5 Nov 2023

Giờ học tiếng Pháp, Terry cứu Candy khỏi bọn côn đồ Neil

Trang 272 đến 284, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Tháng Một

 

Chỉ mới mười ngày kể từ khi mình trở thành học sinh của Học viện Thánh Paul, nhưng cảm giác như đã hơn nửa năm.

Hôm nay cũng giống hôm qua, cứ như mình đã biến thành một con rối đang bị điều khiển bởi hàng tá nội quy và những hồi chuông không ngừng nghỉ của trường. Ngay cả lúc gặp Stair và Archie trong khuôn viên, mình cũng không thể chào họ. Ngoại trừ Eliza có vẻ còn tràn đầy năng lượng hơn trước.

Eliza – Ước gì cô ta đừng  bất mãn với những quy định cứng nhắc của trường mà giận cá chém thớt lên người mình.

Nhưng cũng buồn khi mình chưa thể kết bạn với ai. Eliza đã kể với các học sinh khác về mình, nên ai cũng biết việc mình đến từ cô nhi viện. Mình không hiểu, xuất thân từ cô nhi viện thì có gì sai cơ chứ. Đánh giá một ai đó dựa vào xuất xứ của họ, điều đó thật không giống một quý cô chút nào. Các sơ thường giảng rằng “Tất cả mọi người đều bình đẳng trong mắt Chúa”, nhưng ngay cả họ cũng lạnh lùng với mình… Nhưng cũng có thể là do mình hay phạm quy.

Không biết mình phải làm gì để trở thành một tiểu thư đài các mà Mệ William đang mong chờ.

Nhưng học viện này cũng có những điều tốt đẹp! Đồ ăn ở ký túc xá rất ngon! Tất cả các học sinh khác đều phàn nàn rằng đầu bếp của họ nấu ngon hơn nhiều, nhưng đối với mình cảm giác ngày nào cũng là yến tiệc. Hy vọng mình sẽ học được nhiều thứ ở đây! Nhưng thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng là điều quan trọng không kém!




Tiếng chuông bắt đầu vang lên báo hiệu giờ học buổi sáng. Candy nhanh chóng đóng quyển nhật ký rồi đi về phía lớp học. Hằng ngày có rất nhiều bài tập về nhà nên cô quyết định viết nhật ký vào buổi sáng. Cô đã hứa với Mệ William (trong lòng) rằng mỗi ngày sẽ thành thật viết một điều gì đó. Cô không thể lười biếng trong việc này được. Cô quyết định sẽ viết tất cả những điều xấu lẫn tốt một cách trung thực và không bận tâm rằng sau này mình có bị khiển trách vì những thứ đó hay không.


Chạy trong hành lang mà bị Sơ nhìn thấy thì sẽ bị trừ điểm trong lớp “Phong thái cần thiết cho một quý cô”. Tuy nhiên, nếu đi trễ thì ngoài việc bị trừ điểm trong lớp “Những phép tắc căn bản”, thì cả điểm tổng thể cũng bị liên luỵ. Vì thế Candy chọn cách chạy.

Nội quy của trường quy định rằng trong bất kể giờ học nào, học sinh phải có mặt trong lớp trước khi chuông ngừng reo.

Sáng hôm đó Candy cảm thấy an toàn, chí ít là cô nghĩ vậy.


Vừa hối hả đặt chân vào lớp, Candy gần như muốn chúi nhào. Mặc dù chuông vẫn đang reo nhưng tất cả các học sinh khác đều đã ngồi vào chỗ và đang đọc sách.


“Trong lớp của tôi, tất cả cần có mặt trong phòng trước khi chuông bắt đầu reo. Tôi đã thông báo điều này cho cả lớp rồi mà!” Sơ Kreis, người đã ngồi vào bàn làm việc, nhìn Candy đầy nghiêm khắc.


Sơ Kreis không phải là ác quỷ trong trường, nhưng cô ấy nổi bật hơn các sơ khác vì khuôn mặt thậm chí còn vô cảm hơn tất cả. Đây là ngày đầu tiên Candy đến lớp học tiếng Pháp của Sơ Kreis nên cô đã chuẩn bị tinh thần để không phạm bất kỳ sai lầm nào. 


"Xin lỗi Sơ. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn,” Candy nói lời xin lỗi trong khi đang bị cả lớp nhìn với ánh mắt lạnh lùng và ác ý. Lại một lần nữa cô bị cả lớp phớt lờ với những thông báo như thế này, Candy cảm thấy thật tồi tệ.


“Tôi sẽ trừ điểm của em. Giờ thì nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình đi CandiceTiết học đã bắt đầu rồi!”


Đó cũng là lúc tiếng chuông cuối ngừng reo.


“Được rồi, chúng ta hãy nghe học sinh đến muộn Candice đọc thuộc lòng bài thơ. Candice, đứng lên.”


“Dạ…” Candy vừa ngồi xuống đã bật dậy.


… Đọc thuộc lòng... cái gì? Trên bàn mọi người đều mở sách giáo khoa. Candy chưa bao giờ nhìn thấy những cuốn sách đó. Ngay lập tức Candy đã hiểu ra, đây là chiêu trò của Eliza.


“Candy, sao thế? Bắt đầu đi!”


“Ừm… em… em phải đọc cái gì cơ?” Candy hỏi với vẻ sợ hãi.


"Em nói cái gì?" Sơ Kreis hỏi bằng giọng lạnh lùng.


Để không bị nhụt chí, Candy hít một hơi thật sâu và nói bằng chất giọng to và rõ ràng. “Thưa Sơ, trả bài gì? Em không biết ạ.”


"Không thể nào. Tôi đã ra thông báo về việc học thuộc lòng bài thơ của nữ thi sĩ người Pháp Louise Labé, sách giáo khoa đã được gửi cho em trước đó.”


Candy khẽ thở dài. Chắc chắn cô đã bị bọn họ phớt lờ trong trường hợp này cùng với thông báo.


Candy quyết định sẽ đối mặt với Sơ Kreis. Vì  thực sự không biết gì nên nhất định phải giải thích cho Sơ biết rõ. “Thưa , em không hề nhận được cuốn sách đó! Và em hoàn toàn không nghe thấy bất cứ thông báo nào.”


Các cô gái ngồi trong góc phòng phá lên cười trong khi Candy đang cố hết sức giải thích hoàn cảnh của mình.


Sơ Kreis trở nên thiếu kiên nhẫn, lắc đầu và nói: “Điều đó là không thể. Louisa, em đã gửi chúng đến cho mọi người rồi phải không?”


"Vâng thưa Sơ!” Louisa giận dữ đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng. Louisa, người đã trở thành bạn thân của Eliza – bề ngoài có vẻ là một học sinh giỏi nhưng bản chất của cô ta thực tế cũng độc ác chẳng kém gì Eliza.


"Nói dối!" Candy trừng mắt nhìn Louisa một cách mạnh mẽ.


Dường như Louisa có vẻ sợ hãi. “Thật không công bằng! Đừng có đổ lỗi cho tôi!”


Eliza cũng cao giọng: “Thật đáng xấu hổ! Tội nghiệp Louisa!”


Trong lớp những người còn lại bắt đầu chỉ trích Candy. Chỉ có Patricia là nhìn xuống mặt bàn.


"Cả lớp yên lặng!" Sơ Kreis đập bàn và nói: “Candy, lên đây!” Bằng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc cô ra lệnh cho Candy đứng trước bảng đen, 


"Vâng." Candy ưỡn ngực và bước lên phía trước. Không có gì phải sợ hãi. 


Sơ Kreis cầm lấy viên phấn trong khi Candy đang đứng trước bảng.

Tôi là kẻ nói dối. Sơ Kreis viết những dòng chữ đó phía trên Candy.


“Louisa không bao giờ đi học muộn. Em ấy luôn tuân thủ nội quy. Thật đáng xấu hổ khi không chịu nhận lỗi mà đổ hết tội lên Louisa! Candy, hãy hối cải về những gì mình đã làm đi!"


Candy quay lại và nhìn vào dòng chữ trước mặt mình.


Tôi là kẻ nói dối.


(Tôi không nói dối!)


Candy lấy khăn lau sạch tất cả những gì  Kreis đã viết.


“Cái gì, em dám làm gì thế này?! Candy!" Sơ Kreis lớn giọng. Ngay lập tức Candy nhìn thẳng vào mắt Sơ.


“Sơ Kreis, em thề trước Chúa, em không phải là kẻ nói dối! Nếu không em sẽ bị trừng phạt. Chuyện này mọi người trong lớp ai cũng đều biết cả!” Candy giận dữ nhìn tất cả mọi học sinh trong lớp.


"Đồ vô liêm sỉ!"

“Cái thứ nuôi dạy không ra gì thì làm gì cũng thấy kinh khủng cả.” Mọi người đều có thể nghe thấy được giọng nói sắc lẹm của Eliza và Louisa.


Tuy vậy Candy không hề sợ hãi. Sơ Kreis quay lại nhìn Candygật đầu  nói: “Được rồi, Candy.” Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cô vẫn không thay đổi. “Candy, vì em nhất quyết nói rằng em không nói dối, nên hãy đọc thuộc lòng từ bài thơ thứ ba đến bài thơ thứ năm của Louisa Labé trong lớp học tiếp theo.”


“Vâng, thưa .” Candy trả lời bằng chất giọng kiên nghị của mình. Đây là cách cô đã chống lại cả lớp, những “kẻ thù” của mình.



Sau giờ học tất cả mọi người đều lảng tránh Candy và không ai đến nói chuyện với cô. Dù sao thì ngay từ đầu mình cũng đã bị bọn họ làm ngơ… Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Từ từ họ sẽ biết rằng bắt nạt mình là vô ích.


“Mình phải làm gì đó! Mình phải khiến cho Eliza và các cô gái khác ngạc nhiên! Không biết chữ vẫn có thể đọc thuộc lòng được …chỉ cần mình biết phát âm mấy chữ tiếng Pháp này…”

Candy ngồi trên băng ghế trong hoa viên chính. Trên tay cầm cuốn sách của Sơ Kreis, cô buông tiếng thở dài. Đọc bản đồ của một đất nước xa lạ coi bộ còn dễ hơn là nghiên cứu những bài thơ này.


… Đúng rồi, nếu “Kế hoạch S” thành công tối nay.

Họ có thể dạy kèm mình. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Candy mỉm cười, chợt thấy lòng nhẹ nhõm.



Kế hoạch S - kế hoạch bí mật (secret) do chính Candy bày ra. Ba ngày trước, trong lúc đang đi dạo trong rừng sau giờ học, cô nhìn thấy một tấm thẻ treo trên cành cây đang bay phấp phới trong gió. Trên thẻ là hình vẽ “cặp kiếng cận” một cành cây khác gần đó có một tấm thẻ khác có hình “chiếc nón”! Candy nhận ra ngay những bức vẽ xấu xí do Stair thực hiện. “Cặp kiếng cận” là thứ mà Stair luôn đeo. “Chiếc nón” trông giống bắp cải xanh chính là chiếc nón được mua từ Pháp mà Archie rất tự hào. Candy cảm thấy phấn khích. Đây chắc chắn là những thông điệp bí mật từ Stair và Archie. Cô phải kiếm ra câu trả lời. Cô bắt đầu tìm những thẻ bài còn lại. 

Vả lại vài ngày trước trong lúc Candy nhìn thấy Stair và Archie trong khuôn viên trường, Stair đã múa máy tay chân trong khi Archie thì đang chỉ tay vào khu rừng một cách tao nhã. Lúc đó cô còn phân vân không biết đấy là điệu nhảy gì. Cô không hề biết ý nghĩa thực sự của chúng là “Candy, hãy đi vòng quanh khu rừng và tìm lời nhắn của bọn anh!”


Thêm được ba tấm thẻ nữa. “Ô tô” của Stair, “thuyền” của Archie và chiếc cuối cùng là “dạ dày”. 

“…Ôi trời, Stair, anh muốn vẽ ‘kèn túi’ sao!” Candy vô tình cao giọng và cười lớn. Cô cẩn thận nhìn xung quanh. Tốt rồi. Không có một âm thanh nào ngay cả tiếng chim kêu. Bên dưới hình vẽ "dạ dày" có một dấu mũi tên nhỏ. Lần theo nó, Candy tìm thấy một mảnh gỗ nhỏ, bên trên có một cái lỗ. Bên trong cái lỗ là một tờ giấy gấp. Để không làm hỏng tờ giấy màu nâu, Candy cẩn thận mở nó ra.

Khi em nhìn thấy tin nhắn này… Chữ viết rất nhỏ. Chắc chắn đó là nét viết tay của Archie.

Candy cảm thấy phấn khích. Vì không có gì để viết cô lấy chiếc khăn tay của mình làm câu trả lời và nhét lại vào trong cái lỗ.

Stair, Archie, cảm ơn các anh! Chúng ta đã tìm ra cách bí mật để liên lạc với nhau.

Họ đã liên lạc với nhau nhiều lần và cuối cùng đã đạt được thỏa thuận liên quan đến việc thực hiện “Kế hoạch S”.



Chính là đêm nay.

Candy vẫn ngồi trên băng ghế trong hoa viên chính. Cô đóng cuốn sách và đứng phắt dậy. Lâu lắm rồi mình không trèo cây. Trước tiên phải thực hiện một số bài tập khởi động đã.


Candy di chuyển đến khu rừng. Đột nhiên cô mất thăng bằng vì đã bị ai đó va vào từ phía sau. 


“Neil.”


Người cố tình tông vào cô ấy chính là Neil Lagan. Hắn và những người bạn của mình nhìn Candy khinh miệt bằng nửa đôi mắt. “Tao đang tự hỏi không biết cái đứa di chuyển như một kẻ ngốc ở đây là ai. Thì ra đó là con nhỏ mồ côi. Mày thật không biết xấu hổ. Làm thế nào mà mày lại lết qua được Luân Đôn hả?”


Candy phản kháng, "Tôi cũng có câu hỏi tương tự."


"Mày nói cái gì?! Nghe này mấy cậu, con nhỏ này từng là đầy tớ giữ ngựa nhà tôi đấy. Nó là một đứa con rơi và gia đình tôi đã nhận nó về làm người hầu!” Neil giải thích với bạn bè mình một cách căng thẳng đến mức phun cả nước bọt.


“Lại lặp đi lặp lại một câu chuyện khiến tôi phát ngấy. Tại sao anh không kể điều gì đó mới mẻ hơn khiến tôi khó chịu đi.” Candy đề nghị với Neil một cách đùa cợt.


“Con nhãi kia, một đứa con rơi như mày mà dám nói chuyện như thế với tao sao?! Mày nói chuyện cứ như đồ con hoang!”


Đột nhiên, một người từ sau gốc cây xuất hiện  nhanh chóng túm lấy cổ áo Neil, siết chặt.


“Mày đang nói gì về con hoang hả thằng học sinh mới.” Terence đang mặc trang phục cưỡi ngựa, nhìn Neil bằng ánh mắt sắc bén trong lúc kéo hắn lại gần.


Candy nín thở.


“Cô gái kia không phải muốn sinh ra thành một đứa con rơi đâu. Mày có nghĩ rằng thật hèn nhát khi chế nhạo cô ấy vì điều mà cô ấy không chịu trách nhiệm không!? Mày làm tao muốn mửa!" Terence siết chặt cổ Neil hơn nữa trong lúc nó vẫn đang thở hổn hển.


“Tao… tao không thở được…”


Terence cau mày, trừng mắt nhìn Neil và nói, “Cút đi!" Anh thả Neil ra.


“Tao…tao sẽ trả thù…!” Neil chửi rủa bằng ánh mắt ranh mãnh rồi cùng đám bạn chạy hết tốc lực. Mọi chuyện diễn ra thật nhanh chóng.


Như thể không có chuyện gì xảy ra Terence quay người đi về bãi cưỡi ngựa nằm sâu trong rừng. Cậu ấy thậm chí còn không quay đầu lại.

Candy bối rối chạy theo. "Đợi đã!"


Cuối cùng Terence cũng dừng bước. "Gì thế?" Terence nhìn Candy một cách chậm rãi như thể thời gian của cậu đang bị lãng phí.


“Cảm ơn… lúc nãy … tôi…”


“Cô không có lí do gì để cảm ơn tôi,” anh nói thẳng thừng đến mức Candy không thể tìm được lời đáp lại.


“Nhưng…tôi…muốn cảm ơn.”


“Đừng hiểu lầm. Không phải là tôi đang cố gắng bảo vệ  đâu.” Terence lại ngắt lời Candy. “Chỉ là tôi ghét những kẻ đó. Thế thôi.”


“À…” Candy không biết phải làm gì trước phản ứng lạnh lùng của cậu nên cô chỉ nhìn cậu chằm chằm.


Vẻ mặt của Terence đột nhiên dịu lại. “Có chuyện gì mà nhìn tôi dữ vậy? Hay là muốn thổ lộ tình cảm với tôi hả, Tiểu thư tàn nhang?”


"Cái gì…!?" Candy mở to mắt vì kinh ngạc.


Tiểu thư tàn nhang!? – Anh ta có nhớ. Terence nhớ chuyện gặp nhau trên tàu…


"Sao hảCó muốn xem tôi cưỡi ngựa một lần nữa và bất tỉnh không?


“…A…Anh đang nói cái quái gì thế!”


Chàng trai nhìn Candy đang bối rối với vẻ hài lòng trên mặt. “Ôi, ơn Chúa. Tôi không có hứng thú chăm sóc một người mũi tẹt đầy tàn nhang. Hẹn gặp lại.” Cậu ấy gửi lời chào bằng cách đặt tay lên chiếc mũ cưỡi ngựa của mình và bước đi.


Khi Candy nhìn bóng lưng ngày càng nhỏ đi, cô trở nên khó chịu. “Anh không ngầu chút nào đâu, anh biết không! Tên tôi là Candice White Ardlay! Là Candy! Lần sau mà gọi tôi là mũi tẹt hay tàn nhang thì biết tay tôi đấy!” Candy hét vào lưng Terence to nhất có thể.


Terence không quay đầu lại. “…Candy… Tiểu thư tàn nhang coi bộ còn hợp hơn.”


Candy sẽ không bao giờ biết rằng có một nụ cười nhẹ trên má Terence khi cậu thì thầm điều đó với chính mình.

1 Nov 2023

Giao thừa trên tàu

Trang 236 đến 240, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Sương mù dày đặc bao phủ boong tàu.

“Lạnh quá...” Candy vô thức thốt lên trong lúc chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai. Đứng trên boong tàu khó có thể tưởng tượng được cảnh nhộn nhịp đang diễn ra trong đại sảnh. Bóng tối và sương mù. Tiếng sóng vỗ vào đáy thuyền. Những vệt nước trắng bay lên trong màn đêm. Lúc này, Candy không thể tin rằng cô đang ở trên một con tàu du lịch sang trọng đi đến nước Anh.

Trong sảnh lớn một bữa tiệc mừng năm mới đang diễn ra. Candy đã lẻn ra khỏi khán phòng nơi ban nhạc đang hoà tấu và mọi người đang khiêu vũ. Những chai sâm panh được mở ra, những vị khách say rượu đang nói cười sảng khoái. Nơi đó quá huy hoàng.

Năm mới... dù Anthony đã qua đời thì một năm mới vẫn đến.

Candy hít nhẹ một hơi và nắm lấy tay vịn lan can đã bị sương mù bao phủ. Tiếng còi phát ra từ động cơ tàu.

Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi mình rời khỏi nước Mỹ. Con thuyền đang tiến gần hơn tới nước Anh. Càng đến gần nước Anh, mình càng rời xa nước Mỹ.

Giống như vận mệnh của mình là phải rời xa những nơi chốn một cách vội vã.

Candy bật lên tiếng cười khẽ và ngước lên bầu trời đêm. Rốt cuộc thì xuyên qua làn sương mù vẫn có thể nhìn thấy được bầu trời đêm tối mịt đang bị che giấu bởi những vì sao.

Vào hôm tuyết đầu mùa, người ngồi trong chiếc xe màu đen đó chính là George. Với khuôn mặt vô cảm y như lúc cứu mình trên đường đến Mexico, chú ấy chỉ nói những điểm chính. "Tôi thực hành tin nhắn từ ngài William. Ngài ấy muốn tiểu thư học tập chăm chỉ tại một học viện truyền thống ở Luân Đôn, nước Anh. Mọi sự sắp xếp cần thiết đã được chuẩn bị. Xin hãy chuẩn bị lên đường ngay lập tức."

Tuyết không ngừng rơi và nhanh chóng bao phủ khu vực xung quanh nhà Pony một màu trắng xóa.

Tôi đã nghĩ rằng tôi không còn là con gái nuôi nữa...

Candy bày tỏ với George trong sự bối rối, nhưng anh chỉ im lặng và không đáp lại. Candy không biết phải làm thế nào nên nhìn cô Pony và cô Lane, hai người im lặng gật đầu. Candy biết rằng hai cô đã biết hết mọi chuyện rồi.

Nhưng tôi... trường học ở London...

Nước Anh - nó quá xa. Tôi chỉ biết đến thị trấn này và Lakewood.

Thấy Candy có vẻ lo lắng, George đưa cho cô những bức thư của Stair và Archie.


Candy,

Em có khỏe không? Anh và anh trai đã cố gắng lẻn ra khỏi biệt thự để đến gặp em nhưng lại bị George bắt trọn. Lỗi của anh khi đã đặt niềm tin vào chiếc xe rác rưởi mà anh trai đã làm ra.

sao đi nữa, anh sẽ lên đường tới London trước em. Anh rất mong chờ được gặp em ở đó.

Archie


...Nếu em không đến London, cuộc sống của bọn anh ở đó sẽ rất tối tăm. Cuối cùng bọn anh cũng có thể thoát khỏi con mắt cú vọ của Mệ Elroy! Candy, hãy đem ánh sáng đến cho bọn anh!

Anh nhờ George tặng cho em mấy món quà là những phát minh gần đây của anh. Đầu tiên là Búp Bê Kẹo trông giống hệt em! (Kéo dây thử đi!) Món quà còn lại là chiếc phao tự động. Một khi chạm mặt nước, nó sẽ tự động nở bung ra, nên chuyến đi tàu của em đến đây sẽ được an toàn! Được rồi, anh sẽ đợi em ở London!

Stair


Búp Bê Kẹo làm bằng gỗ - khi được kéo dây, miệng và mắt của nó sẽ nhếch lên và nở một nụ cười.

(Stair… mũi của em đâu có tẹt thế này...)

Candy ôm con búp bê, vừa khóc vừa cười.

"Tiểu thư Candice, cô vẫn là con gái nuôi đáng tự hào của gia đình Ardlay."

Bỗng nhiên Candy nghe thấy một giọng nói trầm lặng. Giọng nói có quá nhiều cảm xúc đến mức không thể phát ra từ George.

"Hy vọng cô không khiến ngài William thất vọng về những kỳ vọng của ngài đối với ."

Candy sửng sốt nhìn George một lần nữa.

(Mình...chưa làm gì để đền đáp Mệ William cả.)

Mình muốn trở thành một tiểu thư xứng đáng với gia đình Ardlay.

“Candy... không có nhiều người may mắn có được những cơ hội như thế này đâu. Hãy cảm ơn ngài ấy và đền đáp lại sự ưu ái đó. Hãy để các tiễn con với nụ cười trên môi. Các tin rằng con sẽ không đánh mất chính mình dù đi đến bất cứ nơi nào chăng nữa."

Cô Lane gật đầu sâu sắc bên cạnh cô Pony.

Vào lúc đó, Candy đã quyết định.

10 Apr 2020

Ngày học đầu tiên

Trang 260 đến 271, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

"Aaaa mặt trời thật chói chang!"

Candy kéo mạnh tấm màn nhung màu đỏ,  đôi mắt nheo lại vì bị những tia nắng đang tràn vào trong phòng làm cho loá mờ. Cô bước ra ngoài ban công rộng lớn và hít một hơi thật sâu. Không khí buổi sáng thấm đậm mùi hương đặc trưng của thành phố London, nhưng tiếng hót líu lo của những chú chim đang tụ họp bên ngoài thì chẳng khác gì âm thanh quen thuộc ở nhà Pony.

Candy cảm thấy vui vì học viện được bao bọc bởi rất nhiều cây xanh. Các cành cây được sắp xếp cực kì thuận tiện cho việc leo trèo. Hoa viên chính  được chăm chút một cách cẩn thận và xa hơn một chút là rừng cây. Phóng tầm mắt qua những hàng cây cô có thể trông thấy kí túc xá nam. Tựa mình vào lan can Candy buồn rầu quan sát tòa nhà màu nâu xa xăm ấy.

Hôm qua sơ Grey đã tuyên bố với cô rằng trong trường tuyệt đối nghiêm cấm các mối quan hệ khác giới. Nói chuyện với nam sinh còn không được chứ đừng tính đến việc đến kí túc xá nam để gặp Stair và Archie. Nghe bảo nếu bị bắt gặp nói chuyện với nam sinh thì sẽ bị phạt rất nặng.

"Mãi mới gặp được nhau... mình có hàng tá câu chuyện để kể cho họ nghe! Cứ tưởng đến London thì sẽ không gặp phải người giống như Mệ Elroy chứ..."

Trong tâm trí Candy bỗng xuất hiện hình ảnh của nữ hiệu trưởng và mệ Elroy đang đứng cạnh nhau. Cô bé phải lắc đầu thật mạnh để xua tan đi suy nghĩ về họ.

"Nhưng mà, ban công của phòng đặc biệt đẹp thật đấy. Có khác gì ban công của nữ hoàng đâu. Chào buổi sáng các công dân Anh Quốc! Xin chào, xin..."

Đột nhiên Candy vội vã cúi đầu và chạy biến vào phòng. Thật ra lúc nãy đứng ở ngoài đóng giả làm nữ hoàng đang giơ tay chào các thần dân, cô đã bị một vị nữ tu đang đi bộ trong vườn trông thấy. Người phụ nữ nhìn cô bằng ánh mắt không được tha thứ cho lắm.

Thôi nào, tôi chỉ đùa thôi mà, cần gì phải tỏ thái độ khó chịu thế. Ôi hy vọng học viện này không phải chỉ toàn là những ma sơ khủng khiếp và khó chịu.

Mím môi, cô bé lấy ra bộ đồng phục thường ngày màu xám tro. Patricia nói nên mặc đồng phục thường ngày cho buổi lễ cầu nguyện chung. Tối qua bạn ấy đã ghé sang, khuôn mặt có vẻ sợ sệt, nhưng dù sao bạn ấy cũng thật tốt bụng khi sang thông báo cho mình.

Đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng chuông vang lên từ nhà thờ bên cạnh trường. Candy nháy mắt với hình ảnh phản chiếu của mình trong gương và bước ra khỏi phòng bằng phong thái tự tin. So với thời gian đã được thông báo thì cô đang đi sớm 30 phút, nhưng cô Pony thường dặn rằng mỗi khi phải đến nơi nào lần đầu tiên, thì tốt nhất là nên đi sớm một chút cho an toàn.

Mỗi tháng một lần, vào buổi sáng sớm, tất cả các học sinh phải tập trung tại nhà thờ để làm lễ cầu nguyện chung. Mặc dù đó là một sự kiện tôn giáo nhưng dù sao cũng là cơ hội hiếm có để gặp gỡ hai người bạn nam của mình, và đó là lí do tại sao Candy cảm thấy hạnh phúc.

Kí túc xá nữ chìm sâu trong sự yên lặng và trong suốt quãng đường ở hành lang cô không hề nhìn thấy một bóng người. Chẳng lẽ mọi người còn đang ngủ sao? Vừa đặt chân đến cửa ra vào sự phân vân của cô bỗng biến thành ngạc nhiên. Candy nhìn xung quanh và trông thấy những học sinh khác đang hối hả đi về phía nhà thờ, tất cả bọn họ đều mặc đồng phục màu đen. Ngay lập tức cô trông thấy ở đằng trước là Eliza cũng đang mặc đồ màu đen, bên cạnh là Patricia. Bọn họ quay đầu lại.
Nhìn thấy sự hiện diện của cô khiến Patricia trở nên khó xử và quay đầu đi. Cậu ấy cũng mặc đồ màu đen. Eliza tặng cho cô ánh nhìn liếc xéo và nụ cười khẩy.

Ngay lúc đó Candy đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Ôi không! Sau chừng ấy thời gian, sao quả tạ lại đang giáng xuống cuộc đời mình! Chắc chắn đây là trò của Eliza, chính nó đã khiến cho Patricia...

Cô đã quá quen với những trò độc ác của Eliza nhưng lần này còn sự tham gia của Patricia khiến cô cảm thấy khá thất vọng. Mặc dù chỉ mới nhập học cách đây không lâu nhưng có vẻ như Eliza đã trở thành một người có tiếng nói thép trong các nữ sinh và cô ta không cho phép bất cứ ai có mâu thuẫn với mình. 

Mình phải về thay đồ!
Candy đang tính chạy về phòng thì hồi chuông thứ hai đã vang lên và mọi người liền vội vã đi về hướng nhà thờ. Buổi lễ sắp bắt đầu, không còn thời gian nữa rồi. Patricia cũng đã nói dối về thời gian.

Candy bặm môi giữ lấy sự bình tĩnh trong lúc nhớ lại lời của cô Pony.
Nếu chạy về thay đồ thì mình sẽ bị trễ. Tốt nhất là cứ tham gia buổi lễ này, cho dù có đang mặc sai y phục. Dù sao thì đây cũng không phải là điều cố ý.

Nói là làm cô ngẩng cao đầu bước vào nhà nguyện. Các học sinh đã ngồi vào chỗ, họ quay lại nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Trong đám học sinh nam đang ngồi ở những hàng ghế phía trên có cả Stair và Archie. Họ cũng đang lo lắng nhìn cô và lắc đầu ra hiệu. Candy nhận ra rằng đồng phục màu xám là hoàn toàn không phù hợp cho ngày hôm nay nhưng để cố gắng trấn an họ, cô nở một nụ cười và rồi ngồi xuống.

Đột nhiện cô nghe thấy giọng nói nặng nề của Sơ Grey vang lên, bà ấy đang đứng trước bàn thờ để kiểm tra xem tất cả học sinh đã vào chỗ chưa. 

“Candice White Ardlay! Y phục đó chỉ được mặc vào các ngày trong tuần!”

Candy nín thở và đứng phắt dậy. Rồi cô cúi đầu thật thấp và xin lỗi một cách kính cẩn. 

“Vâng, xin sơ thứ lỗi. Khi con phát hiện ra điều này thì đã quá muộn. Con đã tính quay về phòng thay đồ nhưng như thế sẽ bị trễ cho buổi cầu nguyện. Con hứa chuyện này sẽ không tái phạm nữa!”

Candy không thể đổ lỗi cho Patricia. Chắc chắn lúc này cậu ấy đang rất sợ hãi vì có thể bị lật tẩy.

Sợ Grey nhìn đăm đăm Candy như thể đang đánh giá thái độ xin lỗi của cô và nói. 

“Dù sao thì cô cũng là học sinh mới của trường, lần này ta bỏ qua. Nhưng Sơ Iris, quản lý kí túc xá nữ sẽ xử lý vấn đề này sau. Còn bây giờ thì ngồi xuống đi.” 

Giọng nói của nữ hiệu trưởng vang lên mãnh mẽ trong nhà nguyện đang im phăng phắc. Mọi người gần như đang nín thở.

Sau khi nhún chân nhẹ nhàng Candy ngồi xuống trên băng ghế cứng trong sự căng thẳng tột độ.

“Chúng ta bắt đầu lời cầu nguyện buổi sáng.”
Sơ Grey nhắm mắt lại và chắp tay, mọi người đồng loạt làm theo. 

Candy cũng không ngoại lệ và rất tập trung vào những lời nói thốt ra từ người hiệu trưởng. Cô bé có rất nhiều điều để cầu xin. Một lời cảm ơn rất lớn đến Mệ William… và cầu cho linh hồn của Anthony được yên nghỉ nơi suối vàng.

Đột nhiên trong nhà thờ vang lên một tiếng động lớn, và mọi người ngẩng đầu lên ngay tắp lự.
Sơ Grey cũng bị gián đoạn, bà tức giận trừng to đôi mắt.

“Terrence G. Granchester!”

Đôi má bà tràn đầy sự phẫn nộ.

“Cậu không những đến muộn mà còn làm gián đoạn buổi cầu nguyện của người khác. Thật không thể chấp nhận được!”

Grandchester? Nghe đến cái tên đó khiến cho Candy ngạc nhiên và quay đầu lại trong lúc quên mất sự giận dỗi của sơ Gray.

Tựa người vào một trong những băng ghế cứng, chàng trai khoanh hai tay đứng nhìn những học sinh còn lại bằng ánh mắt giễu cợt. 

Chính là chàng trai mà cô đã gặp trong đêm đầy sương mù trên boong tàu.

Chàng trai mỉm cười trong sự khinh khỉnh và nhìn chằm chằm vào các nữ tu.

“Cười cái gì, Terrence G. Grandchester?” Sơ Grey hỏi bằng ánh mắt đe doạ.

“À không có gì đặc biệt. Tôi chỉ thấy buồn cười khi nhìn mấy người cầu nguyện. Ai trông cũng có vẻ rất chân thành nhưng có trời mới biết trong đầu các người đang suy nghĩ những gì.”

“Terrence G…”

“Cô muốn bảo tôi biến đi chứ gì? Đừng lo, không cần đâu. Tôi cũng chẳng có cái quái gì để mà cầu xin cả.”

Terrence ném lên vai chiếc áo khoác màu xám và bước thẳng ra cửa trong ánh nhìn im lặng của tất cả mọi người.

“Terrence…”

“Đừng có gọi mãi tên tôi như thế, tôi biết cô muốn nói gì rồi. Tí nữa tôi phải đến phòng hiệu trưởng có phải không? Tất nhiên là tôi sẽ có mặt ở đó, bằng tất cả sự hân hoan.” Cậu nói và rồi quay đầu lại. “Cho nên các bạn học sinh thân yêu, hãy bảo trọng nhé.” 

Sau khi cúi đầu tao nhã như một quý ông đích thực cậu bước ra khỏi nhà nguyện.

Cậu vừa bước đi thì chẳng mấy chốc cả nhà thờ đã hồi sinh.

“Cái tên Terrence G. Grandchester này là ai thế?” Eliza thì thầm một cách hứng khởi từ băng ghế xa xa. 

“Anh ấy là con trai của công tước Grandchester, là dòng dõi quý tộc đấy.”

“Quý tộc ư…”

“Anh ấy rất đẹp trai đúng không? Tất cả bọn con gái đều ngưỡng mộ anh ấy nhưng Terry dường như không thích phụ nữ. Anh ta thuộc tuýp người lạnh lùng và có cảm giác như là một kẻ xấu, nhưng việc học của anh ta vẫn luôn là hạng nhất."

Các cô gái dường như quên mất nơi họ đang ở và không ngớt bàn tán về cậu.

Thì ra tên đó… mọi người gọi hắn là Terry.
Candy nhớ lại lần họ gặp nhau trên boong tàu đầy sương mù. Nhìn từ phía sau bóng hình của anh ấy trông cứ như Anthony.

“Giữ yên lặng!”
Sơ Grey đập bàn và như thể thuỷ triều đang rút lui cả nhà nguyện lại im phăng phắc.

“Thật là thiếu đứng đắn khi cho phép bản thân bị xao lãng vì những thứ nhỏ nhặt như thế này, chứng tỏ những kỉ luật đạo đức mà chúng tôi đang giảng dạy ở đây là không đủ. Bài đọc sáng nay sẽ dài gấp đôi và tôi không cho phép ai được phép chớp mắt đâu đấy!”

Nếu sáng hôm đó Candy có thể chịu được bài đọc vô tận của sơ Grey thì đó phải nhờ vào những kỉ niệm với Anthony.

Terrence G. Granchester, cô không ngờ là sẽ gặp lại anh. Đêm hôm đó cô cứ tưởng rằng Anthony đã hồi sinh, nhưng đó có lẽ chỉ do ảo giác của sương mù. Chuyện ấy không thể là sự thật.

Suốt cả ngày hôm đó đám con gái vẫn tiếp tục bàn tán về Terrence.

“Thế Terrence đã từng hẹn hò với ai chưa?” Eliza hỏi bằng đôi mắt sáng ngời. Cho dù lớp học đã kết thúc từ lâu thì cô ta vẫn không ngừng dò hỏi thông tin từ hội bạn đang tụ tập xung quanh mình.

“Nếu anh ấy không thích phụ nữ thì đó chỉ là vì anh ấy chưa từng thấy một cô gái quyến rũ đó thôi.”

Cẩn thận để không bị mấy người đó phát giác, Candy lẻn ra khỏi toà nhà của trường và đi về phía rừng cây. Cô cảm thấy vui vì Eliza đã có một mục tiêu mới.

Nhờ cái tên Terry đó mà cô ta sẽ để yên cho mình trong một thời gian…

Khu rừng mùa đông thơm mùi gỗ ướt. Candy hít thật sâu hương thơm đầy kỉ niệm. Có lẽ rừng cây ở Lakewood đã được bao phủ bởi một lớp tuyết dày và chói mắt, có thể nghe được tiếng tuyết rơi từ trên cây xuống đâu đây.

Giá như Anthony vẫn còn…
Bước trên những cành cây khô héo Candy dừng lại trong suy nghĩ. Nếu không có gì xảy ra có lẽ hai người họ đã có thể cùng nhau đi dạo trong khu rừng mùa đông. Nếu chuyện đó không xảy ra…

Đột nhiên từ phía bên kia của rừng cây vang lên tiếng vó ngựa. Candy nín thở. Không, đây không phải là nhầm, âm thanh giống y như của ngày hôm đó, âm thanh ồn ã của ngựa phi nước đại. Ngay lập tức ánh nắng phản chiếu lên các cành cây trở nên xám xịt. Âm thanh càng lúc càng mãnh liệt, tiếng ngựa chạy càng lúc càng nhanh. Tâm trí Candy ngay lập tức bị quay về quá khứ.

Không Anthony! Đừng chạy quá nhanh!

Cô thấy một con ngựa xám đang phi về phía mình. Ngược với hướng mặt trời, cô không thể thấy ai đang cưỡi nó.

Không! Dừng lại! Anh không được đi về hướng đó! Ở đó có bẫy! Có bẫy đó Anthony!

Trong nỗ lực ngăn lại hình bóng đen của người kỵ sĩ Candy giang rộng vòng tay nhưng con vật vẫn không bị làm cho chậm lại.

“Dừng lại đi!”
Trong lúc hét lên âm thanh đó Candy đội nhiên ngất xỉu.

Chuyện gì đã xảy ra? Candy có cảm giác đầu mình bối rối như thể nó đang bị che khuất trong một đám mây. Có đang là mơ không? Ai đó đang quan sát cô bằng một ánh mắt lo lắng.

“Anthony!”
Trong lúc mơ màng cô gái thốt ra cái tên đó và mở mắt, nhưng ngay lập tức cô ngồi phắt dậy: chàng trai đang nhìn chằm chằm vào cô là Terrence G. Grandchester.

“Tên tôi là Terrence.” Chàng trai trẻ cất tiếng nói, đôi mắt chuyển sang ánh nhìn mỉa mai. 

“Đừng có gọi tôi bằng một cái tên ngu ngốc và tầm thường như vậy.” Cậu nói không hề kiêng nể và nhảy phốc lên con ngựa xám đang đợi bên cạnh và vuốt lấy bờm nó.

“Ngu ngốc? Đấy là một cái tên rất đẹp! Còn Terrence là sao chứ, ai lại dùng một cái tên như vậy?”

“Đó có phải là lời nên nói với ân nhân cứu mạng của mình không hả?” Terrence cười khúc khích trên yên ngựa.

“Ân nhân cứu mạng?”

“Vừa này cô bị ngã, tôi đã chăm sóc cho cô rất dịu dàng đấy.”

“Anh… chăm sóc cho tôi?” Candy hỏi trong lúc nín thở.

Đúng rồi, tự nhiên mọi thứ trở nên tối sầm. Chuyện gì đã xảy ra sau đó?

Quan sát cô từ trên cao Terrence nói với giọng chế giễu: “Chứ còn gì nữa. Cô không tự đứng được nên tôi phải bồng cô lên và…”

“Cái gì?”
Candy đỏ mặt, hai tay xua xua không cho Terrence nói hết câu.

Chàng trai phá lên cười và nói. “Thôi đi, tôi đùa đấy. Về nguyên tắc tôi chỉ tử tế với những cô gái xinh đẹp thôi.”

Vẫn với nụ cười sang sảng anh đá hông con ngựa và tiếp tục phi nước đại.
Con vật biến mất như thể nó đã bị hấp thụ bởi những tia nắng rọi qua những tán cây. Candy vẫn như người mất hồn. Sau đó cô hít vào một hơi thật sâu.

Đáng lẽ phải trả lời đại loại như “Thế thì phải cảm ơn Chúa là tôi không xinh đẹp. Còn hơn là phải nhận lấy sự tử tế của anh!” Nhưng đã quá trễ rồi.

Cô đã bất tỉnh bao lâu? Anthony… âm thanh của những con ngựa phi nước đại vẫn đang tái hiện rất rõ trong tâm trí cô và khiến trái tim cô đau nhói. Cô nghĩ về Terrence G. Grandchester đang ngồi trên yên ngựa.

Mình cứ tưởng anh ấy là Anthony… lại một lần nữa…

Nhựng Terrence có vẻ như không nhận ra cô từ lần gặp nhau trên tàu. Đứng ở boong tàu dường như là cô đã nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ của anh, những tia sáng lấp lánh, nhưng có lẽ đó cũng chỉ là ảo giác mà thôi.






x