5 Apr 2013

Lá thư Albert gửi đến Candy

Trang 296 đến 304, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi phù thủy Candy

Candy thân mến,
Không cần đến lời nguyền quái dị của em thì anh vẫn nhớ rất rõ sinh nhật của một cô gái!

Cũng đã lâu rồi anh mới đi mua sắm quà sinh nhật. Kết quả của không ít mồ hôi và nước mắt là một món quà chắc chắn sẽ khiến em rất vui!
Vậy nên hãy tha thứ cho anh vì câu bùa chú của em đã không hiệu nghiệm.
Anh thật sự rất muốn nghỉ phép một ngày, nhưng George đã nghiêm túc nói với anh rằng: “Tôi nghĩ cậu đã sử dụng hết các ngày nghỉ phép của cả một đời người rồi.” Anh không thể trách chú ấy.

Đừng có phụng phịu mà, Candy.
Hay là em đến Chicago đi?
Annie nói muốn cùng em tổ chức sinh nhật. Nếu em ở Chicago thì anh có thể dành một chút thời gian đến gặp em.
Vậy nên đừng có phụng phịu. Nếu em bằng lòng đến đây, tí nữa anh sẽ chuẩn bị ngay một chiếc xe đến rước em.
Tổ chức sinh nhật ở nhà Pony là một điều tuyệt vời, nhưng Chicago cũng đâu có tệ. Đối với mấy đứa trẻ, đây sẽ là cơ hội tốt để hiểu thêm về xã hội chúng đang sống. Và anh cũng muốn các cô có cơ hội được nghỉ ngơi.

Sao hả, thế này đã đủ khiến em vui lên chưa?
Anh chắc chắn một khi thấy quà của anh, em sẽ cười rất rạng rỡ.
Nhưng phải thừa nhận là câu thần chú của em cũng có chút hiệu lực.
Vì nó làm cho tâm trí anh ngập tràn những kỉ niệm của quá khứ.

Đúng, tại sao hôm ấy anh đã ở trên đồi? Hơn thế nữa, tại sao anh lại mặc bộ trang phục truyền thống?

Hồi đó, khi anh còn rất nhỏ, không những anh bị cấm không được rời khỏi nhà nếu chưa xin phép, anh còn không được lộ diện trước đám đông.
Có lẽ em đã biết là anh thừa hưởng chức vụ cao cả của gia tộc Andrew khi còn rất trẻ.
Điều đó là cần thiết vì gia cảnh nhà Andrew khá phức tạp. Gia đình chúng ta đặt nhiều kì vọng vào những người nối dõi. Cha của anh, ngài William C. Andrew là một thương gia xuất sắc, khi còn trẻ đã là trụ cột của gia đình. Sự ra đi bất ngờ của ông khiến gia tộc lâm vào nhiều khó khăn. Anh là người nối dõi duy nhất, lúc ấy chỉ mới 8 tuổi. Người thừa kế duy nhất của nhà Andrew chỉ có thể là con trai ruột của ngài William.
Điều đó khiến cho người chị lớn nhất của cha anh, Mệ Elroy rất lo lắng. Người muốn giành lấy vị trí thừa kế của nhà Andrew. Mà thôi em cũng không cần biết rõ việc đố kị trong nhà chúng ta đâu, vì bây giờ mọi thứ đã ổn.
Tuy nhiên, vào lúc ấy các vị trưởng lão, đứng đầu là Mệ Elroy, đã quyết định anh vẫn là người đứng đầu gia tộc nhưng cho đến khi anh trưởng thành, mọi việc trong gia đình sẽ do họ quản lý. Họ còn cẩn thận đến mức tạo tin đồn là William A. Andrew chẳng có tài cán gì, chỉ là một tên thương gia bất tài, không những đối với khách hàng, mà còn trong nội bộ gia đình.
Cũng may là gia đình chúng ta rất đông và có rất ít người biết được sự thật, thế là mọi người bị những chuyện thêu dệt ấy lừa gạt.

Hiệu quả của chúng thật ghê gớm.
Sự tồn tại của anh dần trở nên phai mờ trong trí óc những anh chị em họ trước kia vẫn thường chơi chung.
Anh không hề biết chi tiết những chuyện xảy ra lúc ấy.
Anh chỉ là một con rối cô độc.
Bao quanh anh là đội ngũ gia sư đã được tuyển chọn kĩ lưỡng để dạy anh về doanh nghiệp tài chính, luật pháp, và những người hầu rất biết cách giữ bí mật. Anh lớn lên trong một môi trường toàn người lớn.
Khi chị Rosemary còn sống, tất cả những điều ấy anh vẫn chấp nhận được.
Rosemary là người duy nhất hiểu anh. Chỉ có chị là cảm thấy lo lắng và buồn cho tình cảnh của anh, là người thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh.
Nhưng sau khi chị mất đi...

Candy...
Bên ngoại của anh đã có nhiều phụ nữ ra đi trong khi còn rất trẻ.
Mẹ anh cũng là một trường hợp như thế...
Mẹ mất ngay khi vừa sinh ra anh.
Nên chị Rosemary lớn hơn anh rất nhiều tuổi, đối xử với anh chẳng khác gì mẹ.

Ngày hôm đó...đúng, cái ngày anh gặp Candy khóc nhè, là lúc anh chạy trốn khỏi nhà.
Anh đã bỏ trốn không ít lần, nhưng chẳng khi nào là trốn được quá một ngày.
Hôm ấy mọi người tổ chức yến tiệc ở dinh thự Lakewood.
Anh tất nhiên không được bước ra khỏi phòng. Thông thường mỗi khi có tiệc, George sẽ dẫn anh đến một nơi xa, nhưng hôm ấy bọn anh đã không có đủ thời gian.
Anh ở trong căn phòng rộng lớn, học những bài đã được giao.
Anh có thể nghe được tiếng trẻ con cười. Và rồi tiếng kèn túi.
Anh thổi kèn túi rất giỏi nhưng chỉ có thể biểu diễn cho mệ Elroy lúc nào cũng cau có mặt mày và không bao giờ khen anh lấy một lời. Còn George thì không thể đưa ra một lời bình luận thích đáng... Anh chẳng có lấy một người bạn cùng tuổi.

Chịu đựng một hồi, anh quyết định không muốn ở yên đó mà lắng nghe họ thổi kèn và khóac lên mình bộ trang phục truyền thống. Trong buổi tiệc có nhiều người trẻ tuổi mặc đồ như vậy. Vả lại so với tiệc ở Chicago thì tiệc lần này hiện diện ít nhân vật có quyền lực hơn. Anh đã nghĩ là nếu mặc thế anh sẽ có thể hòa vào đám đông mà không bị phát hiện.
Xui xẻo làm sao, anh bị một người lớn phát giác ngay lập tức. Thế là anh bị mệ Elroy chỉ trích rất gay gắt vì không biết bảo vệ danh tính của mình. Chưa bao giờ anh có cảm giác tức giận như ngày hôm đó.

Mọi chuyện rơi ngoài tầm kiểm sóat khi họ quyết định là anh sẽ phải đi du học ở Anh, vào một trường đại học chưa từng có sự hiện diện của thành viên nhà Andrew. Anh đã luôn cố gắng ngoan ngoãn với hy vọng sẽ thóat khỏi cuộc sống giả tạo và sự tù túng, nhưng dường như chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.  Cho dù có ở nước ngoài thì chắc chắn họ cũng sẽ tìm cách thao túng cuộc sống của anh.

Anh mãi mãi không thể có tự do...
Vậy anh là cái thứ gì chứ!?
Anh, kẻ bị giam cầm trong 17 năm, sống chẳng khác gì tên nô lệ!
Thế này mà gọi là sống sao!

Anh đã bỏ chạy.
Anh đã leo lên một chiếc xe.
Cảnh anh chạy ra khỏi nhà trong bộ trang phục truyền thống gây nên không ít sự chú ý, nhưng anh mặc kệ tất cả. Mặc dù trong túi chẳng có lấy một xu, nhưng lần đầu tiên trong đời anh đã cảm nhận được sự tự do!
Sao hả, các người nghĩ thế nào?!
Tôi là William Albert Andrew! Các người có ý kiến gì?
Có lẽ anh đã gào lên những lời ấy trong lúc băng ngang qua họ. Anh lái xe mà không biết mình muốn đi đâu.

Cuối cùng chẳng hiểu sao anh lại dừng lại và bước lên trên ngọn đồi ấy.
Anh bị ấn tượng bởi cả kích cỡ và độ cao, nó miêu tả rất đúng “ngọn đồi” mà anh thường hay tưởng tượng đến.
Anh ngồi xuống và nằm dài lên cỏ. Từ góc này bầu trời trông thật là cao, ánh nắng ấm áp và chan hòa, những đám mây trắng xinh đang bồng bềnh trôi.
 “Ngay cả mây cũng có được tự do...” Anh lơ đễnh quan sát một cụm mây.
Đột nhiên anh trông thấy nó bị tản ra. Một số miếng đã nhập vào những đám mây khác, một số thì tan biến hoàn tòan.
Đúng vào thời điểm đó anh như bừng tỉnh, Candy à.
Thì ra mây cũng không được tự do. Số mệnh của chúng cũng bị ảnh hưởng bởi các yếu tố khác.
Mây bị gió cuốn đi, gió vốn không thổi theo một hướng nào cả.
Vậy mà tại sao mây vẫn hồ hởi để yên cho gió làm chủ phương hướng?!
Anh nghĩ đến gia đình của mình, về cha và mẹ. Về chị hai, và cả George lúc nào ở bên anh như hình với bóng.
Cuối cùng anh nghĩ đến Mệ Elroy, mặc dù rất nghiêm khắc nhưng người cũng là vì muốn bảo vệ cho anh.

Đúng thế, cho dù có đi đâu thì anh vẫn là một thành viên Andrew.
Anh khao khát tự do, nhưng anh không thể phủ nhận gia đình mình.
Tuy nhiên anh sẽ không để cho người khác bắt mình sống thế này hay thế kia.
“Kể từ bây giờ mình sẽ cố suy nghĩ thật nghiêm túc và tự đưa ra quyết định cho bản thân.” Nghĩ như thế khiến anh cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Thế rồi anh trông thấy một cô bé chạy vút lên ngọn đồi với tốc độ nhanh như viên đạn, khóe miệng thì mếu xệu.
Là em đó, Candy.
Anh nhớ rất rõ. Em đã cố hết sức ngăn lại dòng nước mắt.
Anh hiểu. Em gắng kiềm chế cho đến khi chỉ có một mình đúng không?
Candy, đó là lần đầu tiên anh nghe thấy ai đó khóc một cách chân thành.
Và đấy cũng là lần đầu tiên anh trông thấy một nụ cười hút hồn đến vậy.
Dằn lòng không được anh bèn bắt chuyện với em.

Anh biến mất là bởi vì George.
Khi thấy chú ấy leo lên đỉnh đồi, anh đã phóng chân cao chạy xa bay về sườn dốc bên kia.
Chắc là em không để ý vì khi ấy em đang một mình nói chuyện rất to, tay chỉ về phía chân đồi.
Rồi anh cũng bị tóm. George vốn dĩ rất nhanh nhẹn.
Sau khi tìm thấy anh, George ứa ra những giọt nước mắt to bự. Đây là một phản ứng anh không ngờ tới. Thật đau lòng khi chứng kiến người khác khóc vì mình. Từ khi chị hai mất đi, đấy là lần đầu tiên và cuối cùng anh trông thấy George khóc.

Hôm ấy, trên ngọn đồi anh đã tìm ra con đường của mình.
Và anh cũng không bao giờ quên được cô bé đã gặp trên đỉnh đồi.
Cái hôm cứu em từ ngọn thác, anh đã nhận ra em ngay lập tức, vì trên cổ em là sợi dây chuyền có cây thánh giá và tấm huy hiệu của anh.
Em chẳng có chút thay đổi nào so với ngày ấy (Đừng có giận nha!)
Sau khi nghe em kể chuyện, anh đã nghĩ rằng anh muốn trông thấy em hạnh phúc.
“Mình ước cô bé sẽ có được hanh phúc,”
“Mình có thể giúp cô bé.” Đó là suy nghĩ của anh.

Ây da, lá thư này dài như tờ sớ rồi.
Đây chắc cũng là tác dụng từ lời nguyền của em, phải không Candy?
Hy vọng được gặp em ở Chicago.

Albert

Tái bút:
Anh có thể chịu đựng tất cả điều khác, nhưng chỉ xin em đừng gọi anh là “Hòang tử trên đồi”. Mỗi lần nghe cụm từ ấy anh lại rợn hết sống lưng...

No comments:

Post a Comment