3 Dec 2012

Mùa hè ở Scotland (phần 1)


Trang 60 đến 65, tập 2 tiu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác gi Kyoko Mizuki.




Tháng 7

Scotland!
Từ lúc đặt chân đến kí túc xá mùa hè của trường ở Edinburgh, mình đã rất háo hức.
Trên thảo nguyên nở rộ những bông hoa cúc trắng và vàng.
Những hồ nước nhỏ có ở khắp nơi lấp lánh tỏa những tia ánh bạc.
Cảm giác như mình đã quay trở lại Lakewood!
Hơn nữa nhà thờ ở đây cũng giống như cái ở trong làng, chỗ nhà Pony!
Sơ Margaret đã hết hồn khi thấy mình vừa đặt chân đến nơi đã nhảy phốc lên cái cây đằng trước nhà thờ.
Hoan hô! năm nay Sơ Gray và sơ Kleis sẽ không đến trường học hè vì bận các hội nghị giáo dục!
Mình cũng hơi thất vọng vì đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng cho “những ngày học hè kinh khủng”
May là mệ Elroy đã tử tế từ chối cho mình ở lại biệt thự!
Mệ không muốn phải trải qua mùa hè với một người hạ lưu.
Mình thà sống trong kỉ luật của trường còn hơn là phải dành thời gian cho Mệ Elroy, Eliza và Neil!
Hạnh phúc thay, Patty và Annie cũng sẽ tham gia khóa học… Chắc chắn mình không phải là lí do duy nhất rồi.
Stair và Archie sẽ đến ở trong biệt thự mùa hè của họ, vốn nằm rất gần trường.
Và…người ấy…Mình biết biệt thự của T.G. cũng ở đâu đây…Eliza đã nói thế với bạn của cô ta.



Candy nhìn thấy Patty và Annie bước vào phòng mình.
Trông họ đang rất vui, khác hẳn tính cách lúc còn trong học viện.
Họ có hẹn với Stair và Archie. Hai người đó đã đến biệt thự từ mấy ngày trước.

“Được rồi! Tí nữa gặp lại các cậu!”
Candy mỉm cười rồi nhẹ nhàng nhảy lên cái cây từ cửa sổ lớn trong phòng.
Cái cây vững chắc đã mê hoặc Candy.

“Chúa ơi Candy!”
Candy có thể nghe tiếng cười nữ tính của Annie. Bạn ấy chẳng thay đổi chút nào.

Candy trèo xuống một cách điệu nghệ và chạy biến ra khỏi kí túc xá, sau đó đứng đợi hai cô bạn thân trên một con đường giữa thảo nguyên.
Annie và Patty chạy theo và cả ba hướng thẳng ra hồ.
Stair và Archie đã đợi sẵn ở đấy.

“Xin lỗi đã để các anh chờ lâu! Cuối cùng chúng ta cũng có thể chơi đùa thỏa thích!”

Tất nhiên có luật là không được phép mời con trai đến phòng con gái, nhưng luật ấy không áp dụng cho việc họ gặp nhau ở ngoài trong thời gian rảnh sau khi đã hoàn tất nhiệm vụ.

Mình đã không gặp họ từ hồi thăm anh Albert và Fury ở sở thú Blue River đến giờ.

“Giá mà chúng ta có thể cùng nhau du ngoạn trên thuyền…”
Archie nhún vai nhìn ra phía bờ hồ.

“Eliza và Neil đã lấy cái thuyền lớn nhất, chỉ còn mấy cái thuyền nhỏ dành cho 2 người”

“Ồ vẫn may là còn hai cái! Vậy thì quyết định rồi, Annie cậu đi với Archie còn Stair thì với Patty!”
Candy hân hoan phân cặp cho họ.

“Tí nữa anh sẽ chở em, Candy”

“Không sao đâu Stair. Em chưa bao giờ gặp may khi ở trên hồ với anh. Hẹn gặp lại mọi người nhé!”

Archie nghe câu nói của Candy thì phụt cười .
Candy nheo mắt cười với Stair trong khi anh chàng vẫn còn gãi đầu. Rồi cô chạy đến ngọn đồi thoai thoải ở gần đấy.

Candy đã để mắt đến ngọn đồi này từ khi đặt chân đến kí túc xá.
Nó nhỏ hơn đồi Pony giả nữa.
Nó có lẽ còn chẳng phải là đồi, chỉ là 1 gò đất nhô lên. Nhưng mà có rất nhiều hoa dại mọc xung quanh, như trang trí cho một chiếc nón.

Đứng trên “ngọn đồi Pony nhỏ xíu”, hình ảnh ba chiếc thuyền trôi trên mặt hồ xanh biết chẳng khác gì bức tranh tuyệt đẹp.
Cái thuyền lớn nhất của Eliza và Neil cứ đứng yên một chỗ.
Annie đang giơ tay lên vẫy chào.
Patty cũng nhận thấy Candy và vẫy tay.
Stair mải mê chào Candy mà quên mất việc chèo khiến cho chiếc thuyền có Patty cứ xoay mòng mòng.
Hai con thuyền nhỏ trôi chầm chậm về giữa hồ.
Dưới những tia nắng mùa hè mặt hồ lấp lánh như được dát ngọc.
Candy hít một hơi sâu.
Mùi hương của nước và cây xanh.

Đây là lần đầu tiên mình đến đây, ấy vậy mà mình có cảm giác như đã biết chỗ này từ rất lâu rồi…rất thân quen…Terry, chắc anh đã đến biệt thự của nhà…

Nói chuyện một mình, Candy bật cười trong sự xấu hổ.

Ôi mình sao thế này? Lại nghĩ về Terry nữa…Anthony…dạo gần đây em có gì đó rất lạ đúng không?

Candy nằm dài trên thảm cỏ.
Cảm giác như đang bay bổng trên bầu trời xanh.

“Tôi thích tàn nhang.”

Đúng rồi, đó là thật. Mình đã không nghe lầm.

Terry chỉ nói về tàn nhang như thế, nhưng Candy đã không kiềm chế được trái tim đang đập thình thịch.

Thật ghét khi anh ta cứ lấy nó ra mà chọc ghẹo, nhưng mà cảm ơn Chúa vì đã cho chúng xuất hiện trên mặt mình.

Candy nhắm mắt lại. Ánh mặt trời ấm áp thật dễ chịu trên mí mắt.

Terry…không biết anh ta thế nào rồi…


Trong lúc Candy đang nghĩ về Terry và chuẩn bị rơi vào giấc ngủ, cô cảm thấy có gì đó nhột nhột nơi mặt.

“Này, ngủ trên cỏ coi chừng bị rắn cắn đấy!”

No comments:

Post a Comment