17 May 2017

Tiêu đề 6

Cho dù có gộp hết tất cả những đứa trẻ xấu tính nhất trên thế giới này thì cũng không thể bằng những trò đùa kinh khủng của Eliza và Neil.

“Tại sao mày còn chưa chịu bỏ cái bộ áo ngủ bạc thếch ấy?”
Sáng hôm sau khi vừa mới trông thấy Candy, Eliza đã làm vẻ mặt nhăn nhó và lải nhải một sự châm biếm.

“Đây không phải là áo ngủ, và tôi không còn bộ nào khác để mặc, cậu không nhớ sao? Hôm qua cậu đã làm ướt cái váy kia của tôi.”
Candy trả lời một cách dửng dưng.

“Ai cho phép mày nói chuyện ngang hàng với tao? Mày phải gọi tao là “tiểu thư”!”
Eliza hống hách ra lệnh, sau đó thì dí mũi vào sát Candy.

“Trời ơi hôi quá! Neil, lại đây! Anh thấy mùi của nó gớm ghiếc không?”

“Đúng đó, chắc chắn là mùi của bọn mồ côi! Trời ơi, hôi quá!”
Neil hùa theo, tay bịt mũi theo kiểu phóng đại.

Cảm thấy khó chịu, Candy đáp trả lại:

“Các người thật thô lỗ khi nói lời bịa đặt! Ở nhà Pony quan trọng nhất là sự sạch sẽ! Chính các người mới là hôi hám ấy!”

 “Thật không thể chấp nhận được! Neil túm tóc nó đi!”
Eliza ra lệnh cho anh trai của mình.

“Cho mày chết con nhỏ mồ côi chết tiệt!”

Candy nhanh như thoắt túm lấy cổ tay tên con trai, kéo tay hắn ra khỏi tóc và xoắn mạnh bằng hết sức lực của mình.

“Oái oái!”

“Trời ơi! Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Eliza bất thình lình la lên bằng chất giọng con ngoan của mình.

Phu nhân Lagan hối hả bước ra từ một căn phòng.

“Mẹ nhìn coi nó làm gì với tay của anh Neil kìa!”
Eliza vô cớ đổ tội, đôi mắt chớp chớp ra điều lo lắng.

Đứa con trai vội vã chìa bàn tay đỏ ửng ra cho mẹ xem.

“Lạy chúa, một đứa con gái thô bạo! Nó vừa mới đến đây mà đã mất kiểm soát thế này!”
Người phụ nữ kêu lên và nhìn Candy đầy đe dọa.

“Mẹ, con nhỏ này kinh khủng lắm! Nó còn nắm tóc con nữa!”

“Cái gì? Không hề có chuyện đó!”
Candy phản kháng do không ngờ bị vu oan

“Nó dễ sợ lắm!” Eliza trả lời và bật khóc nức nở.
“Nó kêu con là kẻ nói dối đó mẹ!”

Tất nhiên Eliza chỉ giả bộ khóc và vẫn đang quan sát biểu thái của Candy qua kẽ hở của ngón tay.

“Mấy đứa xuất thân hèn kém đúng là không thể chịu đựng được! Candy, vào phòng của mày và không được ra ngoài cho đến khi tao cho phép! Tao muốn mày kiểm điểm về những hành động vừa rồi!”

“Dạ vâng…”
Không còn cách nào khác Candy lùi vào phòng dưới cái nhìn nhăn nhó mà Eliza lén quăng cho mình.
(Vòng đầu tiên. Muốn thắng phải biết cách nhường nhịn…)

Cô bé nhớ rất rõ những lời khuyên mà bác Mary đã dặn từ tối hôm trước.

“Nếu muốn ở lại nơi này thì cháu không được làm Phu nhân khó chịu. Cho dù mấy đứa kia có nói gì thì cũng phải bỏ ngoài tai. Cháu phải biết nhường nhịn thì mới chiến thắng được.”

Tuy nhiên, những lời nói với mục đích làm tổn thương của Eliza đã hằn sâu trong trái tim cô bé.

“Mẹ ơi con không muốn làm bạn với một con nhỏ hung bạo như vậy, hơn nữa nó còn đến từ viện mồ côi!”

“Nó hôi lắm!” Neil chêm vào.

“Các con nói đúng… Đó chính là lí do mẹ không thích ý nghĩ nhận 1 đứa trẻ mồ côi. Tất cả là lỗi của ngài giám mục! Ông ấy chỉ giỏi ba hoa những lời tốt đẹp. Hãy nhìn coi ông ấy đã đem đến cho chúng ta cái thứ rác rưởi gì! Bây giờ không còn cách nào khác ngoài việc chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.”

Candy đã gắng bước thật nhanh để khỏi phải nghe những lời đó. Sau khi vào phòng và đóng cửa lại, cô bé bặm môi. Con nhỏ mồ côi chết tiệt. Xuất thân hèn kém…những lời nói đay nghiến ấy vẫn còn vọng đi vọng lại trong đầu cô bé.

(Candy, không được tức giận, không được đau buồn. Cho dù có là lời nói không suy nghĩ thì tất cả những gì họ nói đều là sự thật…)

Mân mê cây thánh giá đang được nén chặt trên ngực, Candy cố gắng bình tĩnh lại.

(Đúng vậy. Mày phải biết đó Candy, không giống như họ, mày không thể nào nói rằng mình đến từ một gia đình tử tế. Mày chỉ là một đứa trẻ mồ côi, bị từ bỏ, nên mày mới đến từ côi nhi viện…Chuyện đó là thật. Nhưng những thứ ở bề ngoài như thế này không quan trọng. Mày không nhớ sao? Cô Pony thường bảo, cho dù không nhìn thấy thì thứ quan trọng nhất vẫn là trái tim của mình.)

“Chính xác!”
Cô bé tự nhủ với mình một cách vui vẻ.

(Ngoan lắm Candice White! Vì một chuyện nhỏ nhặt như vậy mà nhụt chí thì không giống mày chút nào!)

Vả lại cô bé không muốn bị gởi trả về nhà Pony cho dù vì bất cứ lí do gì.

(Có giỏi thì nhào vào đây!)

Candy gồng tay như thể đang phô bày cơ bắp của mình.

***

Đã một tuần trôi qua kể từ cái ngày cô bé đến nhà Lagan, nhưng những trò phá phách của hai đứa trẻ kia lại ngày một ác độc. Có vẻ như ăn hiếp cô bé đã trở thành nhiệm vụ thường ngày của chúng.

Chúng đổ lỗi cho cô bé đã làm vỡ những bình bông quý giá của phu nhân Lagan, vẽ bậy trên tường và làm mất sách giáo khoa của chúng. Mỗi lần như thế người phụ nữ lại mắng cô bé không thương tiếc và bắt về phòng kiểm điểm, đi kèm với việc không được ăn tối trước khi đi ngủ.

Về phía mình Candy luôn bặm môi và cố nén lại trong lòng. Cô bé hiểu rõ rằng những lời thề vô tội của mình sẽ chẳng bao giờ được tin. Hơn nữa, điều khiến cô bé lo sợ nhất là việc bị trả về nhà Pony. Tất nhiên hai cô sẽ luôn giang rộng đôi tay chào đón cô bé, nhưng căn nhà đầy tình thương ấy đã không còn chỗ cho cô. Chỗ ấy đã được lấp bởi những đứa trẻ mồ côi nhỏ hơn. Vả lại còn vì những lá thư nhiệt tình mà cô đã gửi cho họ.

Ngài Lagan và phu nhân là những con người tuyệt vời khiến cho mỗi ngày trôi qua thật là nhanh. Eliza, người bầu bạn của con là một cô gái tử tế và vui vẻ. Cậu ấy có những lọn tóc xinh xắn và cậu ấy dạy cho con rất nhiều điều.

(Chỉ có những lọn tóc là điều thật sự)

Candy thở dài.
Tuy nhiên những thứ khác thì không sai:

Tòa nhà với rất nhiều hoa trồng xung quanh trông chẳng khác gì vương quốc nhỏ trong truyện cổ tích, lại còn cái hồ và khu rừng đầy mê hoặc.
Con thật hạnh phúc khi được sống ở một nơi mơ mộng đến chừng này.


Viết như vậy khiến cho cô bé thực sự cảm nhận được niềm vui đang lan tỏa trong trái tim mình. Hơn nữa, ngài Stewart, bác Mary và những người hầu khác rất quan tâm săn sóc cô bé. Nói thật lòng thì danh sách những thứ tốt đẹp cô bé tìm thấy ở nơi này khá là dài.

Một ngày kia có một bức thư từ nhà Pony. Cô bé đã đợi lá thư này không biết bao lâu! Candy chạy ra bờ hồ nằm phía bên kia của khu vườn bên hông nhà và mở chiếc phong bì. Bên trong đó là những câu chữ đầy tình thương và sự quan tâm của hai cô chủ nhiệm. Cả hai đều bày tỏ sự mãn nguyện khi đọc được những dòng thư vui vẻ từ Candy.

Candy thương mến,
Con hãy luôn giữ gìn sức khỏe. Các cô thật sự vui mừng vì gia đình Lagan đã đối xử thật tốt với con. Các cô ngày ngày vẫn cầu nguyện cho con sẽ học được nhiều điều và trưởng thành một cách khỏe mạnh và hạnh phúc. Các cô và bọn trẻ mong sớm được nghe tin từ con.


Cô bé nhẹ nhàng hít thở hương thơm từ giấy. Có lẽ cô bé đang nhận ra mùi hương của nhà Pony, mùi bánh mì mới nướng xong, mùi sữa và hương thơm từ gỗ đang cháy lách tách trong lò sưởi…

“Cái gì đây?”
Neil đã lợi dụng lúc cô bé đang bị phân tâm và ngay lập tức giựt lấy tờ giấy.

Đằng sau là người em gái đang hớt hải chạy đến xem chuyện gì đang xảy ra.

“Là một lá thư! Đến từ côi nhi viện!”
Người con trai nhanh chóng xé lá thư ra làm nhiều mảnh và ném chúng lên trời.

“Không! Các người đang làm gì vậy!”
Candy ngay lập tức chạy đến lượm các mảnh giấy.

Cô bé không có thời giờ để cãi nhau với họ: nếu không nhanh tay thì gió sẽ thổi tất cả bay đi mất… Nhưng trong khoảnh khắc đó, một thứ  lấp lánh đã rơi ra từ túi váy cô bé.

(Huy hiệu của Hoàng tử)

Ngay lúc Candy nghe được tiếng kêu leng keng của chiếc chuông nhỏ, thì vật thể đã nằm trên tay của Eliza.

“Neil, nhìn nè!”

“Woa, là bạc thật đấy! Nhưng cái này…”

“Trả lại đây!” Candy la lên và dùng thân mình nhảy bổ vào chàng trai.

“Tao không trả lại cho mày! Nói đi, con nhỏ mồ côi chết tiệt, mày ăn cắp nó ở đâu?”

“Tôi không ăn cắp! Cái đó là của tôi! Trả lại đây!”

“Neal, không được trả lại cho nó!”
Eliza rít lên trong sự vui sướng.

 “Anh có thể ném nó vào hồ nước”

“Đúng rồi! Ý kiến hay!”

“Không! Đừng mà! Dừng lại đi! Trả lại cho tôi!”
Candy kêu lên gần như muốn khóc.

Huy hiệu Hoàng tử là vật may mắn quý giá của cô bé… Hai anh em kia nhìn nhau hí hửng với nụ cười đắc thắng: cho dù chúng có thử mọi trò xảo quyệt thì Candy chưa bao giờ tỏ thái độ chịu thua, nhưng lúc này cô bé đang có vẻ rất tuyệt vọng. Chưa bao giờ hai anh em họ có cảm giác thỏa mãn như vậy.

Eliza ưỡn lưng và nói:
“Được rồi, tụi tao có thể trả lại cho mày. Nhưng trước tiên mày phải quỳ xuống và sủa như một con chó”

“Đúng thế, và mày phải nói là mày ăn cắp cái huy hiệu này ở đâu! Quỳ xuống và van xin sự tha thứ của bọn tao!”
Neil chêm vào trong lúc lắc lắc cái chuông.

Đôi mắt Candy lóe sáng. Tại sao phải nhún nhường và xin lỗi bọn chúng? Cô bé có ăn cắp cái gì đâu! Candy hít vào một hơi thật sau và chờ đợi cơ hội.

“Sao? Còn không nhanh lên? Tụi tao không có nhiều thời gian…”

Bị Candy thúc vào một cách bất ngờ Neil ngã bật ra đằng sau. Ngay khoảnh khắc ấy Candy giựt lại tấm huy hiệu và bỏ chạy.

“Con nhỏ chết tiệt!”

“Chúng tao sẽ quăng mày ra khỏi nơi này!”

Candy bỏ chạy thật xa để tránh những tiếng nói đó. Cô bé gắng gượng không khóc, nhưng nước mắt vẫn tràn đầy trong khóe.

(Thật kinh khủng! Quá kinh khủng… Mình muốn bỏ đi! Mình muốn quay lại nhà Pony…)

Trong lúc khóc cô bé chạy một cách vô phương hướng qua khu rừng rậm rạp. Điều duy nhất cô bé muốn là rời khỏi nhà Lagan cho dù chỉ trong một thời gian ngắn. Nước mắt dàn dụa làm nhòe đi tầm nhìn trước mắt trong khi lá và cành cây xào xạc quạt qua đôi má. Bất thình lình cô bé bị vấp và ngã nhào. Khuôn mặt đập vào bãi cỏ dày nhưng cô bé không đứng dậy mà cứ thút thít khóc trong lúc vùi mặt vào những ngọn cỏ.

Những giọt nước mắt bị kiềm nén nay như tức nước vỡ bờ. Đã biết bao nhiêu lần cô bé muốn được quay trở lại nhà Pony…

Vào lúc ấy một giọng nói cất lên

“Em bé ơi đừng khóc.”

Ở nơi đâu trong đầu cô bé xuất hiện những từ thân quen. Bị ngạc nhiên khiến Candy ngẩng mặt lên, đôi mắt vẫn ngấn lệ và trong một khoảnh khắc ngắn cô bé có cảm giác gần như nghẹt thở.

“Hoàng tử?”

Ngồi bên trên cột đá của cánh cổng bằng sắt được bao bọc bởi bởi vô số bông hồng đỏ đúng thật là Hoàng tử trên đồi đang nhìn xuống cô bé và mỉm cười.

14 May 2017

Tiêu đề 5

Trong lúc chiếc xe vẫn còn đang chạy trong làng Candy ngồi lặng im bên cạnh ngài Stewart đang chuyên tâm lái xe. Cô bé sợ rằng chỉ cần mở miệng thì sẽ bật khóc nức nở, và chắc chắn cô không thể thực hiện bài thể dục “chống buồn bã” khi đang ngồi trong xe.

Cô bé nhớ lại hình ảnh cuối cùng của hai cô chủ nhiệm qua cửa kính hông, hình bóng họ từ từ nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.

(Mình còn chưa kịp nói lời tạm biệt với bọn trẻ… Thế nào Nancy cũng bật khóc nức nở sau khi ngủ dậy)

“Chắc là tôi đã khiến cô bé ngạc nhiên” 
Ngài Stewart bắt chuyện để an ủi.

“Ngài Lagan và phu nhân nếu đã muốn điều gì là phải đạt được ngay lập tức. Nếu chuyện không xảy ra theo kế hoạch họ sẽ trở nên rất cáu kỉnh. Điều ấy mang lại cho đám người hầu không ít phiền toái.”

Người đàn ông cười một cách cay đắng, nhưng ngay lập tức đổi sang chất giọng tử tế, có lẽ e rằng mình đã tiết lộ quá nhiều.

“Đường còn khá dài, cô bé nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn chú.”

Cảm kích trước câu nói đầy quan  tâm, Candy nhẹ nhàng trả lời. Cô bé không thể nào cứ như thế này mà đi gặp gia đình Lagan. Mặc dù họ nhận cô chỉ với mục đích làm bạn với con gái họ, nhưng họ cũng sẽ nuôi nấng cô: cô phải chào họ bằng nụ cười thật đẹp. Nhưng cố gắng cỡ nào đi chăng nữa Candy vẫn không thể nào quên được khuôn mặt đau buồn của cô Pony và cô Lane.

(Xin các cô đừng lo lắng…Con đã quyết định là sẽ đi tìm hạnh phúc cho mình.)


Candy nhẹ nhàng nắm chặt cây thánh giá mà các cô vừa đưa cho trong lúc quan sát khung cảnh đồng quê thân thuộc đang dần dần bị bỏ lại đằng sau xe.

“Chúa ơi!”
Cô bé kêu lên ngay khi xe vừa chạy ra khỏi con đường nhỏ xuyên qua rừng. 


“Chuyện gì thế?”
Ngài Stewart giật mình nhìn sang. 

Chạy dọc hai bên đường là vô số hoa sói xanh biếc như không có điểm tận.


"Cả đời cháu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa sói như thế này! Nó chỉ có một màu xanh thôi sao? Trên đồi Pony có cả màu hồng và tím nữa!"

"Hoa sói? Ngài Hawkings gọi chúng là Bluebonnet."
Ngài Stewart mỉm cười nói, biểu cảm đã trở nên thư giãn hơn .


"Ngài Hawkings là ai ạ?"


"Ngài ấy là người làm vườn chủ chốt cho gia đình Andrew. Ngài ấy biết tất cả về các loại hoa."

"Gia đình Andrew?"

"Đó là một gia tộc rất giàu có, cực kì nổi tiếng ở Chicago. Họ sở hữu vô số đất đai ngay cả trong khu vực này. À, gia đình Lagan là một nhánh của gia tộc Andrew."

"Một nhánh?"
Candy kêu lên một cách kinh ngạc. Từ ấy giống như chỉ xuất hiện trong các tác phẩm lịch sử. Đây chắc chắn là một gia đình danh giá lắm đây.


"Ôi!"


"Bây giờ là chuyện gì đây?"
Ngài Steward hỏi trong tiếng cười.


"Nhưng điều này thật ...tuyệt vời!"


Chiếc xe đã bỏ lại đằng sau con đường xanh trải đầy hoa sói và bây giờ thì đang lướt qua đồng cỏ được điểm xuyến bởi những bông hoa rực rỡ màu sắc. Cứ như thể chiếc xe đang đi qua một tấm rèm hoa đang được vén lên để lộ ra một hồ nước xanh biếc phẳng lặng, một màu xanh còn đậm hơn những bông hoa sói, hay bluebonnet như cách gọi của người làm vườn gia đình Andrew. Dưới ánh nắng ban trưa mặt hồ sáng lấp lánh như gương, trông chẳng khác gì con đường chạy thẳng đến thiên đàng.


Nỗi buồn của Candy đã vơi đi, cô bé thở dài.

"Cháu chưa bao giờ trông thấy phong cảnh nào đẹp hơn như thế..."


"Đúng rồi, gia đình Andrew rất biết chăm sóc đất đai của mình." Ngài Steward trả lời, lồng ngực căng phồng có vẻ rất tự hào. "Chỉ cần đi dọc theo cái hồ này và vượt qua ngọn đồi kia là chúng ta sẽ thấy được dinh thự nhà Lagan."


Đột nhiên cô gái nhỏ cảm thấy sợ hãi: đúng là có một điều khiến cho cô bé có cảm giác không yên.


"Không biết...tiểu thư Eliza...là một người thế nào ạ?"


Trong thoáng chốc một sự lạnh lẽo chạy dài sống lưng người tài xế, ngưng một chút ông trả lời:


"Ừm...phải miêu tả thế nào nhỉ...ừm... đúng là cô ấy khá xinh đẹp..."


"Cháu cũng nghĩ thế..." 

Cô ấy không thể nào mà không xinh đẹp được, cô ấy sống trong một nơi được bao bọc bởi những điều tuyệt vời thế này mà."

(Chắc là sức khoẻ cô ấy không được tốt, nếu không tại sao cô ấy phải cần một người bạn?)
Candy tự nhủ với bản thân rằng phải đối xử với cô ấy thật tốt.

(Không biết mình có hợp với bạn ấy như là với Annie không...)

Khi ánh hoàng hôn đã hiện rõ ràng trên bầu trời như một chiếc khăn choàng trải dài của phụ nữ, ngài Steward thông báo:

"Chúng ta đến nơi rồi. Đây là dinh thự nhà Lagan."


Giật mình bởi giọng nói không được hào hứng lắm của người đàn ông, Candy đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ. Bên phía kia của rặng cây xanh thẳm hiện ra toà nhà màu nâu được bao bọc bởi những bông hoa. Cô bé nhìn một cách say mê khi xe chạy đến gần.

"Quả là một toà nhà vĩ đại! Trông nó chẳng khác gì lâu đài trong chuyện cổ tích."

Candy thở dài. Đúng là Eliza giống như những gì mình tưởng tượng: là một cô gái như Bạch Tuyết. Cô ấy thật may mắn khi được sống trong một toà nhà như thế. 

Nén lại cảm xúc của mình Candy bước ra khỏi xe. Đi trước người tài xế, cô bé thẳng tiến đến cánh cổng đôi, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng kêu:

"Nó đến rồi!"

Candy vừa mới thắc mắc tiếng kêu đó phát ra từ đâu thì ngay lập tức, một trận nước xối xả rơi từ ban công tầng thứ hai. Trận mưa thô bạo và bất ngờ ấy khiến Candy ướt sẫm, cô bé giật mình và ngước đầu lên nhìn, không hiểu tại sao lại xảy ra sự việc không lường trước thế này.

Một cô gái với mái tóc xoăn màu nâu nhạt lộng lẫy đang quan sát Candy bằng ánh nhìn hiểm độc. Bên cạnh cô ấy là một chàng trai trên tay đang cầm cái bình lớn. Cậu ta cũng đang nhìn xuống với nụ cười khinh bỉ. 

"Đấy là...tiểu thư Eliza...người đứng bên cạnh là anh trai cô ấy, công tử Neil.

"Eliza? Đấy là Eliza sao?"

Candy kêu lên, quay mặt về phía ngài Stewart.
Người đàn ông nhìn xuống mũi giày mình. Rõ ràng là ông rất xấu hổ và không biết phải xử lý thế nào. Áo khoác của ông ấy cũng bị dấy nước.

(Thì ra đó là Eliza...cô ấy chẳng có vẻ nào là yếu đuối cả... nhưng có thể đó chỉ là cảm giác của mình...)

Candy nghĩ rằng chuyện vừa rồi có lẽ chỉ là một tai nạn. Cô bé vui vẻ trở lại, ngước mắt nhìn lên trên cùng nụ cười trên môi, cô bé vẫy cánh tay ướt của mình.

"Xin chào!"

"Tạm biệt! Tôi không cần một đứa bạn!" Eliza trả lời một cách lạnh lùng và với nụ cười khinh bỉ cô ấy quay trở vào bên trong cùng với anh trai của mình.

"Nhanh lên cháu phải thay đồ trước khi gặp phu nhân..."

Stewart chưa kịp nói hết câu thì một người phụ nữ có vẻ ngoài khó chịu xuất hiện, đôi mắt bà nhíu lại, ngay sau bà là một hầu gái. Người phụ nữ vận trên mình bộ đầm bằng vải nhung màu tím xanh rất kiều diễm, trên ngực bà đính một cái trâm lớn bằng ngọc trai. Bà là một người phụ nữ rất đẹp, nhưng đôi mắt lạnh lùng ấy chẳng khác gì Eliza. Không còn nghi ngờ gì, đấy là phu nhân Lagan.


"Mất thời giờ quá đấy Stewart. Là con bé đó phải không? Sao nó ướt nhẹp vậy? Chắc chắn nó không ngã vào hồ nước đấy chứ? Trời ạ, nó sẽ làm ướt cái thảm mất. Kêu nó đi thay đồ nhanh lên rồi dẫn nó tới diện kiến chúng tôi, để nó còn giới thiệu rõ ràng về mình!"

Sau khi khó chịu nhìn cô bé, người phụ nữ quay bước bỏ đi thật nhanh.

Căn phòng dành cho Candy nằm ở phía bắc của toà nhà. Là một nơi nhỏ bé với mạng nhện ở bốn góc tường. Giống như chỉ mới hôm qua thôi nó vẫn còn là một cái gác xép chưa đồ, bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ và tủ quần áo đã sờn, nhưng Candy vẫn vô cùng hào hứng với căn phòng ấy.

(Cả căn phòng là của mình!)

Cô bé vẫn luôn ước ao có một căn phòng riêng biệt. Cô bé nhanh chóng thay chiếc váy ướt, sự thật là cô chỉ có một chiếc áo dự phòng.


(Eliza Lagan...đấy là một người "xinh đẹp" ư?)
Nhớ lại biểu cảm rõ ràng của người tài xế khi phát ngôn ra những từ đó, Candy không thể không nghĩ rằng cảnh tượng đó thật buồn cười. Bây giờ cô bé đã hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói ấy, nhưng cô bé không phản đối rằng, từ cái nhìn đầu tiên Eliza rất xinh đẹp.

(Từ giờ trở đi, mình phải cố gắng kết bạn với cô ấy...Không biết có làm được không nữa...)

Candy đi ra khỏi phòng trong lúc vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, và xem chút nữa là cô bé ngã nhào bởi Niel vừa mới giơ ngang chân hòng ngáng đường. Chắc chắn nếu là những cô gái khác thì họ đã ngã chúi mặt vào sàn rồi.
Người con trai nhìn chằm chằm cô bé một cách khó chịu và nói: 

"Mày đến từ trại mồ côi đúng không? Mày chẳng là cái gì ngoài một đứa ăn xin bị ba mẹ từ bỏ!"

Nhận ra rằng người con trai này đã quen với việc nói nặng và cay độc, Candy đứng dậy mà không hề tỏ ra giận dữ. Nhìn thấy đứa con gái ấy chẳng hề phản lại sự công kích của mình mà chỉ đứng nhìn trần trần bằng đôi mắt mở to, Neil cảm thấy thoả mãn và đi về phía bên kia hành lang, miệng huýt sao ra chiều chiến thằng.

(Thật không thể tưởng tượng nổi! Nếu là cô Pony thì chắc chắn sẽ trừng trị hai đứa chúng nó một trận nhớ đời! Nhưng mình thì lại chẳng có cảm giác gì.)

Candy hồi tưởng, sự thật là ngay cả ở trong làng gần nhà Pony cũng có nhiều đứa trẻ xấu tính và độc ác với những đứa trẻ mồ côi. Tuy nhiên, vào lúc ấy cô bé không lường trước được hai đứa trẻ nhà Lagan có thể chơi xấu với mình đến cỡ nào.

Một bác hầu gái tên Mary dẫn Candy đến căn phòng khách sang trọng được trang trí bằng màu xanh lá đậm.  Ngài Lagan và phu nhân đang ngồi sẵn ở đó. Trong phòng còn có Eliza và Neil, Candy nhìn họ mà không tin vào mắt mình: họ đang ngồi bên cạnh phu nhân Lagan, khuôn mặt cực kì hiền lành, thỉnh thoảng lại còn cười bằng vẻ ngây thơ đáng nghi ngờ. Họ hoàn toàn khác hẳn hai người hồi nãy cô bé vừa gặp.

"Cô tên gì?" Phu nhân Lagan hất cằm hỏi.

"Tên cháu là Candice White."

"Chúng tôi muốn cô giúp đỡ Eliza trong việc học hành và trở thành bạn tốt của nó. Thật tình mà nói chúng tôi thích một người đến từ gia đình tử tế hơn, nhưng dù sao thì cũng phải chấp nhận, tại vì người gia sư kia đột nhiên nghỉ việc và chúng tôi không có đủ thời gian chuẩn bị cho người tiếp theo. Không biết tai sao mà Eliza luôn gặp khó khăn với việc kết bạn mặc dù nó là một đứa bé ngoan ngoãn."

Vừa nói bà Lagan vừa nắm lấy bàn tay con gái, trong khi cô ta thì lại rúc đầu vào người mẹ trông rất tình cảm.

"Ta thì luôn vắng nhà vì công việc nên ta khuyên cô phải luôn luôn nghe lời phu nhân."
Ngài Lagan nói ngắt quãng trong khói của tẩu thuốc.

Không hề bị ánh nhìn cứng rắn của người đàn ông làm cho nhụt chí, Candy nhún mình và trả lời bằng chất giọng to và lễ phép: 

"Dạ chắc chắn là như thế! Cháu đảm bảo với ngài là cháu sẽ cố gắng thật tốt!"

Buổi tối hôm ấy cô bé dùng bữa trong phòng ăn vị đại của người hầu. Họ nói rằng mọi người chỉ đang ăn đồ thừa, nhưng đối với cô bé những món ăn ấy vẫn rất linh đình đến nỗi cô bé ước rằng mình có thể chia sẻ với mọi người ở nhà Pony. Thỉnh thoảng cô bé được những người hầu tiết lộ chuyện Eliza và Neil được nuông chiều thế nào và bọn họ còn thường xuyên nói dối. Nhiều đến mức cô bé không nhớ hết được. Họ bảo rằng họ đã phải thay đổi gia sư đến 38 lần. Phu nhân Lagan nhận ra sự thay đổi liên tục này khiến cho con gái bà ấy không có lấy một người bạn, nên bà ấy quyết định tìm một người làm bạn cho con gái mình.

"Bà ấy không biết rằng mấy đứa con của mình rất tệ hại. Ngài Lagan và phu nhân đều quá nuông chiều, chẳng vậy mà hai đứa chúng nó phát triển tính cách hai mặt như vậy..."

Candy nghe bác Mary nói và gật đầu.

Cuối cùng thì cái ngày rắc rối ấy cũng sắp kết thúc, nhưng Candy không ngủ được. Nằm trên giường, cô bé vẫn không thể tin được là mình lại đến sống ở nơi này. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cô bé không ngủ ở nhà Pony.


(Không biết cô Pony và cô Lane đang làm gì. Nancy có khóc không nhỉ? Slim, em không được đái dầm đấy. Không có chị ở đó thì chẳng có ai giúp em dọn dẹp trước khi bị người khác phát hiện đâu...)

Từng khuôn mặt của mọi người trong viện mồ côi xuất hiện trong suy nghĩ của Candy. Cô bé nghĩ về đồi Pony.

(Hoàng tử trên đồi, em không thể nào đến đồi Pony được nữa. Nhưng em chắc chắn rằng cho dù đang ở đâu thì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.)

Candy nói lời chúc ngủ ngon cho tấm huy hiệu và cây thánh giá, đặt chúng bên cạnh gối và nhắm mắt lại.

-----------------------------

Lời người dịch:
Xin lỗi vì đã không hoạt động từ năm 2014 (!) Mình lại tiếp tục dịch Candy Candy đây, hy vọng sẽ lấp đầy phần Mục lục một ngày không xa. Mình có rất nhiều cảm xúc về câu chuyện này, nhất là về những dấu hiệu cho biết anohito là ai, để bữa nào rảnh mình viết 1 chút chia sẻ với các bạn.