3 Dec 2012

Kì nghỉ hè ở Scotland, tại lâu đài của Terry

Trang 83 đến 92, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki.



Lâu đài rộng lớn của Terry khá tối tăm và yên lặng. Mỗi góc hành lang được trang trí bởi những hiệp sĩ áo giáp, một tay cầm khiên còn tay kia thì đang chuẩn bị ném bóng.


"Trời ơi, có hổ!" Candy la thất thanh ngay khi vừa bước vào phòng.


Một con hổ nhe răng từ góc phòng đang trừng trừng nhìn cô.


"Là thú nhồi bông thôi. Đừng có nói là em còn sợ cả ma nữa đấy! Ê, đằng sau em có rắn kia!"


"Hảaaa!!!"


Candy ôm chặt lấy Terry trong phút bối rối.


"Nếu muốn được con gái ôm thì phải biết cô ấy sợ cái gì."


"Terry..."

Candy hòan hồn và đẩy mạnh Terry, người đang mang trên mình khuôn mặt thỏa mãn.


"Thú nhồi bông...mà trông cứ như đồ thật."


Candy sờ chú hổ bằng vẻ thận trọng.


"Tiger
T.G."


Candy mỉm cười nhớ lại một kỉ niệm.



Candy mơ màng viết những dòng chữ T.G. lên khung cửa sổ đang bị hơi nóng làm cho trắng đục. T.G tất nhiên là chữ viết tắt cho Terrious G. Grandchester trong nhật kí của cô.

"Cậu đang viết gì vậy?"

Bị Patty bắt gặp, Candy bối rối xóa ngay những nét chữ trên kính và đáp rằng,

"Tiger! Đúng rồi tớ viết chữ Tiger...vì nó rất mạnh mẽ và oai hùng..."

Candy vịn ngay vào một lí do vừa xọet qua đầu. Nhưng Patty thì chắc đã đoán ra được.


"Có vẻ như trời sắp mưa." Terry lẩm bẩm và đóng từng cái cửa sổ.


Cơn gió lạnh luồn qua những khe hở.


"Tòa nhà này cũ quá. Cả cửa sổ cũng hỏng hóc."


"Ở đây không có người giúp việc à?" Trong lúc đưa tay giúp Candy buông ra thắc mắc đã xuất hiện trong đầu từ khi mới bước vào.


"Gia đình Gouz làm việc ở đây. Họ sống cũng gần thôi, mỗi khi anh đến chơi họ thường sang săn sóc. Gia đình anh đã nhờ họ trông nom mấy con ngựa, còn tòa nhà này thì gần như không sử dụng đến. Lâu đài mới của dòng họ Grandchester đã chuyển về Windermere. Anh cũng chưa đến đó bao giờ."


Terry quay đầu lại nhìn Candy và mỉm cười, ánh mắt rọi sáng cả căn phòng tăm tối.


Candy cúi đầu trong lúc tim đập thình thịch.


Terry đốt từng cây nến, chẳng mấy chốc cả căn phòng đã được bao trùm bởi bầu không khí ấm áp.

Bất ngờ tiếng sấm nổi lên và trời mưa như trút nước. Những khung cửa sổ đã được đóng chẳng mấy chốc bị gió thổi bật khiến nước mưa và không khí lạnh đua nhau tạt vào.

Candy bỗng thấy rùng mình và khoanh chặt tay.

Terry lập tức biến mất và trở ra từ phòng bên kia với một chiếc áo chòang trắng.

"Mặc cái này vào đi..."


Chiếc áo chòang lụa mà Terry đã nấn ná khóac lên người Candy có mùi thơm nhẹ.


"Là của Mẹ anh..." Terry nói một cách khó khăn, đầu ngoảnh đi.


Candy hướng mắt nhìn theo. Ánh nhìn chạm phải đôi mắt của Terry khiến cả hai cùng quay đi trong sự bối rối.


"Terry...như vậy có nghĩa là... ngày hôm ấy..."


"Eleanor Baker gửi lời đến cô gái mặt đầy tàn nhan rằng bà hy vọng tương lại cô sẽ được thuận buồm xuôi gió."


"Thật không Terry? Và...và..."


Như vậy là quá đủ rồi, Terry và mẹ của anh ấy. Chắc chắn họ đã có một buổi trò chuyện rất thân mật.

Trong lòng phấn khởi, Candy nắm chặt chiếc áo quá rộng so với thân. Đôi mắt cay cay.
Terry chẳng đề cập thêm về mẹ của mình và bắt đầu nhóm lửa trong lò.
Có vẻ như anh đã quá thuần thục với công việc này nên chỉ mấy chốc lửa đã nổi lên. Mắt Candy ánh lên những màu sắc ấm áp.

"Lại gần lửa chút đi."

Câu nói ấy mang ý nghĩa "Hãy ngồi gần bên anh." -- Terry trông căng thẳng khác với mọi ngày.

Candy ngoan ngoãn đến gần và ngồi trên chiếc thảm lông. Cô chìa tay gần lò sưởi.


"Ấm quá..."


Ánh lửa nhảy nhót trên khuôn mặt Candy. Terry im lặng ngắm nhìn cô.


Đêm ấy mình cũng đã đốt lửa. Hai mẹ con ngồi với nhau như thế này cho đến lúc sáng. Mặc dù không trao đổi gì nhiều mình cũng hiểu rằng Mẹ rất muốn sống cùng nhà Grandchester và mình, nếu điều đấy là có thể... còn hơn là trở thành diễn viên nổi tiếng. Nếu không vì Candy thì mình đã không thể hiểu ra. Và không chừng còn đuổi Mẹ ra khỏi nhà nữa. Mình có thể sẽ làm những điều đáng hối tiếc khác...


Terry nhìn Candy một cách trìu mến. Cô cũng quay lại nhìn anh, mỉm cười.

Có những cảm xúc chỉ cần một nụ cười là có thể truyền đạt tất cả. Candy thấy trái tim mình đang nóng dần lên.

"Mình yêu Terry..." Candy nghĩ về nó đến nhói cả lòng "Và có thể Terry đối với mình cũng..."


Trong khoảnh khắc ấy thời gian như ngừng trôi. Terry đưa tay đến gần Candy rồi bất thình lình giật ngược.


Candy thở dài, đưa mắt quay về phía lò sưởi.


"Trong nhà Pony cũng có một cái lò sưởi. Cô Pony và cô Lane thường hay nướng kẹo dẻo."


"Em đúng là có nhiều câu chuyện về thức ăn."


Thời gian bắt đầu họat động trở lại. Terry nở một nụ cười như muốn phá vỡ sự căng thẳng. Anh duỗi chân trên tấm thảm.


"Nhưng bánh quy và những bữa ăn là thứ em mong đợi nhất trong ngày. Em cũng thích nướng bánh cùng cô Lane và cô Pony. Họ làm ngon lắm! Giá mà anh có thể thử một chiếc bánh quy nho khô."


"Anh rất muốn được đến thăm nhà Pony và anh cũng muốn nhìn tận mắt cái cây táo mà em đã thực hiện những bài huấn luyện đào tạo Tarzan."


"Thật không? Anh phải đến đấy!"


Candy nhìn Terry với sự hân hoan.


"Nhưng mà em phải dần từ bỏ cái tính Tarzan của mình... Anh biết đấy, mùa thu năm nay em phải ra dáng một thiếu nữ." Candy nói bằng giọng nghiêm túc.


Terry không nhịn được và cười phá lên.


"Candy trở thành một THIẾU NỮ!???? Điều đó chẳng hợp với em chút nào!"


"Anh thật bất lịch sự!"


Mặc dù Candy đã giả bộ tức tối thì ngay cả cô cũng không nhịn được cười.


"Em vẫn còn chưa biết một quý cô thật sự phải như thế nào. Nhưng em không muốn để Mệ William thất vọng. Em muốn trở thành một cô gái có thể khiến Mệ hài lòng."


"Đấy là người đã nhận nuôi em phải không?"


"Ừ... Trong mỗi lá thư George gửi đến, Mệ có vẻ rất hy vọng em trở thành quý cô duyên dáng. Em đang có cảm giác áp lực đầy mình..."


Terry mỉm cười.


"Em sẽ cố gắng... Chắc chắn em sẽ cư xử có phép tắc và nhã nhặn, ngay cả việc học nữa. Nhưng mà..."


Khuôn mặt Candy lại trở nên nghiêm trọng.


"Đụng đến đàn piano và các loại nhạc cụ thì em không thể bắt kịp mọi người."


Cô nói đúng. Tất cả học sinh trong trường đều biết chơi ít nhất một loại nhạc cụ. Piano, phong cầm, đàn hạc, violin. Annie có sở trường là đánh đàn piano và thổi sáo.


"Không cần phải vội. Em có thể học từ từ."


"Nhưng nếu em không nhanh thì Mệ sẽ qua đời mất."


"Mệ già đến thế à?"


"Chưa có ai tận mắt thấy Mệ, nhưng tin đồn khắp nơi bảo rằng ông ấy rất yếu."


"Ra thế... Giờ thì anh đã hiểu tại sao em lại vội vàng đến vậy."


"Anh hiểu được thì tốt. Giá mà có ai đó giỏi chơi đàn piano chịu dạy cho em."


Candy nhìn Terry bằng ánh mắt lém lỉnh. Terry không nén nổi nụ cười và cốc nhẹ lên đầu cô.


"Em đang đợi anh trả lời là-- Nếu em bằng lòng, anh sẵn sàng dạy em! Hả?"


"Không sai."


Terry đứng dậy, cố gắng kìm chế mong muốn được ôm chặt Candy trong vòng tay, trong lúc cô nở nụ cười đến tận mang tai.

Lửa sắp tàn. Tiếng mưa cũng vơi dần đi và ánh nắng đang bắt đầu rọi sáng căn phòng qua những khung cửa sổ bị hỏng.

"Được rồi. Nếu em không ngại, anh sẽ là thầy của em, Tarzan đầy tàn nhang ạ." Terry nói một cách kiêu hãnh.


"Mấy cái chữ cuối em không thích tí nào. Nhưng nếu anh bằng lòng dạy thì em rất sẵn sàng đồng ý."


Candy cũng đã đứng dậy, vừa lúc cô dẫm lên vạt áo chòang.


"Nói gì đi nữa thì món đồ này chẳng hợp với em chút nào." Terry khúc khích.


Candy vuốt thẳng chiếc áo và đáp lại.


"Một ngày nào đấy em cũng sẽ trở nên rất đẹp trong một cái áo."


"Không thể nào." Terry tiến đến gần cô, ánh mắt hướng vào căn phòng phía trong.


Áo khóac lụa của Eleanor Baker, nếu làm rách thì sẽ thành tai họa mất.


Candy cởi ngay chiếc áo và gấp một cách cẩn thận.


"Trong kia là phòng nhạc, ở đó có piano và đàn hạc."


Terry đặt tay lên cánh cửa đang được bao quanh bởi kệ sách. Candy đưa mắt nhìn đống sách trong lúc theo sau anh.


"Ôi Terry. Mấy cái kệ này chứa đầy những sách kịch! Còn có nguyên một bộ của Shakespeare nữa kìa!"


"À..."


Terry dừng lại và lấy ra một quyển sách, sau đó đặt ngay về vị trí cũ. Eleanor Baker, trước khi về đã hỏi anh có muốn đến Mỹ để học kịch sân khấu. Có lẽ bà đã để ý đến sở thích về kịch nghệ của con trai mình.


Nếu là ngày xưa thì mình sẽ đồng ý ngay... Candy, nếu đấy là anh trước khi gặp em thì... Terry nhìn Candy bằng ánh mắt xót xa trong lúc cô vẫn còn chìm đắm trong những cuốn sách.


...Bây giờ trái tim mình đã bị quyến rũ bởi một thứ còn hơn cả kịch nghệ...


"Ta chơi piano nhé? Đằng này, đấy là đàn piano." Terry nói.


...Mình muốn trân trọng khỏang thời gian ở bên Candy.


Vừa bước vào phòng Candy đã reo lên vui sướng.

Một chiếc đàn piano tráng kiện được đặt ngay giữa phòng, bên cạnh còn có cả đàn cello, đàn hạc và vài hộp violin lăn lóc trên sàn.

"Ôi, tuyệt vời quá! Chẳng khác gì phòng nhạc trong học viện!"


"Lâu rồi chưa ai đụng đến chúng, bụi lắm."


Terry phủi bụi trên đàn piano và mở nắp.


"Candy, em mở cửa sổ ra được không?"


Candy đẩy mạnh cánh cửa lớn trong phòng nhạc.


Bầu trời xanh trong vắt, hương thơm dễ chịu của cây cối sau cơn mưa ùa theo làn gió chạy vào phòng.


Bất thình lình Terry chơi một điệu nhạc với tiết tấu vui tai.


"Bản nhạc gì thế?" Candy tiến đến đứng đằng sau Terry.


Terry, vẫn còn đang chơi piano, quay lại nhìn Candy một cách tinh nghịch.


"Một bài hát ngẫu hứng với chủ đề là "Tarzan tàn nhang và một con khỉ.""


"Anh muốn chết hả Terry!"


Cô chỉ đẩy nhẹ mà Terry đã làm quá lên bằng cách rơi bịch từ trên ghế xuống sàn. Cả hai cùng phá lên cười rạng rỡ.

No comments:

Post a Comment