29 Jan 2013

Hồi tưởng của Candy (về đám cưới của Annie và Archie)

Trang 268 đến 270, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Tôi lấy ra từ chiếc hộp nữ trang tấm thiệp rất đẹp có đăng ten trắng viền quanh.
Đó là tấm thiệp đính hôn của Annie và Archie, nó vẫn chưa hề bị phai màu.

Ấn tượng sâu đậm về ngày hôm ấy trào lên trong tôi thật mãnh liệt.
Dù buổi tiệc cưới sau đó rất tráng lệ và tuyệt vời, thì lễ đính hôn lại rất ấm cúng.
Kỉ niệm lũ lượt tràn về khiến tôi không thể ngăn lệ rơi.
Hôm ấy ở Lakewood hoa nở rộ khắp nơi. Annie trông thật lỗng lẫy trong chiếc váy phồng màu xanh lơ đơn giản.
Annie đẹp một cách đầy tự tin. Và Archie cũng thế.

Cứ như bầu trời xanh thẳm đã khắc sâu vào mắt tôi, mùi hương của hoa tràn ngập trong không khí.
Chính vào thời điểm ấy tôi cảm nhận được làn gió nhẹ đang thỏang qua.

Trong trí tưởng tượng của mình tôi vẫn có thể viết thư cho Stair vào bất kì lúc nào.
Nhưng không thể cho Anthony.
Ánh nắng trong vắt, mùi thơm của gỗ, mặt hồ lấp lánh và hương thơm của hoa hồng.

Tất cả mọi thứ khiến tôi có cảm giác như mình đang ở bên cạnh Anthony.

Kể từ khi Anthony quay lưng lại nhìn tôi mỉm cười, cuộc đời của anh đã chấm dứt.

Nếu Anthony vẫn còn sống --- tôi đã nghĩ như thế rất nhiều lần.
Thì mọi người vẫn còn ở Lakewood và chúng tôi sẽ không đến nước Anh để học.

Nhưng...nếu tôi không đến Anh --- thì tôi sẽ không được gặp Terry.
Có lẽ, Anthony đã giúp tôi và Terry được gặp nhau… suy nghĩ ấy bỗng nhiên xuất hiện trong đầu.
Nếu thật sự thế thì quãng thời gian đau khổ đã là không vô nghĩa.


Sau khi hít vào một hơi dài, tôi khẽ chạm vào phong bì màu hồng trong chiếc hộp ngọc.
Nó vẫn tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Lá thư từ cô Eleanor Baker và một tấm vé mời.

Đoàn kịch Stratford
Vở diễn mùa thu

"Hamlet"

Đạo diễn: Robert Hathaway

Diễn viên chính: Terrious Graham



Tôi đã không sử dụng tấm vé mà cô Eleanor Baker đã cố ý gửi cho mình.

24 Jan 2013

Lá thư Candy gửi đến Stair

Trang 264 đến 267, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki  


Alistair Cornwell thân mến,

Stair, tin lớn đây!
Ngày đính hôn của Archie và Annie cuối cùng cũng đã được ấn định!

Mệ Elroy và gia đình Leagan (đặc biệt là Neil và Eliza) đã kịch liệt phản đối. Nhưng nhờ vào khả năng thuyết phục của Mệ William mà họ đã thay đổi suy nghĩ. Dù sao thì ngài cũng đã thuyết phục họ bằng cả con tim mình…

Lúc đầu có vẻ như Mệ William đã không nghĩ rằng họ sẽ ra sức phản đối, và dường như ngài còn rất chịu đựng. Nhưng về chuyện này, em nghĩ ngài không thể đồng ý với các thành viên trong gia tộc. Bởi Mệ William luôn nhấn mạnh quan điểm không bao giờ quan tâm đến sự sinh trưởng hay gia thế của người khác.

Có lẽ lí do là ở em…
Em nghĩ người nhà của Mệ Elroy vẫn còn tức giận vì anh Albert đã tự động quyết định nhận em làm con nuôi.

Aaaa! Stair, anh có lẽ đang dõi theo những chi tiết như thế này…
Nếu vậy chắc anh đã nghe tiếng Archie thở dài trong lúc nói “Giá mà Stair có ở đây…”
Và anh chắc cũng đã biết danh tính của Mệ William.
Kể từ lúc anh chọn con đường dài kia để đi, rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Lần nào em cũng tự hỏi, “Nếu là Stair thì anh ấy sẽ nghĩ thế nào?”
Em vẫn luôn viết thư cho anh trong sự vô thức…
Không biết vì sao nhưng điều đó khiến em cảm thấy khuây khỏa, cứ như em nhận được thư từ anh.
Có lẽ nào… Anh nói đi, có phải anh đã sáng tạo ra cái máy “liên lạc với thiên đường” không?

Thiếp mời đã được gửi đến và em vui đến độ không chịu nổi.
Không ai có thể chia với em niềm vui này, ngoại trừ anh.

“Nếu vậy thì chia sẻ với ta?” Mệ William đã nói như thế, giả bộ như là anh Albert, hòng chen ngang cuộc đối thoại của bọn mình (thật ra Mệ chính là anh Albert).
Nhưng em không thể tâm sự với ai, ngoại trừ anh.

Anh đã luôn trông chừng cho Archie và Annie, còn hơn cả em. Không biết lúc này anh đang vui đến cỡ nào… Không biết anh đã tạo ra món quà bất ngờ gì cho họ--- Em có thể tưởng tượng điều ấy cùng một nụ cười.

Mặc dù đám cưới sẽ còn lâu nữa, nhưng Annie đã trở thành “chị dâu” của em trong danh phận lẫn tên họ rồi. Hình như lúc đầu Mệ Elroy đã làm phiền đến nhà Cornwell. Nhưng bây giờ gia đình Cornwell đã rất tốt với Annie.

Tính tình của bác trai rất giống anh, giống đến cả cách nói chuyện. Sự nghiêm túc của bác ấy thường bị người ta nghĩ là đùa.
Và em không biết bác ấy cũng thích mấy việc tháo dỡ và lắp ráp.
Ở bên cạnh cha anh khiến cho Patty cảm thấy vừa khuây khỏa, vừa buồn.

Stair…
Patty chính là lí do khiến em khi nghe tin này, mặc dù rất vui nhưng vẫn có cảm giác buồn.
Nhưng, anh từ trên kia chắc vẫn luôn dõi theo cậu ấy?
Dạo gần đây Patty tràn đầy sức sống. Cậu ấy đang chăm sóc cho con của Fury.
Đúng vậy, Patty biết rõ anh luôn mong cậu ấy được hạnh phúc.

Anh muốn hỏi  “Thế em cũng hạnh phúc chứ?”
Tất nhiên! Em có chiếc hộp hạnh phúc mà.
Em không ngờ nó có thể họat động đấy.
Anh là nhà phát minh vĩ đại nhất!

Lễ đính hôn sẽ được tổ chức ở Lakewood.
Archie đã bảo em rằng hôm đó sẽ bí mật xuất hiện cùng Annie qua cổng nước của Stair hòng làm ngạc nhiên tất cả mọi người.
Anh hãy phù hộ cho họ thành công nhé.
Em chắc chắn sẽ tìm anh trong ánh nắng ấm áp ở Lakewood.
Và tất nhiên là cả Anthony…

Hãy chúc phúc cho Archie và Annie bằng cách hôn lên họ một cơn gió đặc biệt ngọt ngào.

Candy

23 Jan 2013

Lá thư (thứ hai) Candy gửi đến Mệ Elroy

Trang 260 đến 263, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki  


Gửi Mệ Elroy,

Âm thanh của các loài chim báo hiệu mùa xuân đang đến trên thị trấn đã bị tuyết phủ trong một thời gian dài. Chỉ một chốc thôi hoa sẽ nở khắp nơi, và cảnh vật quanh nhà Pony sẽ được điểm xuyết bằng vô số các loài hoa.

Con mừng vì người vẫn luôn khỏe mạnh.

Sau một thời gian dài suy nghĩ, con đã có đủ can đảm để cầm bút. Xin người hãy đọc đến dòng cuối cùng. Lá thư này là về chuyện của Archie Cornwell và Annie Brighton.

Con biết người sẽ mắng con là “Ngươi nghĩ người là ai mà dám xía mũi vào chuyện người khác chứ?”
Mặc dù vậy, con vẫn cầu nguyện là người sẽ lắng nghe con.

Hai người họ yêu nhau, và hơn thế nữa, đấy là quãng thời gian dài.
Annie đã toàn tâm toàn ý hướng về Archie, từ trước khi Archie đến sống ở Lakewood.
Annie đã trưởng thành cả về tư tưởng lẫn phẩm giá. Annie đã luôn ở cạnh Archie, cổ vũ anh ấy một cách thầm lặng. Cuối cùng thì Archie cũng đã hiểu được tình cảm của Annie.
Con đã luôn quan sát họ.

Xin người hãy chân thành nghĩ cho trái tim họ, Mệ Elroy!

Con đã nhận được lá thư đầy giận dữ của Archie.
 “Đầu tiên là Mệ Elroy, tiếp theo là gia đình nhà Cornwell, và hầu hết họ hàng đều phản đối lễ đính hôn.” Anh ấy đã viết như vậy.

Lí do chủ yếu cho sự phản đối này là vì Annie và con đã lớn lên trong viện mồ côi. Chúng con, những đứa trẻ bị bỏ rơi, không biết cha mẹ mình là ai cho dù rất muốn biết. Con nghĩ cha mẹ có lí do riêng cho việc từ bỏ chúng con.
Tuy nhiên, bị bỏ rơi không phải là lỗi của tụi con.

Cô Pony, người nuôi nấng tụi con đã bảo rằng: “Đấy là sai lầm nho nhỏ của Chúa. Là Chúa đã sai khi chọn nhà nào để gửi trẻ con, và các con đừng nên mang trong mình cảm giác thù hận hay đau buồn về chuyện này. Dù sinh ra ở đâu thì hãy sống cho tốt để cảm thấy hài lòng với bản thân khi từ giã cõi đời.”

Có lẽ chúng con đã có một khởi đầu bất hạnh, nhưng bây giờ con hạnh phúc đến chừng không tin nổi.

Mặt khác, không như con, Annie đã được nhận nuôi từ nhỏ,
Người cũng biết là bạn ấy lớn lên trong sự thương yêu không khác gì con gái ruột.
Gia đình Andrew thuộc tầng lớp khác với gia đình Brighton. Con biết người đã phát hiện gia đình Brighton khá mang nợ gia đình Andrew. Nhưng họ đã kiên quyết nói rằng “Chúng tôi sẽ không bao giờ vì lí do này mà mang lại phiền phức đến gia đình Andrew.”

Còn Archie thì chẳng hề để tâm đến việc đó.
Archie chẳng cần phải do dự, vì Mệ William, người đứng đầu gia tộc, đã chúc phúc cho lễ đính hôn này. Nhưng, sâu thẳm trong trái tim, Archie vẫn muốn được cả cha mẹ và người nhà Andrew chúc phúc.

Mệ, xin hãy ban phước cho hai con người đang rất yêu nhau.
Con xin người đấy!
Với sự chấp thuận của người, gia đình Cornwell cũng sẽ thay đồi suy nghĩ.

Mệ, con cảm ơn người đã đọc hết lá thư dài này.
Con đã cố ý viết lá thư này mà không cho Archie biết. Cả Mệ William cũng không.
Xin hãy tha thứ cho con vì luôn xía mũi vào chuyện của người khác.

Lời cuối cùng, con hy vọng là người sẽ thể hiện sự khoan dung của mình.

Mong người giữ gìn sức khỏe.

Candice W. Andrew

Lá thư Candy gửi đến Archie

Trang 256 đến 259, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki 


Archie Cornwell thân mến,

Archie, anh đã quen với việc sống ở đó chưa?

Annie có vẻ rất sốc khi biết anh đăng kí vào trường cao học ở Massachusetts.
Xét từ lời nói của bạn ấy “Nếu đó là điều Archie khao khát…” thì Annie nghe có vẻ như đã bình tâm.
Chắc chắn bản thân Annie đã rất cố gắng! “Tớ sẽ phấn đấu hết mình, trong lúc đợi Archie trở về…”
Em đã nhận được một lá thư đầy dũng khí.

Người ta bảo chiến tranh đã kết thúc. Nhưng có vẻ như thế giới vẫn còn là một mớ hỗn độn.
Mặc dù tâm trạng bất an vẫn còn vương vấn, em nghĩ chúng ta không còn lựa chọn nào hơn là hướng về tương lai.

Em tin anh đã trút được gánh nặng tinh thần vì buổi lễ tưởng niệm Stair đã được tổ chức ở Lakewood.
Nhưng có lẽ về thăm lại dinh thự ấy vẫn mang lại cho anh nhiều nỗi đau.
Em không được biết về quãng thời gian anh, Stair và Anthony trải qua với nhau.

“Ta đặt kì vọng vào Archie, cậu ấy sẽ ngày một trưởng thành cho đến khi chúng ta gặp lại.” Mệ William đã nói vậy.

Đến anh Albert mà nói như thế thì thật phấn khởi đúng không?

Anh Albert và Mệ William.
Em vẫn khó có thể tin được hai người họ là một.
Ngay tại thời điểm đó, anh với đôi mắt trợn to vì bị một sự ngạc nhiên làm cho sững sờ, cứ chỉ mãi ngón tay về hướng anh Albert!
Lúc anh Albert xuất hiện dưới thân phận Mệ William, anh đã  bị sốc đến cỡ nào!
Anh còn nhớ là đã hỏi bao nhiều lần không? Tổng cộng 9 lần, cả những lúc anh tự nói với chính mình.
Em tò mò không biết nếu Anthony và Stair còn sống thì họ sẽ có biểu cảm thế nào.
Mới nghĩ đến đó là em đã thấy buồn cười rồi.

Chỉ có một số người trong gia đình là biết bí mật của Mệ. Em thật sự rất ấn tượng với sự liên kết chặt chẽ và ít nói của họ. Nếu đó là em thì… không biết có giữ nổi bí mật này không… Em có lẽ dù sớm hay muộn cũng sẽ lỡ miệng mà phát tán ra.
(Anh nói sao hả? Anh cũng nghĩ y như thế sao?)

Chẹp, cho dù là doanh nhân có tài thì còn trẻ như vậy mà đã trở thành người đứng đầu gia tộc (nói thật anh Albert trông còn trẻ hơn tuổi của ảnh) thì uy thế ít nhiều cũng bị giảm sút.
Là người đứng đầu tộc Andrew, anh Albert có vẻ rất bận rộn.
Đến nỗi chẳng có thời gian rảnh để trò chuyện.
Dù vậy, anh ấy vẫn đến Lakewood và lại bị Patty chững chạc mắng cho một trận. “Tại sao anh lại giấu thân phận của mình chứ?”

Patty cũng đã phục hồi sau quãng thời gian đau khổ và xác định được mình muốn làm gì.
Cậu ấy nói muốn trở thành giáo viên sau khi hòan tất cao đẳng ở Chicago!
Tất cả mọi người, và anh, đều bắt đầu phấn đấu cho tương lai.
Em thật sự rất mừng.

Hiện giờ nhà Pony đang được tu sửa và mở rộng.
Bác Cartwright địa chủ đã đồng ý bán đất với giá rẻ.

“Thế này sẽ giúp việc chăm sóc mấy đứa nhỏ trở nên dễ dàng hơn.” Cô Pony và cô Lane nói thế. Họ mừng không kể xiết.

Nhờ ơn Mệ William.
Mệ William đã gợi ý xây nhà Pony mới. Các cô dứt khóat từ chối và bảo sẽ không còn mặt mũi nào nếu chấp nhận lời đề nghị ấy.
Mỗi lần đề cập đến những vấn đề này, em không thể không trở nên nhún nhường. Và cứ mỗi lần em nói chuyện như vậy là anh Albert lại rất khó chịu. Cho dù có cố cách mấy thì em không thể không nghĩ đấy là sự giúp đỡ từ Mệ William.
Chưa bao giờ em nghĩ đó là anh Albert với bộ râu lùm xùm trông chẳng khác gì cướp biển.
Sau khi tu sửa nhà Pony sẽ có thêm phòng khách. Em sẽ rất vui nếu anh đến thăm. Tất nhiên là cùng với Annie.

Archie, hãy giữ gìn sức khỏe nhé. Và cố gắng học cho thật tốt! Em hy vọng lần sau được gặp anh.

Từ Candy

Lá thư Terry gửi đến Candy

Trang 283, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki   


Candy

Em có gì thay đổi không?

……Đã một năm trôi qua từ sự kiện ấy.

Anh đã quyết định sẽ liên lạc với em sau một năm, nhưng trong lúc còn do dự, hơn nửa năm đã trôi qua.

Anh đã có đủ can đảm để gửi lá thư này.

……Anh vẫn không hề thay đổi.

Anh chỉ muốn nói với em như vậy, mặc dù không chắc em có nhận được hay không.

T.G

Candy nhớ lại lúc đọc tin Susanna đã qua đời

Trang 281, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki  


Nhiều năm đã trôi qua từ lúc tôi đọc được tin cáo phó về Susanna Marlowe.
Dù chỉ đọc duy nhất một lần nhưng tin ấy đã tạc sâu trong trí óc tôi.

Susanna đã qua đời…

Chân trở nên mềm nhũn, tôi gần như ngã khụy xuống ghế sofa.
Trong hơi thở dồn dập, tôi không ngừng rơi nước mắt.
Đính kèm trong lời cáo phó là tấm ảnh Susanna ngồi trên chiếc xe lăn

Trong khi làm người dẫn truyện, Susanna cũng đã bắt đầu viết kịch bản.

Lời cáo phó nói rằng một số tác phẩm của cô đã được dựng thành kịch.

Terrious Graham đã luôn là bạn của cô, sống cùng cô và ủng hộ cô chống lại căn bệnh cuối đời. Mặc dù đã đính ước với nhau, Susanna và anh vẫn chưa bao giờ kết hôn.
Terrious hiện giờ chưa đưa ra lời phát biểu nào.


Lá thư Susanna gửi đến Candy

Trang 278 đến 280, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki  


Tôi nhìn chiếc phong bì màu trắng.
Trong chiếc hộp nữ trang, nó là chiếc phong bì duy nhất bị bao bọc bởi luồng không khí lạnh lẽo.
Mặc dù chỉ đọc duy nhất một lần, tôi vẫn nhớ như in nội dung bên trong.
Đây là lá thư đầu tiên và cũng là cuối cùng Susanna Marlowe gửi đến tôi.

------------------

Gửi Candice W. Andrew,

Cô đã trở về Chicago an toàn chứ?
Tôi xin cô thứ lỗi vì đã làm trò như vậy và khiến cô phải trở về.

Tôi biết trái tim của Terry đang hướng về ai.
Mặc dầu vậy tôi vẫn không thể từ bỏ anh ấy.
Chúng ta gặp nhau trong một buổi biểu diễn từ thiện ở Chicago.
Đêm ấy cô đã đến khách sạn để tìm Terry.
Tôi đã ghét đôi mắt long lanh của cô. Tôi ghen tức vì Terry chỉ nghĩ đến cô.
Tôi sẵn sàng làm tất cả nếu Terry có thể quên cô đi.
Đối với tôi, bị tàn tật chẳng là gì cả nếu đem so với việc mất đi Terry.

Tôi xin lỗi.
Tôi yêu Terry, nhưng cũng vì thế mà tôi trở thành người phụ nữ xấu xa.
Kể từ khi còn nhỏ tôi đã mang trong mình ước mơ trở thành diễn viên. Tôi đã hy sinh rất nhiều cho giấc mơ ấy. Nhưng bây giờ…tôi chỉ muốn được ở bên cạnh anh ấy. Tôi không muốn phải xa Terry. Đấy là tất cả những gì tôi ao ước. Tôi biết đấy là ích kỉ, nhưng…

Đêm ấy trong khi tôi vẫn đang rối rít xin lỗi và khóc lóc, Terry đã nói với tôi rằng “Anh sẽ ở bên cạnh em, mãi mãi.”
Anh ấy đứng nhìn bông tuyết từ cửa sổ trong lúc thốt lên những lời ấy.
Chất giọng tuy trầm, nhưng rất rõ ràng.

Mặc dù biết rằng tâm hồn Terry đang chạy đuổi theo cô, tôi vẫn cố bám vào câu nói ấy.
Làm sao tôi có thể sống để bù đắp cho sự ân cần của Terry?
Điều duy nhất tôi có thể làm là thầm cầu xin cô sự tha thứ và tiếp tục yêu Terry bằng cả phần của cô.
Terry là tất cả của cuộc đời tôi.

Từ tận đáy lòng tôi thật sự biết ơn cô vì đã ban cho tôi hy vọng để sống.

Chúc cho cô luôn được hạnh phúc.

Susanna Marlowe

Lá thư Candy viết đến Terry và không bao giờ gửi

Trang 274 đến 277, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki   



Terrious Graham thân mến,

Terry...

Mỗi lần nghĩ đến anh, em lại có cảm giác tim mình đang biến thành một quả mơ chín mọng vừa chua vừa ngọt. Ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn, như thể một làn gió nhẹ cũng sẽ thổi bay tất cả.

Vở kịch Hamlet đã rất thành công. Chúc mừng anh!
Những buổi lưu diễn cứ nối tiếp nhau như không thể chấm dứt.
Khắp nơi báo chí dành cho anh những lời ca tụng bậc nhất.

"Đây đúng là "Hamlet" mà mọi người hằng tưởng tượng. Không phải, nó còn siêu việt hơn trí tưởng tượng của chúng ta!" 
Đoàn diễn Hamlet có Terry sẽ đến Anh Quốc.

Mệ William thỉnh thỏang cũng đem câu chuyện về anh nói với em. Lúc đầu những tin ấy khiến em đau lòng nên Mệ tránh không nhắc đến, thậm chí còn giấu những tờ tạp chí. Bây giờ Mệ cư xử rất tự nhiên, và em cảm thấy thật thoải mái.

Anh đoán đúng rồi đấy, Terry! Mệ William chính là --- anh Albert!
Thật không thể tin nổi đúng không? Đây là câu chuyện vô lý nhất trần đời!

Ừm, em đã gặp anh ấy ở London! Vào lúc rời khỏi học viện thánh Paul, em đã gửi cho Mệ William quyển nhật kí mà trong đấy em đã thổ lộ hết cảm xúc của mình, không một chút giấu giếm.
Nhờ vậy mà anh Albert đã biết rằng em ... anh.
Em đã kể chuyện chúng ta quen nhau thế nào và em  ... anh trong vô thức.
Không biết lúc đọc quyển nhật kí ấy thì anh Albert đã có những biểu cảm gì.
Đến tận bây giờ bọn em vẫn chưa lần nào đề cập về chuyện đó...

Cũng may mà anh Albert không có ý định trở thành diễn viên. Chứ không thì với khuôn mặt không bao giờ để lộ cảm xúc ấy, anh Albert sẽ trở thành đối thủ đáng gờm cho anh! Anh Albert không nói cho em biết khi nào đã hồi phục lại trí nhớ... Bản thân anh ấy vẫn còn ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nhưng nhờ có anh Albert mà em đã mạnh mẽ hơn. Em có thể đứng vững trên đôi chân của mình. Có lẽ vì anh Albert đã luôn ở cạnh em.

Terry, em ao ước được kể cho anh câu chuyện thám hiểm khi em quyết định rời khỏi Anh Quốc để đuổi theo anh, nhưng cuối cùng em lại không có cơ hội.
Hầu hết những lá thư từ em, anh chẳng hề nhận được!
Nhưng anh lại gửi cho em rất nhiều bức... mặc dù bản thân anh rất bận rộn.

Tên người nhận lúc nào cũng là Tarzan mặt đầy tàn nhang. Anh toàn viết theo kiểu chọc ghẹo nên em rất muốn nhận được những bức thư lãng mạn. Nhưng em hiểu tình cảm thật sự của anh. Mặc dù chất giọng lúc nào cũng chế giễu nhưng những lá thư từ anh luôn chứa đựng sự quan tâm chân thành và ấm áp. Cảm ơn anh, Terry...
Em vẫn luôn trân trọng chúng, nhưng em không dám lấy ra ra đọc lại.

Anh đã đến thăm nhà Pony. Lúc ấy em vẫn còn đang đi lậu trên thuyền.
Khi nghe cô Pony và cô Lane kể lại, em đã rất thất vọng và nghĩ rằng "Giá mà em đến sớm một chút..." hoặc "Giá mà anh đến trễ hơn một chút..."

Lần ở Chicago cũng thế...
Chúng ta luôn bị lỡ nhau. Khi ấy em đã nghĩ rằng ông trời sẽ ban cho chúng ta sự đền đáp xứng đáng một khi có cơ hội gặp lại, sau đó cả hai sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Ban đêm ở New York thật lạnh, nhưng những bông tuyết rơi lên người em lại ấm.
Có lẽ trên em vẫn còn vương vấn hơi ấm từ lồng ngực anh.

"Anh sẽ không tha thứ đâu, nếu em không được hạnh phúc."

Terry, anh đã nói như thế.
Bây giờ em đang hạnh phúc.
Và anh cũng vậy nhé Terry. Hãy hạnh phúc hơn!

"Nhờ vào tình yêu của Susanna mà Terrious đã có động lực để trở về."

Em đã đọc bài viết này trên tạp chí.
Terry, Susanna là một người tuyệt vời. Quan trọng nhất, cô ấy vẫn luôn yêu anh. Anh chọn cô ấy là một điều rất tuyệt vời.

Tất nhiên, em không thể gửi lá thư này.
Em biết.
Nhưng em quá đỗi hạnh phúc khi nghe đến sự thành công của anh. Nó khiến em không chịu nổi, mặc dù không thể gửi thư đến anh.

Terry...
Hãy nhớ ở miền quê nước Mỹ, Terrious Graham sẽ luôn có một fan hâm mộ cực kì trung thành. Và đừng quên rằng mỗi lần nhìn thấy anh đứng trên sân khấu là mỗi lần em vỗ đến đỏ cả tay.

Tarzan mặt đầy tàn nhang

Tái bút: Terry...em đã yêu anh.

22 Jan 2013

Lá thư Candy gửi đến Eleanor Baker

Trang 271 đến 273, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki    



Gửi cô Eleanor Baker,
Con thật sự cảm ơn cô về lá thư và cả tấm vé xem kịch Hamlet.
Không biết con đã bị nó làm cho mất hồn trong bao lâu.
Con đã biết đến vở Hamlet qua những tờ báo và tạp chí. Mặc dù cố không đọc tin tức về Terry thì con vẫn không thể tránh khỏi.
Cũng đã lâu rồi kể từ lúc cô nói chuyện với con trên đường phố ở Rockstown.
Con tình cờ đến đó vì đang tìm một ân nhân.
Chưa bao giờ con nghĩ rằng Terry lại biểu diễn trong một cái lều xiếc ở thị trấn hẻo lánh như vậy.
Không từ ngữ nào có thể diễn tả đầy đủ sự ngạc nhiên và đau đớn của con tại thời điểm ấy.  
Mặc dù con có nghe từ những tin truyền miệng và báo chí rằng Terry đã bị sa thải, và diễn xuất của anh ấy càng ngày càng xuống dốc---, con đã nghĩ rằng chúng là tin đồn vô căn cứ.

Terry ở trước mặt con… Con gần như muốn nhảy bổ lên khán đài mà anh ấy đang diễn rất kinh khủng để đấm cho anh ấy một cú ngay ngực và hét lên rằng: “Chúng ta chia tay nhau như vậy…vì cái lí do gì chứ?”
Nhưng con đã không thể làm vậy.
Con không chắc rằng tiếng lòng của mình có thuyết phục được anh ấy hay không, nhưng một điều kì diệu đã xảy ra.
Có vẻ như Terry đã lấy lại phong độ trong sự diễn xuất của mình vào giữa vở diễn.
Chính lúc ấy con có cảm giác rằng ánh hào quang ngày xưa đã quay trở lại.
Ngay lập tức con tin rằng Terry sẽ gượng dậy được.
Con muốn gặp Terry…nhưng con không muốn gặp anh ấy trong tình cảnh như vậy.

Sau khi rời khỏi túp lều con không biết phải làm gì và cô đã đến nói chuyện với con, mặc dù chúng ta chỉ mới gặp nhau có một lần.

Terry là diễn viên bẩm sinh!
Nó không phải là đứa có thể chấp nhận sân khấu và phong cách diễn như vậy!

Chính cô Baker đã nhận ra điều đó.
Vì cô là Mẹ của nó mà ---
Con đã rất vui vì lời ấy.

Có vẻ như mọi chuyện xảy ra nhờ vào một sự sắp đặt vô hình.
Đó là lí do tại sao con không ngạc nhiên về sự hồi phục của Terry ở đoàn kịch Stratford và việc anh được chọn đóng vai chính trong vở kịch Hamlet.
Cho dù thế…con vẫn phải từ chối lời gợi ý chân thành của cô.
Con rất muốn xem Terry diễn kịch…nhưng con không thể.
Nếu đến xem con sẽ muốn nói chuyện với anh. Con sẽ muốn gặp và được trò chuyện cùng anh.
Hơn nữa con đã hứa với Susanna. Con hứa là sẽ không bao giờ gặp Terry nữa.

Con nghĩ Terry chính là lựa chọn đúng đắn cho vai Hamlet.
Con tin rằng vở diễn sẽ rất tuyệt vời như nhận xét từ các chuyên gia!
Con xin lỗi, cô Baker…
Con biết ơn sự quan tâm của cô đến mức phát nghẹn trong lòng.
Chỉ cần nhìn tấm vé mời này con có cảm giác như đang nhìn thấy Terry diễn kịch và còn nghe được những tiếng cổ vũ và tràng pháo tay không dứt.

Con sẽ luôn trân trọng tấm vé như một kỉ vật.
Và con mong được xem phim mới của cô.

Cô hãy giữ gìn sức khỏe nhé.

Candice White Andrew

Hồi tưởng của Candy (về việc đính hôn với Neil)

Trang 244 đến 245, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki




Cho đến bây giờ tôi vẫn không thể tin rằng Neil Legan đã từng muốn kết hôn với mình.
Anh Archie bảo Neil rất nghiêm túc, thật không thể nào.
Neil, và cả Eliza nữa, từ tận đáy lòng luôn khinh miệt sự ra đời và nơi sinh trưởng của tôi.
Mặc dù bây giờ tôi đã là con gái nuôi của gia đình Andrew thì suy nghĩ ấy cũng không bao giờ thay đổi.
Điều đó cũng được thể hiện rất rõ qua thái độ của Mệ Elroy.
Neil trở nên sợ tôi hơn vì tôi không giống như những gì hắn nghĩ.
Người ta kể rằng Neil đã đe dọa mọi người xung quanh rằng nếu không được đính hôn với tôi hắn sẽ tình nguyện đi lính.

Tôi đã bị rơi vào tâm trạng tuyệt vọng khi nghe rằng đấy là mệnh lệnh từ Mệ William.

Tôi mang trong mình nỗi buồn nhiều hơn sự giận dữ.
Tôi có phải là một con cờ đâu.
Mệ William điều khiển người như những quân cờ, ông ấy là một ông già giàu có lập dị!

Dù sao đi nữa tôi cũng phải cảm ơn Neil.
Nhờ sự đòi hỏi vô lý của hắn mà George đã cãi lại lệnh của Mệ Elroy và cứu tôi bằng cách chỉ cho tôi biết nơi Mệ William đang sống.
Trong tương lai nhiều điều tuyệt vời khác sẽ còn xảy ra nhưng đến tận bây giờ điều duy nhất tôi có thể cảm nhận được, đó chính là “cuộc đời của tôi.”
Cuối cùng tôi đã tìm thấy Mệ William ở Lakewood.

Mệ William A. Andrew chính là… anh Albert.

Lá thư (thứ ba) Archie gửi đến Candy



Trang 243 tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki 
Candy,

Anh để lại tin nhắn ở cửa vì đang rất vội.
Anh nghe đ
ược một tin đồn rất gớm ghiếc.
Em hãy cẩn thận với Neil Legan.
Từ nhỏ nó đã rất mưu mẹo và là một thằng bất chấp thủ đoạn.
Nó đang rất nghiêm túc đấy.
Nó cũng rất cứng đầu, em đừng xem nhẹ nó.

Bọn anh vẫn đang tìm kiếm anh Albert.
Em đừng buồn.

Archie