7 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy

Trang 216 đến 219, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Trong căn phòng tối, từ tấm hình của gia đình Leagan, tôi di chuyển ánh nhìn của mình sang một tấm ảnh nhỏ đã úa màu treo trong một cái khung bạc. Có vẻ như đây là sự kiện xảy ra ở một thế giới khác bởi tấm ảnh bị mờ và không rõ nét.

Mọi người đang cười rất vui vẻ, bên cạnh một chiếc máy bay cũ kĩ, có thể thấy rất rõ là nó được chế tạo thủ công.

Archie, Annie, Patty và tôi, chỉ có tôi là đội mũ bảo hiểm, và tôi đang đứng giữa bức hình cười rộn rã.
Tấm ảnh được chụp trước cú cất cánh đầu tiên của máy bay do Stair sản xuất.
Chỉ có tôi là đi cùng anh lần ấy vì tất cả bọn họ đều bỏ phiếu trắng để lên máy bay (ngay cả Patty).
Bức ảnh được chụp bởi Stair, nên Stair không có trong ảnh.
Lí do cho sự mất nét ấy là vì Stair đã tự tay ráp chiếc máy.
Những tấm ảnh là một phần trong các di vật của anh. Tất cả đều bị mất nét và Archie đã trao chúng cho tôi cùng đôi mắt đỏ quạnh. Tay cầm một bức ảnh, Archie nói rằng phát minh của anh trai lúc nào cũng thế.
Không sai, động cơ máy bay của Stair đã phát hỏa trong lúc bay và chúng tôi phải tẩu thóat bằng cái dù mà Stair đã chuẩn bị.
Với Stair đấy không phải là thất bại, đấy là một phần đã được tính trước.
Chúng tôi luôn hộ tống anh và khi thực hiện kế họach, chúng tôi đặt niềm tin nơi anh.

Vào quãng thời gian ấy, mỗi ngày trôi qua chiến tranh càng trở nên tàn khốc.
Mặc dù vậy ở Chicago mọi thứ vẫn yên bình.
Những tấm ảnh Stair chụp tất nhiên không có anh ở trong. Vì vậy tôi có thể nhìn qua con mắt của Stair.
Hôm đó anh là người hạnh phúc nhất trong lũ chúng tôi.
Có lẽ nào lúc ấy anh đã quyết định tham gia tình nguyện trong cuộc chiến?

Những tấm ảnh không rõ nét bây giờ còn trở nên mờ hơn nữa.

Hôm ấy là một buổi chiều đầy nắng.
Dù chỉ là một quãng thời gian ngắn nhưng phong cảnh thật tuyệt vời khi tôi ngắm nhìn từ trên cao, với Stair.
Dinh thự chính rộng lớn của nhà Andrew, sau đó là những cánh đồng bát ngát.
Chúng tôi phá lên cười khi thấy chim đang bay yên tĩnh bỗng nhiên giật mình đảo cánh.
Ngay sau đó thì động cơ ngừng họat động.

Tôi nhìn sang phía bên kia của tấm ảnh. Đầu ngón tay run run.
Trong hình này tôi đang cười rất hạnh phúc, tôi đã không nhận ra sự lo lắng của Stair vào lúc ấy.
Tôi chỉ biết nghĩ cho bản thân mình.
Tôi lo lắng cho anh Albert, nhưng chỉ vài ngày nữa là tôi sẽ được gặp Terry.
Tôi có thể gặp Terry!

Terrious Graham được chọn diễn vai chính Romeo trong vở kịch “Romeo và Juliet”
Vai Juliet sẽ do Susanna Marlowe đảm nhiệm, là một nữ diễn viên mới xinh đẹp.
Những tạp chí lá cải đăng đầy rẫy thông tin về quan hệ giữa hai người đó, nhưng tôi không quan tâm vì tôi hiểu rõ tình cảm của Terry.
Tôi đã không thể gặp Terry trong buổi biểu diễn từ thiện “King Lear” ở Chicago vì chúng tôi đã lỡ mất nhau.
Nhưng tôi có đến xem buổi biễu diễn của Terry bằng một hành động vô trách nhiệm của người y tá, là trốn ca trực đêm.
Và Terry, anh ấy đã đợi tôi trước cổng bệnh viện cho đến sáng.
Hành động ấy khiến tôi hiểu rõ tình cảm và trái tim của anh.

Vì sao tôi trở lại Mỹ -- tôi chỉ có thể nói rằng không cần thiết để giải thích cho Terry.
Sau đó những lá thư tôi viết gửi Terry ở đoàn kịch Stratford đã không đến nơi. Hoặc cho dù đến nơi thì chúng đã không được trao cho Terry.
Susanna Marlowe…
Tôi nhớ vào thời điểm đó tôi đã rất tức giận, đến độ muốn khóc, nhưng bây giờ tôi hiểu cảm xúc của Susanna.
Khi đã yêu ai đó bằng cả con tim thì khó có thể giữ cho cảm xúc của mình hoàn toàn tinh khiết.

Romeo và Juliet.
Sự kiện kỉ niệm của lễ hội tháng Năm.
Terry đã hứa sẽ mời tôi đến buổi biểu diễn.
Tôi rất vui vì anh còn gửi cho tôi vé tàu.
"Bây giờ mình có thể thật sự gặp lại Terry!"
Suy nghĩ ấy chiếm trọn tâm trí tôi.

Khi tôi chuẩn bị đón chuyến tàu sớm nhất trong ngày để đi đến New York, Stair với một vẻ ngoài khác lạ, đã một mình đến đưa tiễn tôi.
Stair đã đứng ở ga tàu trong sương mù buổi sáng.
Đấy là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Stair.
Hôm ấy Stair đưa cho tôi một chiếc hộp âm nhạc, đã nhiều lần tôi được bản nhạc ấy làm cho hạnh phúc .

Tôi bặm môi để ngăn tiếng khóc của mình, và bước ra ngoài phòng khách. Trên bàn vẫn là chiếc hộp nữ trang gia bảo. Tôi lấy ra chiếc hộp nhỏ nhắn. Nó là món quà Stair đã tạo và tặng cho tôi, là một thứ đem lại cho Candy hạnh phúc.

No comments:

Post a Comment