chân trời.

“Ở nhà Pony nơi em đã lớn lên, mỗi khi có ai bị bệnh là mọi người nháo nhào lên hết, vì trong làng không có bác sĩ, và cũng mất một thời gian mới đến được thị trấn gần nhất. Có đêm khuya em bị sốt, và các cô gần như muốn khóc. Mỗi lần như thế cô Lane lại hối hận vì đã không học làm y tá. Em là đứa con nít, chẳng thể giúp gì, chỉ biết quấy thôi.”

Terry nheo mắt nhìn khuôn mặt nghiêng của Candy và nghĩ về những khó khăn mà cô đã chịu đựng hồi thơ ấu.
Trong khi cậu có bác sĩ và y tá riêng. Chỉ cần một tiếng ho là bác sĩ sẽ bay ngay đến bên giường cậu để túc trực.
Đấy là cuộc sống của cậu. Mọi việc đều có người hầu làm.
Đối với người có dòng dõi quý giá như cậu điều đó là tất nhiên.
Những mối quan hệ thượng lưu xa hoa và giả tạo.
Công tước Grandchester và mẹ kế không bao giờ nghi hoặc về cuộc sống thượng lưu ấy.
(Họ là loại người không biết thế nào là yêu thật sự.)
Một người cha không thể sống vì tình yêu với Eleanor Baker.
Một quý tộc và diễn viên người Mỹ.
Vào thời điểm ấy Eleanor chỉ là diễn viên mới bắt đầu nổi tiếng.
Công tước Grandchester đã giấu tình cảm với Eleanor, và khi đứa con trai được sinh ra--- là Terrious, ông tuyên bố đấy là con của mình và bỏ rơi người diễn viên.
Đúng thế, mình là con trai ông ấy, là vết nhơ trong cuộc đời của người cha không dám thừa nhận lỗi lầm của mình.
Mình lớn lên trong sự dè bỉu của hàng xóm, chẳng khác gì một thứ dơ bẩn. Họ nói nuôi dưỡng mình thật phiền phức.
Đã nhiều lần mình chất vấn công tước Grandchester.

“Đáng tiếc con, Terrious, chính là con trai của dòng họ Grandchester. Đây là sự thật. Ta không thể trao con cho một gia đình khác. Con có thể từ bỏ họ Grandchester của mình. Nếu con không sợ thì hãy tuyên bố mình không phải là thành viên của họ Grandchester và trở thành đứa vô gia cư. Con không phải là người thừa kế duy nhất đâu. Để ta xem con có gan làm điều đó không?

Trong tai mình vẫn văng vẳng tiếng cười của công tước Grandchester.
Cho đến thời điểm này mình vẫn chưa đủ sự dũng cảm, nhưng mình sẽ không giống như cha đâu. Mình sẽ vì người mình yêu, suốt cuộc đời mình sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc.
Mình đã tìm được cô ấy. Terry chăm chú quan sát khuôn mặt nhìn nghiêng của Candy.

Ánh nhìn của Terry khiến gò má mình trở nên nóng hổi.
Candy nhặt trái cây trên cỏ, không dám để lộ là bản thân đang rất hạnh phúc.
Cô muốn gò má mình cứ tiếp tục ửng đỏ như thế.

---------------

Patty và Annie ở lại phòng Candy cho đến tận giờ tắt đèn.
Họ huyên thuyên về Stair và Archie. Trong lúc dõi theo câu chuyện của họ Candy vẫn mãi nghĩ đến Terry .
Cũng vào đêm đó…

“Candy, dạo này cứ đến giờ nghỉ trưa là cậu biến mất tiêu.”
Patty cười vang khi thấy Candy đang đặt hồn ở trên mây.

“Ồ, tại vì…”

“Làm ơn đừng có gạt bọn tớ---“ Annie gật đầu nhìn Candy bằng vẻ trìu mến.

“Cậu đang gặp gỡ một người đúng không? Tên của anh ấy bắt đầu bằng chữ T.”

“Các cậu biết rồi à?”

Candy giật mình khi bị Patty và Annie tra hỏi.
Cô ấy như con cừu non chỉ muốn chạy đi trốn.

“Từ khóa học mùa hè bọn tớ đã biết, đúng không Annie?”

“Ừ, nhưng mà cẩn thận đó Candy.”

Annie đột nhiên nhỏ giọng với Candy.
Patty cũng trở nên nghiêm túc.

“Eliza đang để mắt đến cậu đấy Candy.”

“Đôi khi còn nhìn cậu bằng ánh mắt căm thù…đến tớ còn phải sợ.” Annie cau mày.

“Tớ thấy chứ, nhưng từ xưa đến giờ con nhỏ đó lúc nào chẳng thù địch và nhìn tớ bằng vẻ căm ghét.” Candy trả lời nhằm xua đi nỗi lo của các bạn.

“Vậy thì không sao.”

Candy hiểu rất rõ những lời Patty nhấn mạnh.

“Eliza cũng rất thích Terry đấy.”

Mình thích anh ấy.Candy kinh ngạc đặt tay lên ngực.

Mình yêu Terry rất rất nhiều.
Cảm giác này là lần đầu tiên.
Mình cũng đã từng thích Anthony.
Nhưng cảm giác này khác với cảm giác dành cho Anthony.
Giống như đang bị lửa thiêu đốt.
Mình cảm thấy mơ hồ khi nghĩ về Terry, nhưng lại rất hạnh phúc đến gần như khó thở.


Patty và Annie không nói tiếng nào, chỉ nhìn ra khung cảnh tối tăm ngoài cửa sổ.
Stair và Archie đang ở bên kia bìa rừng.
Candy cũng nhìn vào bóng đêm của rừng cây.

-------------------------

Ở bên kia bóng tối, Archie đang đăm chiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Archie, nhìn gì thế?” Stair hỏi trong lúc ngồi trên ghế.

“À, không có gì” --- Archie đột nhiên kéo rèm.

“Archie, Candy sẽ không đến nữa đâu.” --- Stair thì thầm.

“Em biết, em chỉ suy nghĩ một chút về Candy và thằng công tử đó---“

“Terrious ấy hả? Có vẻ như nó rất hòa thuận với Candy.” – Stair trả lời bằng giọng hồ hởi.

Archie ngồi lên sofa, vẻ mặt thẫn thờ. Stair không chú ý vì còn mải mê với sáng tạo của mình.

“Có thật là Candy đã quên hẳn Anthony?”

“Được vậy thì tốt chứ sao.”

“Stair! ---”

Nghe tiếng kêu giật thót của Archie, Stair chậm rãi quay lại.
Đối diện với chàng trai có mái tóc vàng hoe là Stair với khuôn mặt bình thản.

“Em không nghĩ tốt nhất là để Candy quên đi Anthony sao?”

“Có lẽ, nhưng mà…”

“Anh nghĩ Candy sẽ không bao giờ quên Anthony, nhưng nỗi đau thì có thể xóa mờ, có những việc chúng ta bất lực, nhưng tên công tử kia lại có thể.”

Archie cúi đầu đau khổ, bờ vai cong lên.

“Anh đã nói với em rồi Archie, tốt nhất là quay mặt đi. Ở bên em còn có Annie xinh đẹp và hiền dịu.”

 “Em không muốn làm tổn thương Annie, nhưng…” Archie thì thầm bằng sự đau đớn.

“Anh sẽ chăm sóc cho Patty. Cô ấy là người duy nhất có thể hiểu những phát minh của anh.”

“Đúng rồi. Là một người rất quan trọng.” Archie nén lại tiếng cười trong lúc gật đầu.

"Hơn nữa cô ấy còn rất hòa đồng và là một cô gái dễ thương. Đây em xem, cái này là cho cô ấy…” Stair đưa Archie xem một gọng kính có cây que trước mặt.

“Cái gì đây?”

“Là gọng kiếng có cần lau, để lỡ trời có sương mù thì cũng không sao. Patty sẽ rất vui khi thấy chúng đó.”

Khuôn mặt Stair mỉm cười sung sướng khi cậu đeo thử chiếc gọng.

--------------------------

Mùa thu đến thật nhanh. Thoắt cái lá trên cây đã chuyển màu.
Sự căm thù của Eliza dành cho Candy càng lúc càng tồi tệ.
Terry và Candy cứ mỗi lần nhìn thấy nhau trong trường là lại ra dấu rất tình tứ.
Eliza bị trí tưởng tượng của mình làm cho ghen lồng ghen lộn.

“Sao anh ấy có thể yêu nó chứ? Terry bị điên rồi! Nó là một đứa con hoang. Mệ Elroy và mẹ vẫn nói rằng mấy đứa con hoang rất biết cách thu hút người khác. Anthony đã bị gạt. Anh ấy không biết bản chất thật sự của nó.”
Eliza hòan toàn tin vào điều này.

“Terry sẽ rất tức giận nếu biết được mặt thật của Candy. Người phụ nữ xứng đáng với người quý tộc như Terry phải đến từ một gia đình danh giá.”
Eliza nở một nụ cười đáng lo ngại.

Hôm ấy Eliza đã đợi Terry ngoài chuồng ngựa. Cô ta đã điều tra ra lịch cưỡi ngựa của Terry.

“Terry!” Eliza tiến đến gần Terry và con ngựa.

“Chào tiểu thư. Có chuyện gì vậy?”

“Em có vài lời khuyên bằng mọi giá phải cho anh biết.” Eliza mở miệng, đôi mắt tỏ ra thảm thương nhất có thể.

“Lời khuyên?” Terry hỏi bằng giọng không quan tâm trong lúc chòang dây cương lên mũi Theodora.

“Là về Candy.”

Terry lần đầu tiên quay về phía Eliza.

“Anh có biết nó thế nào không? Nó từng là người hầu của gia đình em, đến từ trại mồ côi, và bị trừng phạt phải sống trong chuồng ngựa bởi cách cư xử vô phép.”

Terry nhìn chằm chằm vào Eliza bằng vẻ hoài nghi nhưng vẫn không nói câu nào.
Mắt Eliza sáng lên trước ánh nhìn ấy.

“Candy rất giỏi lừa bịp mọi người. Bởi vậy nên nó mới được nhận làm con nuôi! Nó còn có thói quen ăn cắp nữa, nó từng ăn trộm nữ trang của mẹ em.”

Terry vẫn giữ im lặng. Eliza bồi thêm vào.

“Nó rất giỏi tỏ ra ngoan ngõan, khiến cho mọi người trong nhà ai ai cũng ghét. Terry, anh phải cẩn thận đó. Lỡ tin đồn anh và nó mà bị lan ra, không chừng anh sẽ bị tước họ.”

Eliza cứ liên tục nói xấu Candy.

Eliza vừa nói xấu Candy xong, Terry nhảy phốc lên Theodora.

“Cảm ơn những lời khuyên của cô. Bây giờ cô hãy đi khuyên Candy về tôi. Thằng Terrious là một kẻ hút thuốc, hay đi uống rượu, ăn cắp ở cửa tiệm và bày trò đánh nhau. Nó là một thằng hư hỏng chuyên môn phá họai luật lệ.” Terry nói với Eliza bằng vẻ khó chịu.

Eliza cực kì phẫn nộ.

“Giờ thì tôi và Theodora mắc bận.”
Terry quay lại Eliza trước khi thúc vào bụng ngựa.

“Còn cô đi về nhà mà nhìn vào gương ấy, nhìn cái khuôn mặt xấu xí kinh tởm của một kẻ chuyên đi nói xấu người khác.  Xin phép!”

Theodora vang lên một tiếng hí.

“Cái gì!?”

Eliza giận đến tím tái mặt mày. “Lần đầu tiên trong đời có người dám sỉ nhục mình thế này. Tại sao hắn lại bênh vực cho Candy chứ?”

Eliza tràn đầy nỗi căm hận, và sự tức giận ấy không dành cho Terry, mà là cho Candy.

“Tại sao? Candy! Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày.”

Sâu thẳm trong con mắt của Eliza một ngọn lửa màu đen đã bùng cháy.

No comments:

Post a Comment