23 Jan 2013

Lá thư Candy viết đến Terry và không bao giờ gửi

Trang 274 đến 277, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki   



Terrious Graham thân mến,

Terry...

Mỗi lần nghĩ đến anh, em lại có cảm giác tim mình đang biến thành một quả mơ chín mọng vừa chua vừa ngọt. Ngay cả hơi thở cũng trở nên khó khăn, như thể một làn gió nhẹ cũng sẽ thổi bay tất cả.

Vở kịch Hamlet đã rất thành công. Chúc mừng anh!
Những buổi lưu diễn cứ nối tiếp nhau như không thể chấm dứt.
Khắp nơi báo chí dành cho anh những lời ca tụng bậc nhất.

"Đây đúng là "Hamlet" mà mọi người hằng tưởng tượng. Không phải, nó còn siêu việt hơn trí tưởng tượng của chúng ta!" 
Đoàn diễn Hamlet có Terry sẽ đến Anh Quốc.

Mệ William thỉnh thỏang cũng đem câu chuyện về anh nói với em. Lúc đầu những tin ấy khiến em đau lòng nên Mệ tránh không nhắc đến, thậm chí còn giấu những tờ tạp chí. Bây giờ Mệ cư xử rất tự nhiên, và em cảm thấy thật thoải mái.

Anh đoán đúng rồi đấy, Terry! Mệ William chính là --- anh Albert!
Thật không thể tin nổi đúng không? Đây là câu chuyện vô lý nhất trần đời!

Ừm, em đã gặp anh ấy ở London! Vào lúc rời khỏi học viện thánh Paul, em đã gửi cho Mệ William quyển nhật kí mà trong đấy em đã thổ lộ hết cảm xúc của mình, không một chút giấu giếm.
Nhờ vậy mà anh Albert đã biết rằng em ... anh.
Em đã kể chuyện chúng ta quen nhau thế nào và em  ... anh trong vô thức.
Không biết lúc đọc quyển nhật kí ấy thì anh Albert đã có những biểu cảm gì.
Đến tận bây giờ bọn em vẫn chưa lần nào đề cập về chuyện đó...

Cũng may mà anh Albert không có ý định trở thành diễn viên. Chứ không thì với khuôn mặt không bao giờ để lộ cảm xúc ấy, anh Albert sẽ trở thành đối thủ đáng gờm cho anh! Anh Albert không nói cho em biết khi nào đã hồi phục lại trí nhớ... Bản thân anh ấy vẫn còn ẩn chứa rất nhiều bí mật. Nhưng nhờ có anh Albert mà em đã mạnh mẽ hơn. Em có thể đứng vững trên đôi chân của mình. Có lẽ vì anh Albert đã luôn ở cạnh em.

Terry, em ao ước được kể cho anh câu chuyện thám hiểm khi em quyết định rời khỏi Anh Quốc để đuổi theo anh, nhưng cuối cùng em lại không có cơ hội.
Hầu hết những lá thư từ em, anh chẳng hề nhận được!
Nhưng anh lại gửi cho em rất nhiều bức... mặc dù bản thân anh rất bận rộn.

Tên người nhận lúc nào cũng là Tarzan mặt đầy tàn nhang. Anh toàn viết theo kiểu chọc ghẹo nên em rất muốn nhận được những bức thư lãng mạn. Nhưng em hiểu tình cảm thật sự của anh. Mặc dù chất giọng lúc nào cũng chế giễu nhưng những lá thư từ anh luôn chứa đựng sự quan tâm chân thành và ấm áp. Cảm ơn anh, Terry...
Em vẫn luôn trân trọng chúng, nhưng em không dám lấy ra ra đọc lại.

Anh đã đến thăm nhà Pony. Lúc ấy em vẫn còn đang đi lậu trên thuyền.
Khi nghe cô Pony và cô Lane kể lại, em đã rất thất vọng và nghĩ rằng "Giá mà em đến sớm một chút..." hoặc "Giá mà anh đến trễ hơn một chút..."

Lần ở Chicago cũng thế...
Chúng ta luôn bị lỡ nhau. Khi ấy em đã nghĩ rằng ông trời sẽ ban cho chúng ta sự đền đáp xứng đáng một khi có cơ hội gặp lại, sau đó cả hai sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Ban đêm ở New York thật lạnh, nhưng những bông tuyết rơi lên người em lại ấm.
Có lẽ trên em vẫn còn vương vấn hơi ấm từ lồng ngực anh.

"Anh sẽ không tha thứ đâu, nếu em không được hạnh phúc."

Terry, anh đã nói như thế.
Bây giờ em đang hạnh phúc.
Và anh cũng vậy nhé Terry. Hãy hạnh phúc hơn!

"Nhờ vào tình yêu của Susanna mà Terrious đã có động lực để trở về."

Em đã đọc bài viết này trên tạp chí.
Terry, Susanna là một người tuyệt vời. Quan trọng nhất, cô ấy vẫn luôn yêu anh. Anh chọn cô ấy là một điều rất tuyệt vời.

Tất nhiên, em không thể gửi lá thư này.
Em biết.
Nhưng em quá đỗi hạnh phúc khi nghe đến sự thành công của anh. Nó khiến em không chịu nổi, mặc dù không thể gửi thư đến anh.

Terry...
Hãy nhớ ở miền quê nước Mỹ, Terrious Graham sẽ luôn có một fan hâm mộ cực kì trung thành. Và đừng quên rằng mỗi lần nhìn thấy anh đứng trên sân khấu là mỗi lần em vỗ đến đỏ cả tay.

Tarzan mặt đầy tàn nhang

Tái bút: Terry...em đã yêu anh.

No comments:

Post a Comment