3 Dec 2012

Lần gặp gỡ đầu tiên của Candy và Terry trên tàu

Trang 240 đến 245, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Tiếng sóng vỗ hòa với tiếng động cơ tàu.
Nhạc từ trong khán phòng đã chuyển sang một bản tango vui nhộn.

“Cô Pony...cô Lane...anh Anthony...”
Candy thì thầm bằng giọng rất nhỏ.
Những giọt nước mắt chực trào ra khiến Candy phải chớp mắt một cách liên tục.

Gió thổi càng lúc càng lạnh. Sương mù dăng trên mạn tàu như một chiếc khăn chòang trong suốt màu trắng của Nữ thần bóng đêm.
Trên đường trở lại phòng, Candy dừng bước trong sự sửng sốt.

Cô nghĩ rằng đã trông thấy bóng ai đó đằng sau làn sương.

Tức thì sương mù tan biến và tấm thân đằng sau của người con trai trở nên rõ ràng trên mạn thuyền.
Chàng trai đang đứng tựa vào mui tàu, ánh mắt nhìn thẳng xuống biển đen như thể sắp nhảy xuống.

Theo bản năng Candy tiến đến gần hơn, trong lòng có cảm giác bất an.
Đột nhiên cô nuốt một ngụm nước bọt. Tim cô đập nhanh một cách khó thở.

“Anthony....” Môi cô mấp máy.

Người ấy trông giống như --- hình ảnh phía sau của người con trai ấy giống như Anthony.
Bờ vai duỗi thẳng như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ, và mái tóc mềm mại đang bồng bềnh bay trong gió.
Candy như bị thôi miên, càng bước đến gần hơn.

Khuôn mặt nhìn ngang của người con trai ẩn hiện trong làn sương mờ ảo. Candy có cảm giác tim mình đang bị thắt nghẹn.
Ồ, anh ấy trông rất giống Anthony...
Anh ấy chắc chắn cao hơn Anthony. Cơ thể cũng rắn rỏi hơn.


Nhưng sự giống Anthony quá đỗi của chàng trai khiến Candy như muốn khóc.
Sương lại tan. Khuôn mặt người con trai trở nên rõ rệt. Candy nhìn thẳng vào chàng trai, giật mình.
Anh ấy đang khóc ư!....

Đôi mắt đang nhìn đăm đăm vào nước biển đen sâu thẳm của chàng trai lóe lên một tia lấp lánh.
Candy có cảm giác mình vừa trông thấy một điều không nên và tính lùi bước.
Nhưng cô không thể bỏ đi.
----Đôi khi Anthony cũng nhìn xa xăm giống anh ta bằng một khuôn mặt cô độc y như vậy.
Đúng vào lúc tâm trạng của Candy đã đạt đến cực điểm,

“Ai đó?” Chàng trai quay ngoắt lại.

Là một giọng nói mạnh mẽ, khác hẳn với hình ảnh đơn độc từ phía sau.

“Ồ...Tôi xin lỗi...Anh trông rất buồn...tôi tưởng là anh sẽ nhảy xuống biển.” Candy trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ hơi run.

“Ta? Trông buồn ư?” Chàng trai chỉ tay vào mình và bỗng nhiên phá lên cười, giọng trêu chọc. “Buồn cười thật. Nhỏ này bảo là ta trông buồn và có vẻ muốn nhảy xuống biển?”

Giọng cười lớn ấy có vẻ không chịu ngưng. Candy bắt đầu cảm thấy khó chịu.

Anh ta cứ như một người khác, khác hẳn người con trai có vóc dáng từ phía sau trông như Anthony. Hay cái tia lấp lánh từ khóe mắt hồi nãy là do mình nhìn nhầm?

“Trong đó đang mở tiệc chúc mừng năm mới linh đình và cô lại ở đây đi dạo một mình ư.”
Giọng anh chàng có vẻ giễu cợt.

“Tôi không thích tiệc tùng cho lắm.”
Candy trả lời một cách miễn cưỡng, ráng nhẫn nhịn.

Người con trai lại phá lên cười.
“Cô nói thế thôi chứ sự thật là cô không có ai để nhảy cùng.”

“Không phải!”

“Đừng buồn chứ Tiểu thư tàn nhang. Thế này sẽ làm cho tàn nhang của em lộ rõ thêm đó.”

Chàng trai bỗng nhiên đưa mặt đến gần sát Candy và húyt gió.
“Trời ơi nhiều quá. Cả khuôn mặt tòan là tàn nhang. Tội nghiệp ghê.”


Candy nhìn chàng trai bằng ánh mắt hiềm khích.
“Xin lỗi đã làm anh thất vọng! Nhưng tôi thích tàn nhang của mình! Tôi còn đang nghĩ cách làm sao để cho chúng mọc nhiều thêm! Anh ghen tị vì anh chẳng có chút tàn nhang gì trên mặt.”

“Phù.”

Chàng trai bằng một cử chỉ khuếch đại, tỏ ra bị chóang ngợp rồi đưa mặt đến sát hơn.
“Vậy thì cô cũng rất tự hào về cái mũi tẹt của mình”

Đôi mắt trêu chọc này chẳng giống Anthony chút nào.

“Tất nhiên rồi! Ngày nào tôi cũng ấn nó xuống như thế này!”

Anh ta làm cô tức chết! --- Trong giây phút nóng giận, Candy ấn thật mạnh cái mũi của mình.

“Chà, mạnh bạo quá.”

Vẫn còn cười, chàng trai đứng thẳng người và bắt đầu bước dọc mạn thuyền.
“Tốt nhất là ta nên biến mất trước khi bị cô cắn cho một phát. Chúc mừng năm mới cô gái tàn nhang. Ta đã rất vui.”


Anh chàng giơ một tay lên và biến mất trong làn sương. Candy lè lưỡi theo bóng dáng đang khuất sâu.
Cô có cảm giác mình đã phí phạm cảm xúc của mình, lại còn nhầm tưởng, cho dù chỉ là vài giây, rằng anh ta trông giống Anthony.




"Tiểu thư Candy, tôi tìm cô mãi."
Vào khoảnh khắc ấy George đột nhiên xuất hiện thay cho hình bóng của người con trai. Candy vội vàng chỉnh đốn vẻ mặt của mình cho ra dáng 1 tiểu thư.

"Tối nay sương mù rất dày, lỡ như cô hụt chân rơi xuống nước thì làm sao tôi có thể giải thích với ngài William đây?"

"Tôi xin lỗi..."
Candy tỏ ra ăn năn và bước đến cạnh George.

"Ah, George... hồi nãy, chú có vô tình trông thấy 1 chàng trai không?"

"Cô muốn nói đến ngài Grandchester?"

"Ồ, thì ra tên đó là Grandchester?"

"Đúng vậy, nếu tôi không nhầm thì gia đình ngài ấy thuộc dòng dõi quý tộc ở Anh, cực kì danh giá."

"Sao? Cái tên kiêu căng ngạo mạn ấy mà là quý tộc á?"

"Tiểu thư, có chuyện gì xảy ra giữa cô và ngài ấy à?"

"À không... chỉ là tôi nghĩ anh ta trông hơi giống anh Anthony."

"Công tử Anthony..." George đột nhiên ngưng giọng.

Sắc mặt đau khổ của George khiến Candy không chịu được, cô bé nở nụ cười thật tươi và kết luận bằng sự châm biếm.

"Nhưng mà tôi đã lầm to! Cái tên ấy không hề liên quan đến Anthony! Cái gì mà quý tộc chứ? Anh Anthony dịu dàng, ga lăng và quý tộc hơn hắn ta gấp nhiều lần. Chú có nghĩ vậy không?"

George không trả lời mà chỉ cúi mặt.
Họ không trò chuyện cho đến khi đến cửa phòng của cô bé.

"Ba ngày nữa con thuyền sẽ cập bến ở Anh. Chúc cô ngủ ngon." Người đàn ông nói và chuẩn bị cất bước.

"Cảm ơn chú. Chúc chú ngủ ngon." Candy lí nhí đáp lại, nhưng ngay lập cô thốt lên vui vẻ.

"Chú George! Chúc mừng năm mới! Hy vọng năm nay sẽ toàn là những điều tốt lành đến với chúng ta!"

George dừng chân và quay lại.

"Đấy cũng là những điều tôi hy vọng cho tiểu thư Candy. Chúc cô năm mới vui vẻ!" Người đàn ông nhẹ nhàng đáp lại và cúi đầu chào.

Năm mới sẽ là sự khởi đầu cho một cuộc sống mới.
Candy tin là như vậy.

No comments:

Post a Comment