4 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy

Trang 148 đến 149, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Nhắm mắt lại, tôi có thể cảm nhận tia nắng ban mai đang đậu trên vòm mí.
Sau khi rời học viện Thánh Paul, chỉ có một nơi mà tôi muốn đến —là nhà Pony.

Nước Mỹ và nước Anh.
Tôi đã biết rõ nước Anh là vùng đất xa xôi cách Mỹ đến cả một đại dương. Nhưng tôi không hề nao núng.
Nếu quay trở lại Mỹ chắc chắn tôi sẽ gặp lại Terry…

Khi tôi kể với anh* hành trình quay về Mỹ của mình, anh đã cười lớn trong lúc lắng nghe. Nhưng ngay lập tức khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc, rồi anh ôm chặt lấy tôi và nói “May mà em đã an toàn.”

Hành động của tôi vào thời điểm ấy một số người sẽ cho là rất hồ đồ. Sau khi đuổi theo Terry bằng xe ngựa tôi đã không còn tiền. Không có ai là tôi có thể nương tựa, nhưng đã một thời gian dài rồi tôi mới có cảm giác hồi sinh đến vậy.

Những vật may mắn của tôi - huy hiệu của hòang tử, khăn quàng cổ màu trắng của Terry và sợi dây chuyền thánh giá của cô Pony. Với những thứ ấy tôi tin mình có thể vượt qua mọi gian khổ.

“Hãy tiếp tục bước đi bằng tất cả trái tim  và sự sáng suốt, rồi con đường sẽ mở ra trước mặt.” Đúng như lời cô Pony đã từng nói. Trong hành trình ấy tôi đã gặp nhiều người và nhận sự giúp đỡ từ họ. Nhờ hành trình ấy mà tôi đã tìm ra mục đích sống của mình.

Tôi lấy từ trong tủ ra một cái hộp nữ trang khảm ngọc. Anh* bảo chiếc hộp lớn có đính những viên đá quý và ngọc trai cỡ nhỏ này là vật gia bảo, được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác trong gia đình.

“Em không hợp với một chiếc hộp nữ trang đắt tiền thế này.” Tôi nói.

Anh vẫn ngoan cố bằng một nụ cười. “Vậy thì cứ sử dụng nó theo ý em muốn”.

Chiếc hộp quá sang trọng nên tôi chỉ đặt vào đấy những gì quý giá. Những vật kỉ niệm, những mảnh giấy cắt ra từ báo và tạp chí, và một xấp thư.

Tôi đặt chiếc hộp lên bàn và mở nó ra.

---------------
*Anohito

No comments:

Post a Comment