7 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy (về cuộc chia tay)

Trang 234 đến 237, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Lá thư của Annie khiến tôi không thể ngừng khóc.

Tôi biết ơn sự quan tâm của Annie.

Tôi đã trở nên vui vẻ như thường ngày, nhưng như Annie đã phát hiện, mỗi lần ở một mình là tôi lại khóc đến mức tức giận với chính bản thân.
Tôi ngạc nhiên vì với chừng ấy nước mắt, tại sao tuyến lệ của tôi vẫn còn chưa cạn kiệt.

Tôi không thể gặp lại Stair.
Và tôi không thể gặp Terry nữa.

Lá thư (thứ hai) Annie gửi đến Candy

Trang 230 đến 233, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Bầu trời hiện giờ đang xám xịt, có thể sẽ mưa lúc nào không hay.
Từ nhỏ tớ đã rất ghét thời tiết thế này. Không biết tại sao, nó khiến tớ khó chịu trong lòng.
Nhớ hồi còn ở nhà Pony, mỗi khi thời tiết trở nên thế này cậu lại đọc cho tớ nghe một câu chuyện ấm lòng, bằng ánh mắt của một người chị.

Nghĩ đến việc cậu đã làm ngơ trước bánh thịt gà xốp mà Patty nướng và đem lại hôm bữa khiến tớ cảm thấy sợ hãi.
Cậu nói là chỉ cần theo đúng công thức của cô Lane là bánh sẽ có vị y chang như cô Lane làm.
Lúc nào cậu cũng ăn luôn phần của tớ.
Anh Albert không phải là lí do duy nhất cho sự bồn chồn nơi cậu. Cả tớ và Patty đều cảm nhận được.

Cái chết của Stair…Tớ không biết phải nói thế nào --- Tớ không có gì để nói. Tớ đã có ít cơ hội được trò chuyện cùng Stair, nhưng qua Archie tớ luôn cảm thấy gần gũi với anh ấy. Tớ biết Stair luôn ủng hộ chuyện của tớ và Archie.
Mỗi lần nghĩ đến Patty tớ lại không biết phải làm gì.
Nếu lỡ Archie hy sinh trong trận chiến thì sao? Chỉ cần nghĩ thóang đến điều đó cũng giúp tớ hiểu nỗi lòng của Patty.
Tuy nhiên, thật đáng kinh ngạc là Patty đã rất mạnh mẽ.

Nhưng hôm nay, tớ nghĩ là nên viết thư cho cậu. Không phải là vì Patty, mà vì tớ lo cho cậu.
Tớ đã không hỏi vì biết chắc câu hỏi của tớ sẽ khiến cậu đau lòng. Nhưng tớ biết, Candy à!
Cậu đã đau đớn như thế nào sau khi chia tay với Terry---

Lá thư từ Sĩ quan chỉ huy của Stair gửi đến Candy

Trang 223 đến 225, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi cô Candice White Andrew,

Tôi đã nhận được thư của cô…Có vẻ như thư đã đến rất trễ, vì nơi đây là chiến trường.
Tôi không biết cô có thể nhận được lá thư này hay không, đành phải trông cậy vào trái tim của Chúa.

Thật sự tôi cảm thấy rất buồn khi phải nói với cô về Alistair Cornwell.
Cậu ấy là một chiến binh quan trọng và xuất sắc.
Tôi nghĩ cô có thể đoán được là mọi người trong đội rất quý Stair, họ thường nhắc đến cậu bằng giọng trìu mến.
Không ít đồng chí đã được cứu thóat tinh thần bằng khuôn mặt tiếu lâm cùng sự nhiệt tình trong sáng của cậu ấy.
Nụ cười của cậu ấy đã từng cứu giúp tôi.

Lá thư (thứ hai) Patty gửi đến Candy

Trang 226 đến 228, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Candy thương mến của tớ,

Cảm ơn cậu!
Tớ muốn nói với cậu rất nhiều lần là
Cảm ơn cậu!

Ở nhà Cornwell, Archie đã đưa tớ xem lá thư Sĩ quan Boufman gửi đến cậu.
Nước mắt dàn dụa khiến tớ không thể đọc được.
Archie bảo tớ hãy ráng lên. Tớ đã vừa khóc vừa cười vừa hỉ mũi.
Mẹ của Stair đã giữ khư khư lá thư bên mình nên Archie phải sao chép lại lời của Sĩ quan Boufman.
Và điều đó càng khiến tớ muốn khóc.
Candy cậu có biết là nét chữ của Archie rất giống Stair không? Họ là anh em.

Lá thư (thứ hai) Archie gửi đến Candy

Trang 220 đến 222, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Candy thân mến,

Nhận được thư em anh vui lắm. Candy, với tình cảnh thế này anh không thể chia sẻ với ai ngoài em ra.
“Đúng là một tên ngốc!” Nếu anh muốn mắng anh ấy cho thỏa đáng thì không ai có thể hiểu được suy nghĩ của anh, trừ em.
Ba Mẹ chỉ biết cay đắng thương tiếc cái chết của anh trai. Tất cả những gì họ nói là phải chi đã dành thời gian ở cạnh anh ấy nhiều hơn. Anh nghe là Mệ Elroy đã không thể ăn gì trong vài ngày liền.

Stair! Cái thằng khốn kiếp ấy! Hắn khiến tất cả chúng ta đều đau buồn! Thêm vào đó, anh không biết làm sao nói với Patty. Nếu hắn coi trọng Patty thì điều cuối cùng hắn có thể làm là tham gia vào cuộc chiến.
Chúng ta quay trở lại Chicago là để tránh chiến tranh. Thế mà hắn lại?

Hồi tưởng của Candy

Trang 216 đến 219, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Trong căn phòng tối, từ tấm hình của gia đình Leagan, tôi di chuyển ánh nhìn của mình sang một tấm ảnh nhỏ đã úa màu treo trong một cái khung bạc. Có vẻ như đây là sự kiện xảy ra ở một thế giới khác bởi tấm ảnh bị mờ và không rõ nét.

Mọi người đang cười rất vui vẻ, bên cạnh một chiếc máy bay cũ kĩ, có thể thấy rất rõ là nó được chế tạo thủ công.

Archie, Annie, Patty và tôi, chỉ có tôi là đội mũ bảo hiểm, và tôi đang đứng giữa bức hình cười rộn rã.
Tấm ảnh được chụp trước cú cất cánh đầu tiên của máy bay do Stair sản xuất.
Chỉ có tôi là đi cùng anh lần ấy vì tất cả bọn họ đều bỏ phiếu trắng để lên máy bay (ngay cả Patty).
Bức ảnh được chụp bởi Stair, nên Stair không có trong ảnh.
Lí do cho sự mất nét ấy là vì Stair đã tự tay ráp chiếc máy.
Những tấm ảnh là một phần trong các di vật của anh. Tất cả đều bị mất nét và Archie đã trao chúng cho tôi cùng đôi mắt đỏ quạnh. Tay cầm một bức ảnh, Archie nói rằng phát minh của anh trai lúc nào cũng thế.
Không sai, động cơ máy bay của Stair đã phát hỏa trong lúc bay và chúng tôi phải tẩu thóat bằng cái dù mà Stair đã chuẩn bị.
Với Stair đấy không phải là thất bại, đấy là một phần đã được tính trước.
Chúng tôi luôn hộ tống anh và khi thực hiện kế họach, chúng tôi đặt niềm tin nơi anh.

Hồi tưởng của Candy

Trang 196 đến 199, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Ở bệnh viện Thánh Joanna bây giờ không còn căn phòng số 0 nào.
Khi phó giám đốc Leonard được thăng chức thành giám đốc bệnh viện, phòng số 0 đã bị tháo dỡ.
Tôi nghĩ nó đã trở lại như lúc đầu, là bệnh viện kháng chiến của nước Mỹ.
Không có ranh giới cho người bị bệnh và bị thương. Nhiệm vụ của chúng ta là cứu chữa họ.
Từ tận đáy lòng, giám đốc Leonard đã có chung quan điểm với bác sĩ Mary Jane.

Chúng tôi cứ nghĩ rằng phó giám đốc Leonard thật độc ác.
Tôi đã muốn tiếp tục điều trị cho anh Albert và bởi lí do này mà phó giám đốc Leonard sa thải tôi.
Bây giờ nghĩ lại, với tư cách là cấp trên của tôi thì ông ấy đã làm đúng. Chúng ta phải tôn trọng quy định nội bộ trong bệnh viện, nhưng ông ấy hiểu cho suy nghĩ của tôi.
Và cũng nhờ những lời hà khắc của phó giám đốc Leonard, “Không thể giao bệnh nhân cho một học sinh tập sự được!” mà tôi đã cố gắng học để vượt qua kì thi y tá.

Đã nhiều lần tôi rút ra kinh nghiệm rằng không thể đánh giá một người bằng vẻ bề ngoài.
Cho dù vậy, mỗi lần tôi nhầm lẫn thì anh ấy* lại chọc ghẹo tôi.

Anh Albert... Hồi đó tôi còn không biết được tên đầy đủ của anh. Anh Albert đơn giản chỉ là anh Albert. Tôi đã không nghi ngờ gì về anh. Đơn thuần là sự hiện diện của anh Albert đem đến cho tôi cảm giác an tâm không thể giải thích được.
Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu rằng chúng tôi đã được kết nối bằng những sợi dây vô hình.

Lá thư Candy gửi đến bác sĩ Frank Campbell

Trang 194 đến 195, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Bệnh viện Joseph
Bác sĩ Frank Campbell,

Cảm ơn chú rất nhiều vì đã gửi cho con tấm thiệp và cuốn sách “Khoa Học, Thuốc Men cho người mới bắt đầu.”

Con nghĩ chú sẽ rất ngạc nhiên khi biết rằng con đã qua được kì thi y tá.
Với số điểm cao. Một khi đã quyết tâm thì con sẽ rất cố gắng.
Con sẽ học kĩ lưỡng cuốn sách chú gửi cho con.

6 Dec 2012

Lá thứ (thứ nhất) Patty gửi đến Candy

Trang 192 đến 193, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Candy yêu quý,

Tớ mong là cậu vẫn khỏe.

Cuối cùng thì ngày khởi hành đi Chicago của tớ đã được quyết định.
Dù tớ chưa bao giờ sống cùng bố mẹ thì việc một mình tớ ra nước ngoài sống thế này khiến tất cả đều buồn .
Nước Anh cuối cùng đã tham gia vào chiến tranh, tớ cảm thấy bổn phận mình là ở lại đây... Tớ đã đấu tranh với gia đình. Alistair cũng lo cho tớ và kiên quyết rằng tớ đến Mỹ thật nhanh. Tớ cũng muốn ở gần anh ấy.
Và quan trọng nhất là ở Chicago tớ có thể gặp cậu!
Khi biết rằng cậu đang ở đấy tớ rất háo hức và nhìn mọi thứ bằng con mắt màu hồng.

Lá thư Candy gửi đến hiệu trưởng Mary Jane

Trang 180 đến 183, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi cô Hiệu trưởng Mary Jane,

Con viết lá thư này vì chúng ta thực sự không thể nói chuyện với nhau. Con cứ toàn bị cô la rầy.  (Đấy là sự thật).
Con rất ngạc nhiên vì nghĩ rằng mình sẽ bị đuổi khỏi học viện. Thế mà cô chỉ khiển trách con và bảo con hãy nghỉ ngơi một thời gian.
Con là một đứa phù phiếm và thiếu thận trọng. Có vẻ như con chỉ có thể hít thở sâu nếu ở gần cô Pony và cô Lane, cho dù chỉ một ngày. (Con không có ý bảo cô xấu bụng)

Thật tuyệt khi nghĩ rằng cô hiệu trưởng và cô Pony đã là bạn với nhau từ thời thơ ấu.
Cô hiệu trưởng Mary Jane gầy quá, như một tờ giấy trong suốt.
Khi người ta phát hiện ra những trò nghịch ngợm của cô (con nghe nói cô cũng rất phá phách), cô đã trốn đằng sau tấm lưng to lớn của cô Pony. Họ kể với con như vậy.
Con còn được nghe nhiều câu chuyện về thời thơ ấu của cô, như là cô rất nhanh nhẹn và tẩu thóat rất lẹ.
Và bây giờ con có cảm giác là cô Mary Jane chẳng khác gì người một nhà.

Hồi tưởng của Candy về việc Terry diễn kịch

Trang 186 đến 188, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Khi cầm trên tay bài báo Annie gửi cho, tôi thậm chí không thể đứng vững bởi cảm xúc quá mãnh liệt đang trào dâng trong lòng không khác một ngọn núi lửa chực phun. Tôi ngã khụy xuống ghế trong vô thức.

Trên báo chính là ảnh của Terry...
Hình ảnh nhòe đi trong làn nước mắt. Tôi giơ thẳng cánh tay đang cầm mảnh giấy có in hình Terry vì không muốn làm ướt nó.
Thế rồi nhận thấy mình đang đẩy Terry ra xa, tôi lại bối rối ôm chặt nó vào lòng.


-------Tôi lấy ra một phong bì dày trong chiếc hộp khảm ngọc. Trong đó là những mảnh giấy đã được cắt xén.
Kể từ ngày đó tôi đã giữ những mảnh giấy bên mình mọi lúc mọi nơi, trong một thời gian dài. Chúng đã khá cũ, nhưng vẻ bảnh bao của Terry thì vẫn in trong tiềm thức tôi rất rõ.

Lá thư Candy gửi đến Sơ Grey

Trang 179, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi Sơ Grey, Hiệu trưởng trường,

Cô có khỏe không?
Thỉnh thỏang con lại nhớ rất rõ tiếng chuông reng của học viện Thánh Paul.

Hiệu trưởng, con là một đứa học trò cá biệt luôn gây rắc rối, và con không bao giờ nghĩ rằng cô sẽ gửi cuốn Kinh Thánh đến anh em nhà Cornwell. Con rất biết ơn.

Cảm ơn cô.

Cô hãy an lòng vì con đã quen với việc dành thời gian tự kiểm điểm và cầu nguyện trước khi đi ngủ như hồi còn ở học viện.
Con giữ gìn quyển Kinh Thánh rất cẩn thận.

Cầu Chúa ban phước lành đến cho cô và học viện, trong thời điểm khó khăn.

Candice White Andrew

Lá thư Candy gửi đến Franny

Trang 189 đến 191, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi Franny Hamilton,

Chị ngạc nhiên khi nhận thư của em đúng không?
Franny, thật sự là đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau.
Em là Candy, chúng ta đã ở chung phòng trong kí túc xá của Trường đào tạo y tá Mary Jane.
Chúng ta cũng từng làm việc chung ở Bệnh viện Thánh Joanna. Nếu chị còn nhớ đến em thì em rất vui.

Em muốn viết thư để chúc mừng chị vì em thấy trên báo có bài viết là chị được trao huân chương y tá quân sự.
Em đọc báo khá thường xuyên và tin ấy khiến em vui lắm. Và em cảm giác cần phải viết cho chị một lá thư chúc mừng.
Vả lại trong em còn có cảm xúc hoài niệm.

Em đã trông ảnh của chị, chị vẫn nghiêm túc như xưa.
Chúng ta chia tay nhau đã rất lâu rồi.
Em không nghĩ rằng chiến tranh lại kéo dài như vậy. Em cứ tưởng nó sẽ sớm kết thúc.
Và chị là một y tá quân sự. Điều đấy khiến em rất khâm phục.

5 Dec 2012

Thư George gửi đến Candy

Trang 165, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Gửi tiểu thư Candice White Andrew,

Ngài William kể với tôi rằng cô vẫn khỏe. Ngài cũng rất khỏe và ổn định.
Tôi đã nhận được những lá thư cô gửi đến.
Cô đã chấp nhận đơn xin gia nhập học viện Mary Jane.

Ngài William cho rằng ngoài giúp đỡ cô về mặt tài chính, điều quan trọng nhất là phải tôn trọng suy nghĩ của cô.

Dù gì thì cô vẫn là thành viên của gia đình Andrew. Tôi hy vọng cô luôn tự hào về điều đó và ngày một cố gắng.

Georges Villers

Thư Candy gửi đến ngài Dan Jaskin

Trang 159 đến 163, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi chú Dan Jaskin,

Một câu đố cho chú Dan Jaskin: Hãy đoán một cái tên con gái.
Câu hỏi đặt ra: “Đố chú cô gái nào có nhiều tàn nhang nhưng vẫn xinh đẹp và đáng yêu?”

Câu trả lời của chú Jaskin: “Chính là Candy.”
Đúng rồi! Đing đing đing!

Cứ như con có thể nhìn thấy chú đang ở trước mặt con cười vang.
Con là Candy đây, chúng ta đã không liên lạc với nhau rất lâu rồi nhỉ?
Lí do cho sự mất liên lạc ấy là vì họ đã trả lại cho con những bức thư con gửi chú.
Con đã hỏi chú Carson xem chú đang ở đâu và cuối cùng cũng tìm ra.

Chú Jaskin đã rất lo cho con đúng không?
Chú Carson nói thế trong thư.
Cảm ơn chú, con vẫn khỏe.
Công ty vận chuyển của chú Jaskin đã phá sản, y như con nghĩ.
Con đã rất lo vì cảm thấy công ty của chú làm ăn không được tốt cho lắm.

Lá thư (thứ nhất) Candy gửi đến Terry (trong thời gian học ở trường y tá)

Trang 174 đến 175, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Gửi Terry,

Cho dù có viết cho anh bao nhiêu lá thư thì chúng cũng chất đống trong tay em vì em không thật sự biết địa chỉ của anh.

Terry...
Mặc dù em đã theo anh quay trở lại Mỹ thì chỉ có thời gian là trôi qua.
Terry em ước có thể quay ngược lại thời gian....
Giá mà em đến vừa kịp lúc, trước giờ khởi hành của con thuyền có anh.
Và giá mà anh vẫn còn ở đấy khi em về đến nhà Pony.
“Anh muốn đến thăm nhà Pony, nơi em lớn lên”... Câu nói của anh cứ văng vẳng trong đầu em.
Nụ cười của anh khi nói câu ấy, nó cũng ở trong kí ức em.
Cảm ơn anh Terry, vì đã đến thăm... Thời gian anh ở nhà Pony tuy rất ngắn.
Nhưng em nghe cô Pony và cô Lane bảo rằng anh đã nhìn quanh cây sồi đại thụ mà em đã từng trèo, cả cây táo mà em đã luyện cách đu dây, và đồi Pony.
Những cái cây anh có thể đã chạm vào. Ngọn đồi anh đã đứng----- Chúng càng trở nên quý giá hơn đối với em.

Terry....
Em đã đăng kí vào một trường dạy y tá, và em đang cố gắng mỗi ngày.
Chắc chắn rằng anh cũng đang phấn đấu giống em.

Có một điều mà em... em rất muốn thổ lộ với anh bằng cả con tim mình, nếu một ngày nào đó ta gặp lại nhau.

Cho đến lúc đó em sẽ sống thật tốt!

Tarzan đầy tàn nhang

Lá thư Stair gửi đến Candy

Trang 177 đến 178, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Candy thân mến,

Archie đã nói với em là bọn anh sẽ quay trở lại Mỹ đúng không?
Anh bảo với nó là sẽ gửi thư cho Candy thì nó nói rằng đã gửi cho em rồi.
Anh đã tính là sẽ khiến em ngạc nhiên với lá thư này. Nhưng mà thôi, điều đó không còn quan trọng nữa.

Anh muốn gặp em càng sớm càng tốt.
Bầu không khí ở London tràn ngập sự đe dọa. Anh nghĩ ở các nước khác cũng thế.
Gia đình Andrew đã đóan ra được và mọi người đều bị triệu tập về nhà.
Sự thật là anh và Archie rất mừng.

Hoan hô! Anh đã chán ngấy các quy tắc rồi!
À, Archie có kể rằng không có em học viện trở nên rất tồi tệ không?
Anh chẳng thích Luân Đôn tí nào. Trước giờ anh vẫn muốn vào một đại học ở Mỹ.
Bọn anh sẽ quay lại Mỹ cùng Annie.
Patty có thể sẽ theo bọn anh sang Mỹ học.
Cô ấy không thể chịu nổi nếu không có anh bên cạnh. Đùa thôi!

Lá thư (thứ nhất) Annie gửi đến Candy và một trang giấy báo bị cắt

Trang 184 đến 185, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Gửi Candy,

Tớ hy vọng cậu vẫn khỏe.
Cậu thường xuyên bận rộn thế này sao?
Tớ cứ nghĩ là sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau sau khi trở về Chicago...
Thấy cậu bận bịu quá nên tớ viết thư gửi đến vậy.

Cậu biết không, anh Archie bảo rằng có thể đợi đến lần sau chúng ta gặp nhau, nhưng tớ không biết đấy là lúc nào, và tớ thì muốn cậu biết cái này càng sớm càng tốt.
Tớ gửi kèm đây một trang giấy báo bị cắt. (hi hi hi, nhưng có lẽ cậu đã biết rồi?)
Candy, ngay bản thân tớ còn cảm thấy khá vui đấy!

Annie

******************************************************


--------
----------
Một ngôi sao đang lên!
Một ngôi sao mới hình thành!
Terrious Graham!
Đang được kì vọng rất nhiều với vai diễn vua của nước Pháp trong vở “King Lear” – sản xuất bởi Nhà hát kịch Stratford.

Lá thư (thứ hai) Candy gửi Sam, Jeff và Suzy Carson

Trang 171 đến 172, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi Sam, Jeff và Suzy,

Cảm ơn các em về lá thư rất vui này!
Chị mừng muốn rơi nước mắt.

Chúc mừng các em đã có một người mẹ mới!

Victoria, tên cô ấy đẹp quá.
Chị nghĩ chú Carson sẽ cười mãi không thôi.
Chị tưởng tượng ra khuôn mặt chú ấy mà còn thấy tức cười nè.
Từ bức chân dung mà Suzy vẽ trong lá thư của Jeff, chị có thể thấy Mẹ Victoria của các em là một người rất tốt bụng,.

Có lẽ Jeff và Suzy đã trở thành cánh tay đắc lực cho Ba rồi nhỉ. Sam còn biết tự tay giặt đồ và chặt củi.
Suzy, em có nhớ đã nói gì không?
“Mẹ không chết, Mẹ chỉ đi qua núi Rodoni thôi."
Chị tin rằng Chúa Trời đã gửi em cô Victoria để thay thế vị trí của Mẹ.

“Các con trai Sam và Jeff yêu dấu,
Mẹ tin tưởng giao Suzy cho các con.”
Chắc chắn Mẹ các em đã nói như thế.

Sam hãy tiếp tục cố gắng hết mình.
Bắt đầu từ bây giờ em sẽ có chút thời gian rảnh cho bản thân.
Chị cũng đang cố gắng học để trở thành một ý tá đáng ngưỡng mộ.

Tối nay chị có ca trực, nên chị ngừng bút đây.
Khi nào rảnh chị sẽ viết thêm cho các em.
Gửi lời chào của chị đến Ba và Mẹ Victoria nhé.

Chị Candy

Lá thư (thứ nhất) Archie gửi đến Candy

Trang 176, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Candy,

Hôm nay anh gửi cho em lá thư trước khi anh Stair kịp làm.
Từ trước đến giờ anh vẫn nghĩ thay mặt cả hai người để viết thư là một điều không thể chấp nhận được.

Tin em đang học và làm ở một trường y tá khiến anh như bị thúc đẩy.
Từ khi chúng ta gặp nhau, em luôn làm cho anh có cảm giác háo hức.
Bọn anh cũng sẽ quay lại Mỹ trong mấy ngày tới. Anh nghĩ Annie đã nói cho em biết.
Không biết lí do cụ thể là gì nhưng ở châu Âu lúc này luôn phảng phất mùi cháy khét. Anh hy vọng đây không phải là linh cảm xấu.

Anh cứ tưởng là có thể viết về những thứ khác, nhưng anh chỉ có thể bình luận về việc này.
Anh dự định gặp em trước khi trở lại dinh thự ở Chicago đấy.

Archie

Lá thư (thứ nhất) Candy gửi đến Samuel, Jeff và Suzy Carson

Trang 157 đến 158, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

 

Gửi: Samuel Carson
        Jeffrey Carson
        Suzy Anne Carson.

Sam, Jeffrey, Suzy, các em khỏe không?
Cảm ơn các em về những bức thư và tranh vẽ.

Suzy bây giờ em đã biết viết rồi sao, nét chữ thật đáng yêu! Chị nhớ em là cô bé đã từng giấu bánh mì và đem chúng ra kho cho chị.
Những chiếc bánh ấy ngon tuyệt vời!

Sam! Chị đã kể chuyện về em, về việc em rất cố gắng trở thành anh cả gương mẫu, cho bọn trẻ ở nhà Pony.
Nhà Pony, nơi chị đã sống, là nhà của những đứa trẻ không có cha mẹ. Bọn chúng không được như em, là một anh cả đầy tình thương sẵn sàng bảo vệ các em của mình. Như lúc Susy bị sốt cao, em đã giúp chị chẳng khác gì một trợ lí đáng tin cậy.
Nói thật thì em giúp chị còn nhiều hơn bố em đấy.
“Sam không ăn vì muốn dành phần của mình cho Jeff và Susy.”
Những đứa trẻ ở nhà Pony thì luôn tranh giành đồ ăn vặt, hay cả những thứ khác.
Chúng bảo chỉ là đang bắt chước thủ lĩnh (là chị).

Jeff,
Cho chị xin lỗi vì đã bỏ đi mà chưa dạy em cách trèo cây.
Khả năng trèo cây có được là do cẩn thận để không bị ngã.
Chị đã thắng trong cuộc thi ai leo cây nhanh hơn bằng cách thật cẩn thận để không bị rớt xuống.
Chưa ai phá nổi kỉ lục của chị đâu. Trong vòng 3 phút 20 giây chị đã leo lên chóp cái cây đại thụ trước nhà Pony.

Suzy, chị đã treo lên tường bức tranh em vẽ tặng chị rất đẹp!
Lần sau vẽ tiếp em nhớ cho chị đẹp thêm nhé!
(Sam và Jeff đang cười chị phải không?)

Chị Candy

4 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy

Trang 230 đến 235, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Từ khi nhận được tin vui về sự bình phục của cô Pony, những gợn sóng trong trái tim tôi vẫn chưa hòan tòan ngừng hẳn. Ngược lại tôi còn có cảm giác bất an, gần như ngạt thở về những kí ức của chuỗi ngày đã qua.
Tôi ước có thể đến thăm nhà Pony----

Vùng đất của nhà Andrew ở Lakewood đã được bán cho người khác. Dạo gần đây tôi còn nhớ cả dinh thự của gia đình Legan.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với cổng nước của Stair, cổng đá của Archie và vườn hồng của Anthony. Không biết người chủ mới của lãnh địa có còn trồng hoa hồng Sweet Candy.

Sweet Candy--- kể từ ngày đó tôi chưa bao giờ trông thấy bông hoa nào có sắc hồng nhạt như đôi má ửng đỏ của một nàng tiên như hoa hồng mà Anthony đã sáng tạo----
Tôi bây giờ đã ở rất xa để có thể ngửi được chúng.

Anthony chết, ---- vào buổi sáng hôm đó, ngay trước mặt tôi.
Quãng thời gian ấy tôi đã rất đau khổ. Càng nhớ lại bao nhiêu thì khoảnh khắc ấy lại càng hiện rõ bấy nhiêu---

Thư Cookie gửi đến Candy


Trang 169 đến 170, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi Candice White Andrew,

Candy tên cậu dài quá!
Tớ viết muốn mệt nghỉ luôn.
Tên tớ là Cricket Dicks, cũng là một cái tên dài nhỉ?
Mà thôi, so sánh tên của nhau thì nhảm nhí quá.

Tớ muốn chúc mừng cậu!
Cuối cùng cậu đã bắt đầu công việc của một y tá.
Tớ đọc thư cậu hôm nay, trong lúc ở trên thuyền đi về phía Nam.

Hồi tưởng của Candy

Trang 148 đến 149, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Nhắm mắt lại, tôi có thể cảm nhận tia nắng ban mai đang đậu trên vòm mí.
Sau khi rời học viện Thánh Paul, chỉ có một nơi mà tôi muốn đến —là nhà Pony.

Nước Mỹ và nước Anh.
Tôi đã biết rõ nước Anh là vùng đất xa xôi cách Mỹ đến cả một đại dương. Nhưng tôi không hề nao núng.
Nếu quay trở lại Mỹ chắc chắn tôi sẽ gặp lại Terry…

Khi tôi kể với anh* hành trình quay về Mỹ của mình, anh đã cười lớn trong lúc lắng nghe. Nhưng ngay lập tức khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc, rồi anh ôm chặt lấy tôi và nói “May mà em đã an toàn.”

Hành động của tôi vào thời điểm ấy một số người sẽ cho là rất hồ đồ. Sau khi đuổi theo Terry bằng xe ngựa tôi đã không còn tiền. Không có ai là tôi có thể nương tựa, nhưng đã một thời gian dài rồi tôi mới có cảm giác hồi sinh đến vậy.

Những vật may mắn của tôi - huy hiệu của hòang tử, khăn quàng cổ màu trắng của Terry và sợi dây chuyền thánh giá của cô Pony. Với những thứ ấy tôi tin mình có thể vượt qua mọi gian khổ.

“Hãy tiếp tục bước đi bằng tất cả trái tim  và sự sáng suốt, rồi con đường sẽ mở ra trước mặt.” Đúng như lời cô Pony đã từng nói. Trong hành trình ấy tôi đã gặp nhiều người và nhận sự giúp đỡ từ họ. Nhờ hành trình ấy mà tôi đã tìm ra mục đích sống của mình.

Tôi lấy từ trong tủ ra một cái hộp nữ trang khảm ngọc. Anh* bảo chiếc hộp lớn có đính những viên đá quý và ngọc trai cỡ nhỏ này là vật gia bảo, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong gia đình.

“Em không hợp với một chiếc hộp nữ trang đắt tiền thế này.” Tôi nói.

Anh vẫn ngoan cố bằng một nụ cười. “Vậy thì cứ sử dụng nó theo ý em muốn”.

Chiếc hộp quá sang trọng nên tôi chỉ đặt vào đấy những gì quý giá. Những vật kỉ niệm, những mảnh giấy cắt ra từ báo và tạp chí, và một xấp thư.

Tôi đặt chiếc hộp lên bàn và mở nó ra.

---------------
*Anohito

Lời mở đầu

Trang 4 đến 11, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


"Thân gửi cô Pony,"

Vừa viết xong cái tên trên nền giấy trắng, tôi đã phải buông bút bởi cảm giác cả lồng ngực đang bị một núi cảm xúc làm cho cháy bỏng.

Tôi hít vào thật sâu, hơi thở của sự nhẹ nhõm và lòng biết ơn.
Trong lúc vô thức, tôi thấy hai bàn tay mình đan lại với nhau.


Những tuần gần đây tôi không thể làm gì hơn là cầu nguyện, hằng ngày viết những lá thư gửi đến cô Pony, cầu nguyện cho cô bằng cả trái tim mình.

Nhà Pony thật là xa. Nó xa đến cả một đại dương, chưa bao giờ tôi có cảm giác oán giận như lúc này.
Tôi muốn được ở cạnh cô Pony, giúp cô chống chọi với căn bệnh và khiến cô có thêm lòng can đảm.


Tôi ngưng viết khi chỉ vừa xong cái tên và đọc lại bức thư gửi từ cô Lane.

Ngay cả những nét chữ viết tay gầy và vui vẻ của cô Lane cũng như đang nhảy điệu hân hoan bảo rằng cô Pony đã qua cơn nguy kịch và bây giờ cô đang trong giai đoạn hồi sức.

“Candy, ta có thể nghe thấy tiếng con hỏi ta rằng “Cô có chắc không cô Lane? Cô không nói thế để cho con yên lòng chứ?” nên ta gửi kèm đây thư viết tay của cô Pony. Khi nào khỏe hơn chút thì cô ấy sẽ gửi con lá thư dài hơn.”

Kèm theo đó là một lời nhắn ngắn từ cô Pony. Tôi đọc đi đọc lại và mỗi lần đọc là nước mắt lại tràn đầy.

“Cô làm cho con lo phải không Candy?
Cô không sao đâu!
Cô còn có rất nhiều thứ phải làm, cho cả lũ trẻ nữa.
Nên cô quyết định sẽ không chết cho đến khi chúng ta gặp lại nhau.
Chắc chắn Chúa Trời sẽ thấu hiểu.

Pauline Giddings”


Tôi đưa ngón tay viền theo từng con chữ.
Nét chữ to và tròn, rất hợp với cô Pony luôn tràn ngập tình thương. Tôi dường như có thể nghe được giọng nói và mùi thơm tỏa ra từ những chiếc bánh rán nóng hổi của cô Pony.

“Cô Pauline…”
Tôi không thể không mỉm cười khi thì thầm cái tên ấy.

3 Dec 2012

Nụ hôn vào lễ hội tháng Năm

Trang 25 đến 32, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Những bông hoa chuông đang nở rộ, tô điểm cho sắc màu xanh như ngọc của rặng cây sâu.
Candy đã giấu bộ đồ Juliet trong hốc cây đại thụ. Cô không dám để nó ở phòng tĩnh tâm và nghĩ rằng nếu thay trang phục ở đây thì cũng chẳng ai thấy đâu.

Đằng sau cây đại thụ bây giờ đã xuất hiện một Candy-Juliet. Từ Romeo trở thành Juliet ---, cô phải thay đổi cách đi của mình.

Candy vén cao váy lên. Nếu lỡ bị bắt thì làm sao mà chạy được trong bộ váy dài thùng thế này.

“Tốt rồi! Giữ như vầy thì mình có thể chạy. Bây giờ thì quay trở lại khán phòng và chơi cho thỏa thích! Nếu đã bị giam cầm thì tại sao không quậy cho tới bến!”

Candy giơ tay lên khích lệ bản thân và chuẩn bị co chân chạy.
Bỗng nhiên cánh tay cô bị ai đó níu lại và cả người bị lôi vào trong một bụi rậm.

“Ai…ai đó!?”

“Ta thấy em đang trong tâm trạng rất phấn khởi, tiểu thư Juliet--- Chà, ngay cả khỉ mà cũng biết diện đấy, Tarzan đầy tàn nhang.”

“Te,Te,Te,”

Terry cười như nắc nẻ. Candy bị sửng sốt không thốt lên được lời nào.

Lần gặp gỡ đầu tiên của Candy và Terry trên tàu

Trang 240 đến 245, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Tiếng sóng vỗ hòa với tiếng động cơ tàu.
Nhạc từ trong khán phòng đã chuyển sang một bản tango vui nhộn.

“Cô Pony...cô Lane...anh Anthony...”
Candy thì thầm bằng giọng rất nhỏ.
Những giọt nước mắt chực trào ra khiến Candy phải chớp mắt một cách liên tục.

Gió thổi càng lúc càng lạnh. Sương mù dăng trên mạn tàu như một chiếc khăn chòang trong suốt màu trắng của Nữ thần bóng đêm.
Trên đường trở lại phòng, Candy dừng bước trong sự sửng sốt.

Cô nghĩ rằng đã trông thấy bóng ai đó đằng sau làn sương.

Tức thì sương mù tan biến và tấm thân đằng sau của người con trai trở nên rõ ràng trên mạn thuyền.
Chàng trai đang đứng tựa vào mui tàu, ánh mắt nhìn thẳng xuống biển đen như thể sắp nhảy xuống.

Theo bản năng Candy tiến đến gần hơn, trong lòng có cảm giác bất an.
Đột nhiên cô nuốt một ngụm nước bọt. Tim cô đập nhanh một cách khó thở.

“Anthony....” Môi cô mấp máy.

Nhật kí (Candy thừa nhận tình yêu dành cho Terry)

Trang 143, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Cho dù có viết thế nào mình cũng không thể diễn đạt hết suy nghĩ về T.G.
T.G. đã đi rồi, để lại nhiều kỉ niệm nơi đây…Không, mình không thể nói những từ như “kỉ niệm”, “đã đi”.

Một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại…
T.G., cho đến ngày ấy em sẽ trân trọng những suy nghĩ về anh.

Nhưng mà T.G. à, đừng giận em nhé.
Anh đã ra sức bảo vệ cho em nhưng em sắp rời khỏi học viện.
Em nhận ra rằng con đường của mình không nằm nơi đây. Nếu ở đây, tương lai của em sẽ được đảm bảo, nhưng em biết nó sẽ không khiến em hạnh phúc. Em phải ra đi để tìm con đường của chính mình. Anh đã dạy cho em điều ấy.

Cảm ơn anh, T.G.!

Từ tận đáy lòng em rất muốn gào lên rằng.
Terrious, em yêu anh! Hơn tất cả ai khác trên đời…

Kì nghỉ hè ở Scotland, tại lâu đài của Terry

Trang 83 đến 92, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki.



Lâu đài rộng lớn của Terry khá tối tăm và yên lặng. Mỗi góc hành lang được trang trí bởi những hiệp sĩ áo giáp, một tay cầm khiên còn tay kia thì đang chuẩn bị ném bóng.


"Trời ơi, có hổ!" Candy la thất thanh ngay khi vừa bước vào phòng.


Một con hổ nhe răng từ góc phòng đang trừng trừng nhìn cô.


"Là thú nhồi bông thôi. Đừng có nói là em còn sợ cả ma nữa đấy! Ê, đằng sau em có rắn kia!"


"Hảaaa!!!"


Candy ôm chặt lấy Terry trong phút bối rối.


"Nếu muốn được con gái ôm thì phải biết cô ấy sợ cái gì."


"Terry..."

Candy hòan hồn và đẩy mạnh Terry, người đang mang trên mình khuôn mặt thỏa mãn.


"Thú nhồi bông...mà trông cứ như đồ thật."


Candy sờ chú hổ bằng vẻ thận trọng.


"Tiger
T.G."


Candy mỉm cười nhớ lại một kỉ niệm.



Candy mơ màng viết những dòng chữ T.G. lên khung cửa sổ đang bị hơi nóng làm cho trắng đục. T.G tất nhiên là chữ viết tắt cho Terrious G. Grandchester trong nhật kí của cô.

"Cậu đang viết gì vậy?"

Bị Patty bắt gặp, Candy bối rối xóa ngay những nét chữ trên kính và đáp rằng,

"Tiger! Đúng rồi tớ viết chữ Tiger...vì nó rất mạnh mẽ và oai hùng..."

Candy vịn ngay vào một lí do vừa xọet qua đầu. Nhưng Patty thì chắc đã đoán ra được.


"Có vẻ như trời sắp mưa." Terry lẩm bẩm và đóng từng cái cửa sổ.


Cơn gió lạnh luồn qua những khe hở.


"Tòa nhà này cũ quá. Cả cửa sổ cũng hỏng hóc."


"Ở đây không có người giúp việc à?" Trong lúc đưa tay giúp Candy buông ra thắc mắc đã xuất hiện trong đầu từ khi mới bước vào.


"Gia đình Gouz làm việc ở đây. Họ sống cũng gần thôi, mỗi khi anh đến chơi họ thường sang săn sóc. Gia đình anh đã nhờ họ trông nom mấy con ngựa, còn tòa nhà này thì gần như không sử dụng đến. Lâu đài mới của dòng họ Grandchester đã chuyển về Windermere. Anh cũng chưa đến đó bao giờ."


Terry quay đầu lại nhìn Candy và mỉm cười, ánh mắt rọi sáng cả căn phòng tăm tối.


Candy cúi đầu trong lúc tim đập thình thịch.


Terry đốt từng cây nến, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã được bao trùm bởi bầu không khí ấm áp.

Bất ngờ tiếng sấm nổi lên và trời mưa như trút nước. Những khung cửa sổ đã được đóng chẳng mấy chốc bị gió thổi bật khiến nước mưa và không khí lạnh đua nhau tạt vào.

Candy bỗng thấy rùng mình và khoanh chặt tay.

Terry lập tức biến mất và trở ra từ phòng bên kia với một chiếc áo chòang trắng.

"Mặc cái này vào đi..."


Chiếc áo chòang lụa mà Terry đã nấn ná khóac lên người Candy có mùi thơm nhẹ.


"Là của Mẹ anh..." Terry nói một cách khó khăn, đầu ngoảnh đi.


Candy hướng mắt nhìn theo. Ánh nhìn chạm phải đôi mắt của Terry khiến cả hai cùng quay đi trong sự bối rối.


"Terry...như vậy có nghĩa là... ngày hôm ấy..."


"Eleanor Baker gửi lời đến cô gái mặt đầy tàn nhan rằng bà hy vọng tương lại cô sẽ được thuận buồm xuôi gió."


"Thật không Terry? Và...và..."


Như vậy là quá đủ rồi, Terry và mẹ của anh ấy. Chắc chắn họ đã có một buổi trò chuyện rất thân mật.

Trong lòng phấn khởi, Candy nắm chặt chiếc áo quá rộng so với thân. Đôi mắt cay cay.
Terry chẳng đề cập thêm về mẹ của mình và bắt đầu nhóm lửa trong lò.
Có vẻ như anh đã quá thuần thục với công việc này nên chỉ mấy chốc lửa đã nổi lên. Mắt Candy ánh lên những màu sắc ấm áp.

"Lại gần lửa chút đi."

Câu nói ấy mang ý nghĩa "Hãy ngồi gần bên anh." -- Terry trông căng thẳng khác với mọi ngày.

Candy ngoan ngoãn đến gần và ngồi trên chiếc thảm lông. Cô chìa tay gần lò sưởi.


"Ấm quá..."


Ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt Candy. Terry im lặng ngắm nhìn cô.


Đêm ấy mình cũng đã đốt lửa. Hai mẹ con ngồi với nhau như thế này cho đến lúc sáng. Mặc dù không trao đổi gì nhiều mình cũng hiểu rằng Mẹ rất muốn sống cùng nhà Grandchester và mình, nếu điều đấy là có thể... còn hơn là trở thành diễn viên nổi tiếng. Nếu không vì Candy thì mình đã không thể hiểu ra. Và không chừng còn đuổi Mẹ ra khỏi nhà nữa. Mình có thể sẽ làm những điều đáng hối tiếc khác...


Terry nhìn Candy một cách trìu mến. Cô cũng quay lại nhìn anh, mỉm cười.

Có những cảm xúc chỉ cần một nụ cười là có thể truyền đạt tất cả. Candy thấy trái tim mình đang nóng dần lên.

"Mình yêu Terry..." Candy nghĩ về nó đến nhói cả lòng "Và có thể Terry đối với mình cũng..."


Trong khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi. Terry đưa tay đến gần Candy rồi bất thình lình giật ngược.


Candy thở dài, đưa mắt quay về phía lò sưởi.


"Trong nhà Pony cũng có một cái lò sưởi. Cô Pony và cô Lane thường hay nướng kẹo dẻo."


"Em đúng là có nhiều câu chuyện về thức ăn."


Thời gian bắt đầu họat động trở lại. Terry nở một nụ cười như muốn phá vỡ sự căng thẳng. Anh duỗi chân trên tấm thảm.


"Nhưng bánh quy và những bữa ăn là thứ em mong đợi nhất trong ngày. Em cũng thích nướng bánh cùng cô Lane và cô Pony. Họ làm ngon lắm! Giá mà anh có thể thử một chiếc bánh quy nho khô."


"Anh rất muốn được đến thăm nhà Pony và anh cũng muốn nhìn tận mắt cái cây táo mà em đã thực hiện những bài huấn luyện đào tạo Tarzan."


"Thật không? Anh phải đến đấy!"


Candy nhìn Terry với sự hân hoan.


"Nhưng mà em phải dần từ bỏ cái tính Tarzan của mình... Anh biết đấy, mùa thu năm nay em phải ra dáng một thiếu nữ." Candy nói bằng giọng nghiêm túc.


Terry không nhịn được và cười phá lên.


"Candy trở thành một THIẾU NỮ!???? Điều đó chẳng hợp với em chút nào!"


"Anh thật bất lịch sự!"


Mặc dù Candy đã giả bộ tức tối thì ngay cả cô cũng không nhịn được cười.


"Em vẫn còn chưa biết một quý cô thật sự phải như thế nào. Nhưng em không muốn để Mệ William thất vọng. Em muốn trở thành một cô gái có thể khiến Mệ hài lòng."


"Đấy là người đã nhận nuôi em phải không?"


"Ừ... Trong mỗi lá thư George gửi đến, Mệ có vẻ rất hy vọng em trở thành quý cô duyên dáng. Em đang có cảm giác áp lực đầy mình..."


Terry mỉm cười.


"Em sẽ cố gắng... Chắc chắn em sẽ cư xử có phép tắc và nhã nhặn, ngay cả việc học nữa. Nhưng mà..."


Khuôn mặt Candy lại trở nên nghiêm trọng.


"Đụng đến đàn piano và các loại nhạc cụ thì em không thể bắt kịp mọi người."


Cô nói đúng. Tất cả học sinh trong trường đều biết chơi ít nhất một loại nhạc cụ. Piano, phong cầm, đàn hạc, violin. Annie có sở trường là đánh đàn piano và thổi sáo.


"Không cần phải vội. Em có thể học từ từ."


"Nhưng nếu em không nhanh thì Mệ sẽ qua đời mất."


"Mệ già đến thế à?"


"Chưa có ai tận mắt thấy Mệ, nhưng tin đồn khắp nơi bảo rằng ông ấy rất yếu."


"Ra thế... Giờ thì anh đã hiểu tại sao em lại vội vàng đến vậy."


"Anh hiểu được thì tốt. Giá mà có ai đó giỏi chơi đàn piano chịu dạy cho em."


Candy nhìn Terry bằng ánh mắt lém lỉnh. Terry không nén nổi nụ cười và cốc nhẹ lên đầu cô.


"Em đang đợi anh trả lời là-- Nếu em bằng lòng, anh sẵn sàng dạy em! Hả?"


"Không sai."


Terry đứng dậy, cố gắng kìm chế mong muốn được ôm chặt Candy trong vòng tay, trong lúc cô nở nụ cười đến tận mang tai.

Lửa sắp tàn. Tiếng mưa cũng vơi dần đi và ánh nắng đang bắt đầu rọi sáng căn phòng qua những khung cửa sổ bị hỏng.

"Được rồi. Nếu em không ngại, anh sẽ là thầy của em, Tarzan đầy tàn nhang ạ." Terry nói một cách kiêu hãnh.


"Mấy cái chữ cuối em không thích tí nào. Nhưng nếu anh bằng lòng dạy thì em rất sẵn sàng đồng ý."


Candy cũng đã đứng dậy, vừa lúc cô dẫm lên vạt áo chòang.


"Nói gì đi nữa thì món đồ này chẳng hợp với em chút nào." Terry khúc khích.


Candy vuốt thẳng chiếc áo và đáp lại.


"Một ngày nào đấy em cũng sẽ trở nên rất đẹp trong một cái áo."


"Không thể nào." Terry tiến đến gần cô, ánh mắt hướng vào căn phòng phía trong.


Áo khóac lụa của Eleanor Baker, nếu làm rách thì sẽ thành tai họa mất.


Candy cởi ngay chiếc áo và gấp một cách cẩn thận.


"Trong kia là phòng nhạc, ở đó có piano và đàn hạc."


Terry đặt tay lên cánh cửa đang được bao quanh bởi kệ sách. Candy đưa mắt nhìn đống sách trong lúc theo sau anh.


"Ôi Terry. Mấy cái kệ này chứa đầy những sách kịch! Còn có nguyên một bộ của Shakespeare nữa kìa!"


"À..."


Terry dừng lại và lấy ra một quyển sách, sau đó đặt ngay về vị trí cũ. Eleanor Baker, trước khi về đã hỏi anh có muốn đến Mỹ để học kịch sân khấu. Có lẽ bà đã để ý đến sở thích về kịch nghệ của con trai mình.


Nếu là ngày xưa thì mình sẽ đồng ý ngay... Candy, nếu đấy là anh trước khi gặp em thì... Terry nhìn Candy bằng ánh mắt xót xa trong lúc cô vẫn còn chìm đắm trong những cuốn sách.


...Bây giờ trái tim mình đã bị quyến rũ bởi một thứ còn hơn cả kịch nghệ...


"Ta chơi piano nhé? Đằng này, đấy là đàn piano." Terry nói.


...Mình muốn trân trọng khỏang thời gian ở bên Candy.


Vừa bước vào phòng Candy đã reo lên vui sướng.

Một chiếc đàn piano tráng kiện được đặt ngay giữa phòng, bên cạnh còn có cả đàn cello, đàn hạc và vài hộp violin lăn lóc trên sàn.

"Ôi, tuyệt vời quá! Chẳng khác gì phòng nhạc trong học viện!"


"Lâu rồi chưa ai đụng đến chúng, bụi lắm."


Terry phủi bụi trên đàn piano và mở nắp.


"Candy, em mở cửa sổ ra được không?"


Candy đẩy mạnh cánh cửa lớn trong phòng nhạc.


Bầu trời xanh trong vắt, hương thơm dễ chịu của cây cối sau cơn mưa ùa theo làn gió chạy vào phòng.


Bất thình lình Terry chơi một điệu nhạc với tiết tấu vui tai.


"Bản nhạc gì thế?" Candy tiến đến đứng đằng sau Terry.


Terry, vẫn còn đang chơi piano, quay lại nhìn Candy một cách tinh nghịch.


"Một bài hát ngẫu hứng với chủ đề là "Tarzan tàn nhang và một con khỉ.""


"Anh muốn chết hả Terry!"


Cô chỉ đẩy nhẹ mà Terry đã làm quá lên bằng cách rơi bịch từ trên ghế xuống sàn. Cả hai cùng phá lên cười rạng rỡ.

Mùa hè ở Scotland (phần 3)

 Trang 68 đến 71, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác gi Kyoko Mizuki.


 “Nói thật thì…rất thích đó. Rất ghét phải nói ra điều này, nhưng tôi rất thích.”

Candy gật đầu, miệng vẫn mỉm cười.
Có gì đó rất ấm áp đang tỏa ra.

Terry không thể thay đổi sự thật mình là con trai của Eleanor Baker. Cho dù có phủ nhận mẹ mình thì Terry cũng đang dần trở nên giống bà.

Ngay lúc đó Eliza phát hiện Candy và Terry đang ngồi cạnh nhau trên đồi.

“Không thể nào! Tụi nó đang làm cái gì thế kia!”

Eliza đứng lên một cách đột ngột khiến chiếc thuyền chao đảo, ngay lập tức cô rơi tõm xuống hồ. Nước bắn lên người Neil tung tóe.

“Lạnh quá! Kéo tao lên! Nhanh!”
Giọng Eliza vẫn còn ra lệnh trong lúc đang chới với giữa hồ.

“Ê Archie! Cứu với!”
Neil gọi sang thuyền của Archie đang ở gần đấy.

“Sao mày không làm đi Neil?”

“Archie, Neil không biết bơi! Ồ nhưng có lẽ Eliza biết!”
Stair hùa theo chọc với Archie, chèo thuyền tiến lại gần.

“Trời nóng quá nên muốn xuống hồ tắm đúng không Eliza?”

Eliza không thể đáp trả và tiếp tục đập nước.

Bỗng nhiên có tiếng ÙM và người nhảy xuống nước chính là Terry.
Terry bơi rất nhanh đến Eliza và đẩy được cô lên thuyền. Không ai nói câu nào.

“Tránh ra!”
Terry đẩy Neil sang một bên và bắt đầu chèo thuyền.

Hai chiếc thuyền kia cũng bám theo rất gấp.
Eliza cố làm ra vẻ đang sắp chết vì hết hơi.

Tốt nhất là giả vờ bất tỉnh… Eliza cố ý nhắm chặt mắt và ép mình vào Terry.

Stair và Archie nhảy ra khỏi thuyền, chạy như bay đến chỗ Eliza.
Candy cũng hốt hỏang chạy xuống đồi.

“Hai người có điên không? Nước ở đây mùa hè vẫn còn rất lạnh! Cô ta có thể bị nhồi máu cơ tim đấy!”

Cả Stair và Archie đều sợ hãi khi Terry lớn tiếng.
“Bọn ta xin lỗi. Bọn ta đã quá chủ quan. Có sao không Eliza?”

Eliza yếu ớt mở mắt.

“Em không khỏe…Terry…”
Eliza trả lời Terry mà không phải Stair, người vừa đặt câu hỏi.

“Lạy Chúa…anh đã quên mình mà cứu lấy em… Hãy đưa em về lại biệt thự…Em không thể đi nổi nữa.”

“Nếu có thể nói nhiều như thế thì cô không sao đâu.”
Terry trả lời cụt ngủn và đứng dậy bỏ mặc Eliza.

Terry vừa tính bước đi thì,
“Terry anh nên thay quần áo không sẽ bị cảm lạnh đó” Candy vô tình thốt lên.

 Terry trả lời trong lúc xõa xõa tóc.
“Không sao đâu. Từ nhỏ tôi đã quen tắm ở đây vào mỗi mùa hè.”

Eilza ngẩng mặt lên nhìn Terry đã cất bước đi.

“Tao ghét nó!”
Neil phun ra, mặt hắn trông thật xấu xí.

Eliza quay mặt lại liếc nhìn đứa em trai.
“Mày đang làm cái gì thế Neil? Còn không mau kêu bọn hầu mang khăn và mền đến!”

Neil sợ hãi chạy ngay về phía biệt thự.

“Còn các người! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho hai người. Đưa tay đây đỡ tôi dậy! Annie xách giày cho tôi! Patty xách giỏ!”
Eliza gào lên trong giận giữ rồi quay mắt nhìn Candy bằng vẻ hằn học.

“Tất cả là tại mày! Tao sẽ méc với Mệ và các sơ về chuyện này!”

Eliza bước đi trong sự dìu dắt của Stair và Archie trông đã phát bệnh vì phải làm công việc này. Annie và Patty quay đầu nhìn Candy với vẻ phân vân. Candy mỉm cười ra hiệu mình không sao.
Khi mọi người đã rời khỏi Candy hít một hơi thật sâu.

“Eliza đúng là khó khăn… Mình chắc tim cô ta không có vấn đề gì đâu, ngay cả cảm còn không có nữa là”

Ở biệt thự có người hầu, Mệ và cả dì dượng Lagan. Các bạn của cô thế nào cũng sẽ bị quở trách.

…Mình đúng là may mắn khi không phải đến đó.

Mùa hè ở Scotland (phần 2)

Trang 66 đến 67, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác gi Kyoko Mizuki.



“Hả!?”
Candy nhảy chổm dậy và nhận thấy Terry đang nhìn xuống mình cười vang.

Candy đứng bật lên và thầm nhủ với bản thân rằng cô chỉ vừa nghĩ đến Terry…

“Nè anh lúc nào cũng làm tôi hết hồn…”
Cô tìm cách khống chế cảm xúc của mình và hất đám cỏ mà Terry đã phe phẩy trên má cô.

“Người ngạc nhiên phải là tôi mới đúng! Không ngờ Tarzan cũng biết sợ rắn cơ đấy. Theo tôi thì chính rắn mới là phải sợ cô!”

“Terry!”
Cô lườm Terry nhưng thế vẫn chưa đủ. Terry nãy giờ vẫn mỉm cười.

“Sao anh lại ở đây? À biết rồi, anh đang kiếm tôi đúng không?”
Candy tự bảo mình phải bình tĩnh lại, vì cô rất vui khi nhìn thấy anh.

“Còn lâu! Từ lúc đến biệt thự tôi đã luôn đọc sách. Đây là chỗ tôi ưa thích nhất. Nhưng không ngờ hôm nay lại gặp một tai họa ở đây!”

Terry vỗ nhẹ cuốn sách dầy cui lên đầu cô. Thật sự thì cậu đã rất mong chờ ngày Candy đến. Terry đã phải rất cố gắng vì từ nãy đến giờ cậu không thể ngừng mỉm cười.

Mùa hè ở Scotland (phần 1)


Trang 60 đến 65, tập 2 tiu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác gi Kyoko Mizuki.




Tháng 7

Scotland!
Từ lúc đặt chân đến kí túc xá mùa hè của trường ở Edinburgh, mình đã rất háo hức.
Trên thảo nguyên nở rộ những bông hoa cúc trắng và vàng.
Những hồ nước nhỏ có ở khắp nơi lấp lánh tỏa những tia ánh bạc.
Cảm giác như mình đã quay trở lại Lakewood!
Hơn nữa nhà thờ ở đây cũng giống như cái ở trong làng, chỗ nhà Pony!
Sơ Margaret đã hết hồn khi thấy mình vừa đặt chân đến nơi đã nhảy phốc lên cái cây đằng trước nhà thờ.
Hoan hô! năm nay Sơ Gray và sơ Kleis sẽ không đến trường học hè vì bận các hội nghị giáo dục!
Mình cũng hơi thất vọng vì đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng cho “những ngày học hè kinh khủng”
May là mệ Elroy đã tử tế từ chối cho mình ở lại biệt thự!
Mệ không muốn phải trải qua mùa hè với một người hạ lưu.
Mình thà sống trong kỉ luật của trường còn hơn là phải dành thời gian cho Mệ Elroy, Eliza và Neil!
Hạnh phúc thay, Patty và Annie cũng sẽ tham gia khóa học… Chắc chắn mình không phải là lí do duy nhất rồi.
Stair và Archie sẽ đến ở trong biệt thự mùa hè của họ, vốn nằm rất gần trường.
Và…người ấy…Mình biết biệt thự của T.G. cũng ở đâu đây…Eliza đã nói thế với bạn của cô ta.

Những ngày ở học viện Thánh Paul

Trang 317 đến 319, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

(Cuối tháng 2, gần sang tháng 3, trong giờ nghỉ trưa)

Chuông trường đã đổ.
Candy gật đầu ra hiệu cho cả hai (Stear và Archie) rồi nhanh chóng trèo từ trên cây xuống.
Có một lối tắt là đi vòng qua bãi cỏ xuyên qua rừng. Vừa chạy ngang cánh đồng điểm đầy nụ hoa thủy tiên, Candy vừa nghĩ về Annie.

Annie thực sự rất…Archie…
Annie đã thuyết phục cha mẹ cho mình đến đây nhập học. Bạn ấy có lẽ đã rất háo hức muốn bắt chuyện với Archie cho dù biết rằng như thế sẽ phạm quy và có thể bị trừng phạt nghiêm khắc. Một người nhát như Annie mà lại…


Bất ngờ Candy vấp phải một cái gì đó và ngã nhào về phía trước.

“Thiệt tình, cho dù  cô có thích tôi cách mấy thì cách quyến rũ đột ngột này cũng khiến tôi giật mình lắm đấy.”
Terry đang nằm dài trên bãi cỏ, đưa tay từ phía sau ôm lấy Candy.

Những ngày ở học viện Thánh Paul: Terry đột nhập phòng Candy

Trang 304 đến 307, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki.



Cánh cửa nơi ban công mở tung kèm theo tiếng động lớn và tiếng lỏang xỏang của kính vỡ.

“Ai đó?”


Candy bỏ bút xuống và đứng phắt dậy, cực kì hỏang sợ.

Bóng đen nắm lấy tấm màn rồi ngã phịch xuống sàn.

“Terrious…!”


 Candy như muốn nín thở và chạy ngay đến chàng trai đang nằm trên thảm.