7 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy

Trang 196 đến 199, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Ở bệnh viện Thánh Joanna bây giờ không còn căn phòng số 0 nào.
Khi phó giám đốc Leonard được thăng chức thành giám đốc bệnh viện, phòng số 0 đã bị tháo dỡ.
Tôi nghĩ nó đã trở lại như lúc đầu, là bệnh viện kháng chiến của nước Mỹ.
Không có ranh giới cho người bị bệnh và bị thương. Nhiệm vụ của chúng ta là cứu chữa họ.
Từ tận đáy lòng, giám đốc Leonard đã có chung quan điểm với bác sĩ Mary Jane.

Chúng tôi cứ nghĩ rằng phó giám đốc Leonard thật độc ác.
Tôi đã muốn tiếp tục điều trị cho anh Albert và bởi lí do này mà phó giám đốc Leonard sa thải tôi.
Bây giờ nghĩ lại, với tư cách là cấp trên của tôi thì ông ấy đã làm đúng. Chúng ta phải tôn trọng quy định nội bộ trong bệnh viện, nhưng ông ấy hiểu cho suy nghĩ của tôi.
Và cũng nhờ những lời hà khắc của phó giám đốc Leonard, “Không thể giao bệnh nhân cho một học sinh tập sự được!” mà tôi đã cố gắng học để vượt qua kì thi y tá.

Đã nhiều lần tôi rút ra kinh nghiệm rằng không thể đánh giá một người bằng vẻ bề ngoài.
Cho dù vậy, mỗi lần tôi nhầm lẫn thì anh ấy* lại chọc ghẹo tôi.

Anh Albert... Hồi đó tôi còn không biết được tên đầy đủ của anh. Anh Albert đơn giản chỉ là anh Albert. Tôi đã không nghi ngờ gì về anh. Đơn thuần là sự hiện diện của anh Albert đem đến cho tôi cảm giác an tâm không thể giải thích được.
Chỉ đến bây giờ tôi mới hiểu rằng chúng tôi đã được kết nối bằng những sợi dây vô hình.



*****************
Mặt trời đã lặn. Bóng tối đang bao trùm lên sàn. Tim tôi trở nên u uất một cách nhanh chóng. Liền sau đó, những sự kiện không thể xóa nhòa trỗi dậy trong kí ức... Tôi không còn khả năng nhìn vào những lá thư và những miếng giấy đã được lấy ra, nên tôi lặng lẽ cất chúng trở vào chiếc hộp kỉ vật.
Một xấp thư gửi từ Terry. Và những miếng giấy cắt ra từ báo, tin tức về những vở kịch, bình luận tích cực lẫn những chỉ trích gay gắt, tất cả là về Terry. Chúng bây giờ đã được cột chặt. Và với chúng còn có chiếc hộp âm nhạc quý giá.

Sau khi đóng lại chiếc hộp kỉ vật, tôi hít một hơi sâu để lấy lại tinh thần và đi về hướng phòng học ở kế bên. Dọc theo những bức tường trong phòng chất đầy những cuốn sách đóng bìa da: đầy đủ một bộ sưu tập tác phẩm của Shakespeare, sách văn học Anh và Pháp, sách Y học...
Một góc phòng học được trang trí bằng khung ảnh của anh*, điểm xung quanh bằng những tấm ảnh nhỏ. Trong đó có một tấm tôi nghĩ là rất quý giá. Đó là tấm ảnh chụp người nhà Andrew, cùng với gia đình Leagan và người hầu của họ.

Tôi biết rõ những lời khoe khoang của Eliza về việc gia đình Leagan đang quản lý chuỗi khách sạn và các khu du lịch rộng lớn là sự thật.
Người ta nói gia đình Leagan đã mở rộng sự nghiệp của mình với sự trợ giúp của gia đình Andrew.
Ngài Raymond Leagan nghe nói là một người nhẫn tâm và khó tính, và Neil Leagan là kẻ khắc nghiệt không biết đến sự khoan dung, cả hai đang trở thành những doanh nhân có tiếng.
Chẳng những không bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hỏang tài chính năm đó, họ còn mở rộng thêm quyền lực của mình.

Đây là tấm ảnh chụp trong buổi dạ hội chúc mừng cho việc khai trương “Trung tâm nghỉ dưỡng Miami thứ 10”, vốn là một phần trong chuỗi khách sạn sang trọng bậc nhất của gia đình Leagan.
Tôi không bao giờ nghĩ rằng mình lại được mời.
Neil Leagan đã mặc Eliza và không phản đối việc tôi có mặt ở buổi tiệc,.
Nghĩ đến Neil khiến tôi có cảm giác cắn rứt lẫn lộn, bởi trong suốt buổi dạ hội hắn đã liên tục tránh mặt tôi.
Ánh nhìn của Neil, đôi mắt sắc nhọn ấy.
Tôi sẽ không bao giờ quên nỗi đau sâu sắc của hắn.
Neil và Eliza...
Tôi vẫn luôn quan sát cả hai người ấy như nhau.
Hôm đó cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra rằng, Neil có cảm xúc khác hẳn với Eliza.

Ngay giữa tấm ảnh là Mệ William, ông bà Leagan, Neil và Eliza.
Khi chụp tấm ảnh này Mệ William đã yêu cầu tôi ngồi cạnh, nhưng tất nhiên là tôi từ chối.
Tôi cảm thấy thoải mái hơn khi ở cạnh những người bạn không bao giờ quên là cô Mary và anh Stewart.
Khi George, con người không thích bị chụp ảnh, đến ngồi cạnh tôi, vẻ mặt khổ sở của chú ấy khiến tôi rất buồn cười.
Mệ Elroy đã không đến vì cảm thấy không khỏe.
Archie cũng không tham dự vì có chuyện quan trọng, nhưng tôi biết anh ấy không muốn xuất hiện.

Gia đình Leagan.
Dinh thự của họ nằm ở Lakewood, nơi tôi đã rời thơ ấu của mình ở nhà Pony và hăm hở đến.
Những giọt nước mắt ngày ấy bây giờ đã trở thành những kỉ niệm đẹp khó phai.

-----------
*anohito

No comments:

Post a Comment