4 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy

Trang 230 đến 235, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Từ khi nhận được tin vui về sự bình phục của cô Pony, những gợn sóng trong trái tim tôi vẫn chưa hòan tòan ngừng hẳn. Ngược lại tôi còn có cảm giác bất an, gần như ngạt thở về những kí ức của chuỗi ngày đã qua.
Tôi ước có thể đến thăm nhà Pony----

Vùng đất của nhà Andrew ở Lakewood đã được bán cho người khác. Dạo gần đây tôi còn nhớ cả dinh thự của gia đình Legan.
Không biết chuyện gì đã xảy ra với cổng nước của Stair, cổng đá của Archie và vườn hồng của Anthony. Không biết người chủ mới của lãnh địa có còn trồng hoa hồng Sweet Candy.

Sweet Candy--- kể từ ngày đó tôi chưa bao giờ trông thấy bông hoa nào có sắc hồng nhạt như đôi má ửng đỏ của một nàng tiên như hoa hồng mà Anthony đã sáng tạo----
Tôi bây giờ đã ở rất xa để có thể ngửi được chúng.

Anthony chết, ---- vào buổi sáng hôm đó, ngay trước mặt tôi.
Quãng thời gian ấy tôi đã rất đau khổ. Càng nhớ lại bao nhiêu thì khoảnh khắc ấy lại càng hiện rõ bấy nhiêu---

Tôi bước ra ngoài ban công lớn, cố gắng làm lắng dịu những cảm xúc đang trở nên cao trào,.
Dòng sông Avon đang chảy một cách nhẹ nhàng, đón nhận ánh chiều của mùa xuân đến sớm.
Bầu không khí mát rượi từ phía dòng sông vỗ về những cảm xúc đang rộn lên trong tôi một cách cháy bỏng.
Mùi hoa thủy tiên phảng phất từ dưới vườn. Tôi hít thật sâu vào phổi hương thơm ngọt ngào ấy.

Khỏang trống giữa những hàng cây trong vườn như bắn ra những tia nắng vàng lấp lánh. Vào thời điểm này rất nhiều hoa thủy tiên đang nở rực rỡ. Trong vườn hồng nhỏ nhắn, những bông hoa đang chúm chím nụ. Tôi không tin tưởng giao cho người làm vườn công việc chăm sóc chúng.


----Trở lại thời điểm ấy, tôi đã rời khỏi dinh thự nhà Andrew sau khi để lại cho Stair và Archie một bức thư. Tôi hướng thẳng đến nhà Pony như một kẻ bị mộng du. Khi tôi đến vào buổi tối, cô Pony và cô Lane đã không hỏi gì mà chỉ dang rộng hai tay đón tôi một cách nồng ấm.
Sau này tôi nghe kể lại là mình đã ngủ rất lâu. Khi thấy tôi khóc trong giấc ngủ, cô Lane đã lay nhẹ cho tôi tỉnh dậy. Chắc chắn tôi đã lập đi lập lại tên Anthony rất nhiều lần.

Vậy mà các cô vẫn không dò hỏi tôi điều gì, cho đến khi tôi tự nói ra tâm sự của mình.

Đúng là tôi đã nhiều lần mơ thấy Anthony vẫn còn sống. Thú thật đến tận bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn còn mơ như vậy.

"Ôi Chúa ơi...Anthony, em đã nghĩ rằng anh đã chết."

Trong giấc mơ tôi luôn nói với anh những lời đó.

"Candy, anh biết là em đang cười, đúng không?"


Anthony cũng luôn hỏi tôi một câu duy nhất, với nụ cười trên môi.

"Đúng vậy, Anthony. Em đang sống với người em yêu."

Trong lúc trả lời mắt tôi đã rất ướt. Một phần tâm trí tôi vẫn còn thức, tôi biết rằng đây chỉ là giấc mơ.
Người đã chết thì không bao giờ thay đổi. Thời gian sẽ vĩnh viễn dừng lại.
Giống như những lời Anthony đã từng nói với tôi về những cánh hồng rụng đầy sân.
“Người chết đi mãi mãi là kỉ niệm đẹp trong tim những người còn sống.”

Tôi đã trải qua rất nhiều sự chia ly đau khổ.
Nhưng chỉ cần còn sống chúng ta vẫn có thể gặp lại.
Nghĩ vậy nên tôi không còn sợ chia ly nữa.

Dù sao mùa xuân cũng đã đến rồi. Đứng trên ban công tôi cảm nhận được cái rát từ luồng không khí lạnh đang thổi lên gò má. Tôi bước vào phòng khách với bờ vai run lên vì lạnh.
Tôi lại đứng đối diện với bức tranh sơn dầu của Slim.

Slim...Em đang ở đâu? Chị hy vọng em vẫn còn sống.

Tôi đã sắp xếp cho người đi tìm, nhưng không có tin tức gì về Slim.
Chiến tranh lớn đã nổ ra. Tình hình thế giới vẫn còn chưa ổn định.
Dù cho chuyện gì có xảy ra với Slim, tôi tin rằng cậu bé đã rất vui khi vẽ bức tranh này.

Nhà Pony trước đây----
Sau vài sự mở rộng và tái tạo, chỉ còn nhà thờ nhỏ là vẫn y như cũ.
Nhờ có Mệ William mà việc mua lại đất từ ông Cartwright mới trở nên suôn sẻ.
Và nhà Pony lại đông đúc trẻ con như mọi khi. Giá mà tôi có thể giúp đỡ các cô một chút, nhưng ngay lúc này đây---- tôi không muốn rời xa anh*, người mà hơn bất kì ai khác, luôn muốn có tôi ở cạnh.

Trở về nhà Pony từ dinh thự nhà Andrew, tôi nhanh chóng quay trở lại làm “Candy nghịch ngợm”.
Jimmy là đứa được được nhận trong lúc tôi vắng mặt. Nó không chịu nhượng lại vị trí thủ lĩnh, lại còn đòi thi đấu mà không biết đến khả năng của tôi.
Các cô mà biết được thì sẽ giận lắm. Nhưng tôi vẫn rất tự tin là một khi trở về nhà Pony, không ai có thể đánh bại tôi về màn trèo cây hay quăng dây thừng. Như ngày xưa ấy.

“Tại sao con có thể tranh giành với Jimmy nhỏ hơn mình chứ Candy? Con nghĩ mình mấy tuổi rồi hả? Thật là...”
Cô Lane thở dài trong lúc rầy la, nhưng vẫn nháy mắt nhìn qua cô Pony. Các cô như trút được gánh nặng khi thấy tôi đã lấy lại tinh thần.

Dù vậy--- dù có thế nào, thì tôi vẫn không còn như ngày xưa.
Nghĩ đến đấy thỉnh thỏang tôi lại thấy trong lòng đau buốt, như thể có chút nước lạnh giá đang đọng dưới đáy tim.
Không ngày nào mà tôi không nghĩ đến Anthony.
Cả Stair và Archie----
Mỗi khi bị kí ức làm cho chóang ngợp tôi lại lẩn tránh Jimmy và bọn trẻ đang đòi chơi với mình để một mình trèo lên đồi Pony.

Đầu đông trên đỉnh đồi Pony, những ngọn cỏ úa lạo xạo tiếng khô ran trong cơn gió lạnh.
Những cơn gió mang mùi tuyết.
Tôi đã phải luôn kiềm nén nước mắt.
Tôi đã hứa với Anthony. Tôi sẽ giữ nụ cười của mình----
Đấy cũng là lời hứa với Hòang tử trên đồi.

Tôi đã gửi đến Mệ William một lá thư dài.
Lá thư chứa đựng lời xin lỗi cho hành động ích kỉ của tôi, sự bày tỏ lòng biết ơn vô tận và để nói rằng tôi đã chuẩn bị tinh thần về việc hủy nhận con gái nuôi của nhà Andrew----
Không có hồi âm từ Mệ William.
Tôi đã nghĩ rằng mình không còn là con gái nuôi của nhà Andrew nữa.
Cho đến khi một chiếc xe màu đen đến đón tôi trong một buổi chiều sớm, khi tuyết đầu mùa vừa rơi.

No comments:

Post a Comment