6 Dec 2012

Lá thư Candy gửi đến hiệu trưởng Mary Jane

Trang 180 đến 183, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Gửi cô Hiệu trưởng Mary Jane,

Con viết lá thư này vì chúng ta thực sự không thể nói chuyện với nhau. Con cứ toàn bị cô la rầy.  (Đấy là sự thật).
Con rất ngạc nhiên vì nghĩ rằng mình sẽ bị đuổi khỏi học viện. Thế mà cô chỉ khiển trách con và bảo con hãy nghỉ ngơi một thời gian.
Con là một đứa phù phiếm và thiếu thận trọng. Có vẻ như con chỉ có thể hít thở sâu nếu ở gần cô Pony và cô Lane, cho dù chỉ một ngày. (Con không có ý bảo cô xấu bụng)

Thật tuyệt khi nghĩ rằng cô hiệu trưởng và cô Pony đã là bạn với nhau từ thời thơ ấu.
Cô hiệu trưởng Mary Jane gầy quá, như một tờ giấy trong suốt.
Khi người ta phát hiện ra những trò nghịch ngợm của cô (con nghe nói cô cũng rất phá phách), cô đã trốn đằng sau tấm lưng to lớn của cô Pony. Họ kể với con như vậy.
Con còn được nghe nhiều câu chuyện về thời thơ ấu của cô, như là cô rất nhanh nhẹn và tẩu thóat rất lẹ.
Và bây giờ con có cảm giác là cô Mary Jane chẳng khác gì người một nhà.
Cô đã báo với cô Pony là con đã bị ngài William MacGregor làm cho xúc động.
Vâng, đúng là thế.
Con vẫn chưa có dịp gặp ngài William A. Andrew tỉ phú. Ngài đã nhận con làm con nuôi khi con bị bỏ rơi.
Ngài là một người rất rộng lượng, vì đã chấp nhận một đứa con gái có tính khí bất thường (chính con).
Nhưng con nghe kể là ngài cũng rất lập dị và thất thường.
Có vẻ như ngài là kiểu người giống ngài MacGregor. Họ cũng trạc tuổi nhau.
Con cảm thấy thiếu kiên nhẫn vì với độ tuổi của ngài William, có lẽ con sẽ không thể gặp được ngài trong cuộc đời này.
Con đã lẫn lộn ngài William MacGregor  với Mệ William, bởi con quá ẩu tả.
Sau khi biết họ là hai con người khác biệt, con vẫn có cảm giác ngài MacGregor không khác gì người trong nhà.
Bình thường ngài rất khó chịu nhưng khi nhắc đến Mina ngài trở nên rất vui vẻ .
Ngài là một người rất tốt.

“Mina”, cái tên làm quyến rũ ngài MacGregor thật ra là một con chó rất lớn, chuyện không thể tưởng tượng nổi phải không cô?
Dù ngài MacGregor gần như không có dấu hiệu hồi phục...thì sự qua đời của ngài cũng quá đột ngột.

Con biết điều đó, cô hiệu trưởng à.
“Ngài MacGregor đến bệnh viện không phải để nghỉ ngơi. Ông ấy đến đây để chữa trị một căn bệnh nan y.” Cô đã mắng con như vậy.
Thêm vào nữa, “Tôi không thể hòan thành nhiệm vụ của mình nếu tôi cứ khóc như một đứa trẻ trước một cái chết của bệnh nhân và thương tiếc họ.” “Bệnh nhân rời khỏi bệnh viện khi đã được chữa khỏi hoặc đã chết đi, chỉ có thể là một trong hai trường hợp. Đừng có tỏ ra bất ngờ và sốc như thế.”
Những lời ấy của cô giáo không bao giờ rời khỏi tai con.
Con không sợ những lời cô nói đâu. Chúng còn khiến con bị hoàn toàn thuyết phục.
Chính nơi đây con đã mất đi một người rất quan trọng.
Có đôi khi con thấy anh ấy mỉm cười, nhưng khi thức tỉnh thì nụ cười ấy đã biến mất...
Người qua đời đột ngột, con biết điều đấy, nhưng con đã không chịu tin.

Cô ơi! Bây giờ con đã tĩnh tâm rồi.
Cô Pony nói với con rằng: “Chúa ban cái chết cho những ai xứng đáng. Ngài MacGregor đã sống một cuộc đời rất trọn vẹn. Chuyện này xảy ra với tất cả mọi người.”
Những lời ấy khiến con rất đau lòng, có vẻ như con phải chuẩn bị tinh thần cho sự ra đi của nhiều người.
Con sẽ không bao giờ quên những lời cô đã nói với con đâu, cô hiệu trưởng à.
Cô từng bảo rằng: “Cho dù tương lai có trở nên khó khăn, thì điều quan trọng nhất là có một người giúp giảm bớt nỗi đau trong tim và trên cơ thể. Không có gì gọi là ranh giới trong các mối quan hệ của con người.”

Con đã ghi tâm khắc cốt những lời ấy, và kể từ bây giờ cho dù họ có chuyển con đến Bệnh Viện Thánh Joanna ở Chicago, con sẽ học thật nhiều về phẫu thuật, và con sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc bệnh nhân cho thật tốt, cũng như trở thành một y tá chuyên nghiệp.
Một ngày nào đó con sẽ trở thành niềm tự hào của cô hiệu trưởng Mary Jane.

Đứa học trò bất cẩn.

Tái bút: Con nghĩ là cô sẽ không tin đâu nhưng mà bọn trẻ thường gọi cô là “Gà con!” đấy! Con thề với Chúa, đó không phải là do con xúi đâu.

No comments:

Post a Comment