7 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy (về cuộc chia tay)

Trang 234 đến 237, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Lá thư của Annie khiến tôi không thể ngừng khóc.

Tôi biết ơn sự quan tâm của Annie.

Tôi đã trở nên vui vẻ như thường ngày, nhưng như Annie đã phát hiện, mỗi lần ở một mình là tôi lại khóc đến mức tức giận với chính bản thân.
Tôi ngạc nhiên vì với chừng ấy nước mắt, tại sao tuyến lệ của tôi vẫn còn chưa cạn kiệt.

Tôi không thể gặp lại Stair.
Và tôi không thể gặp Terry nữa.

Vào thời điểm ấy Annie đã không biết chuyện về Susanna.
Chính tôi đã phát hiện ra rằng Susanna yêu Terry không màng đến tính mạng mình.

Susanna, cô ấy không phải là người xấu.
Tôi đã đến gặp Susanna, vào một ngày tuyết rơi.
Trước đó tôi đã coi nhẹ vết thương của cô ấy, vì Terry không nói với tôi về Susanna.
Tôi biết được chuyện của Susanna khi đang ở trong nhà hát. Tôi đã nghĩ điều này thật kì lạ, vì vai diễn Juliet chẳng phải sẽ được diễn bởi Susanna sao.
Ở sảnh nhà hát, qua một số lời bàn tán, tôi được biết là Susanna đã bị thương nghiêm trọng vì Terry. Chính vì thế cô ấy ép Terry phải kết hôn với mình.
Bị tin dữ này làm cho chóang váng, tôi như điếng người ngay giữa đại sảnh.

Ngay cả tôi…cũng cảm thấy rất ghét Susanna. Ép buộc Terry như thế này thật không công bằng, lồng ngực tôi run lên vì giận dữ.
Mặc dù vai chính là Terry đã ra sân khấu, tôi vẫn rời khỏi nhà hát và hướng thẳng đến bệnh viện Jacob nơi Susanna đang điều trị.

Tuyết đã rơi. Đêm ấy là một đêm rất lạnh.

Cuối cùng, cuối cùng tôi đã gặp được Terry… Tôi không muốn có thêm một sự ngăn cản nào của Susanna, như trước đây tôi đã bị Susanna đuổi đi khi đến khách sạn ở Chicago để gặp Terry trong chuyến lưu diễn của anh, như cái cách cô ấy giấu thư của tôi.
Tôi đã quyết định sẽ nói cho rõ ràng.

Tuy nhiên –Susanna bị thương trầm trọng hơn tôi nghĩ.
Và tôi cũng nhận ra rằng Susanna yêu Terry nhiều hơn tôi nghĩ.

“Nếu còn sống tôi sẽ là rào cản cho hai người!”

Susanna gần như sắp rơi từ nóc bệnh viện với câu nói ấy.
Không, nếu tôi không cản lại thì chắc chắn cô ấy đã rơi xuống và chết rồi.
Ngay lúc ấy---tôi nhận ra rằng đây đã là điều không thể.

Terry đã đến. Terry đã đứng trên nóc bệnh viện.
Trong cơn bão tuyết, anh có lẽ đã phải chạy gấp đến đây ngay khi vở kịch vừa kết thúc.
Không nói một lời nào, Terry bồng Susanna đang khóc trên tuyết. Vào thời điểm ấy khuôn mặt Terry tràn đầy sự đau đớn. Tôi đơn giản đã không thể đối diện với anh và cứ cúi đầu. Chính vào khoảnh khắc ấy tôi đã đưa ra quyết định. “Nếu mình không rút lui, Terry sẽ đau khổ.” Tôi đã tự nhủ với bản thân như vậy.

Susanna và tôi.
Không thể nói là ai yêu Terry hơn ai.

“Tôi cũng thế!” Tôi muốn gào lên thật to.

Tuy nhiên Terry và tôi sẽ không thể quên đi Susanna. Tôi nhận ra rằng chúng tôi sẽ không thể nào bỏ rơi Susanna mà ở cạnh nhau hạnh phúc .

Không còn sự lựa chọn nào hơn là quay về. 
Không còn điều gì để tiếc nuối.

Tôi chỉ nói một chút với Terry trong buổi tối hôm ấy.
Khi tôi chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, Terry bất ngờ ôm lấy tôi từ đằng sau. Chặt, rất chặt---



“Chỉ một chút nữa thôi…như thế này…”

Giọng của Terry, chất giọng trầm của Terry mà tôi rất thích.
Chưa bao giờ ước muốn cho thời gian đứng yên lại trỗi dậy trong tôi mãnh liệt như lúc ấy.

Những giọt nước mắt lạnh buốt củaTerry rơi lên gáy tôi, cái ôm từ lồng ngực ấm áp của Terry vẫn còn vương vấn trong tôi rất rõ.
Và tôi không thể gặp Terry nữa…

No comments:

Post a Comment