14 May 2017

Tiêu đề 5

Trong lúc chiếc xe vẫn còn đang chạy trong làng Candy ngồi lặng im bên cạnh ngài Stewart đang chuyên tâm lái xe. Cô bé sợ rằng chỉ cần mở miệng thì sẽ bật khóc nức nở, và chắc chắn cô không thể thực hiện bài thể dục “chống buồn bã” khi đang ngồi trong xe.

Cô bé nhớ lại hình ảnh cuối cùng của hai cô chủ nhiệm qua cửa kính hông, hình bóng họ từ từ nhỏ dần cho đến khi hoàn toàn biến mất.

(Mình còn chưa kịp nói lời tạm biệt với bọn trẻ… Thế nào Nancy cũng bật khóc nức nở sau khi ngủ dậy)

“Chắc là tôi đã khiến cô bé ngạc nhiên” 
Ngài Stewart bắt chuyện để an ủi.

“Ngài Lagan và phu nhân nếu đã muốn điều gì là phải đạt được ngay lập tức. Nếu chuyện không xảy ra theo kế hoạch họ sẽ trở nên rất cáu kỉnh. Điều ấy mang lại cho đám người hầu không ít phiền toái.”

Người đàn ông cười một cách cay đắng, nhưng ngay lập tức đổi sang chất giọng tử tế, có lẽ e rằng mình đã tiết lộ quá nhiều.

“Đường còn khá dài, cô bé nghỉ ngơi đi.”

“Cảm ơn chú.”

Cảm kích trước câu nói đầy quan  tâm, Candy nhẹ nhàng trả lời. Cô bé không thể nào cứ như thế này mà đi gặp gia đình Lagan. Mặc dù họ nhận cô chỉ với mục đích làm bạn với con gái họ, nhưng họ cũng sẽ nuôi nấng cô: cô phải chào họ bằng nụ cười thật đẹp. Nhưng cố gắng cỡ nào đi chăng nữa Candy vẫn không thể nào quên được khuôn mặt đau buồn của cô Pony và cô Lane.

(Xin các cô đừng lo lắng…Con đã quyết định là sẽ đi tìm hạnh phúc cho mình.)


Candy nhẹ nhàng nắm chặt cây thánh giá mà các cô vừa đưa cho trong lúc quan sát khung cảnh đồng quê thân thuộc đang dần dần bị bỏ lại đằng sau xe.

“Chúa ơi!”
Cô bé kêu lên ngay khi xe vừa chạy ra khỏi con đường nhỏ xuyên qua rừng. 


“Chuyện gì thế?”
Ngài Stewart giật mình nhìn sang. 

Chạy dọc hai bên đường là vô số hoa sói xanh biếc như không có điểm tận.


"Cả đời cháu chưa bao giờ nhìn thấy nhiều hoa sói như thế này! Nó chỉ có một màu xanh thôi sao? Trên đồi Pony có cả màu hồng và tím nữa!"

"Hoa sói? Ngài Hawkings gọi chúng là Bluebonnet."
Ngài Stewart mỉm cười nói, biểu cảm đã trở nên thư giãn hơn .


"Ngài Hawkings là ai ạ?"


"Ngài ấy là người làm vườn chủ chốt cho gia đình Andrew. Ngài ấy biết tất cả về các loại hoa."

"Gia đình Andrew?"

"Đó là một gia tộc rất giàu có, cực kì nổi tiếng ở Chicago. Họ sở hữu vô số đất đai ngay cả trong khu vực này. À, gia đình Lagan là một nhánh của gia tộc Andrew."

"Một nhánh?"
Candy kêu lên một cách kinh ngạc. Từ ấy giống như chỉ xuất hiện trong các tác phẩm lịch sử. Đây chắc chắn là một gia đình danh giá lắm đây.


"Ôi!"


"Bây giờ là chuyện gì đây?"
Ngài Steward hỏi trong tiếng cười.


"Nhưng điều này thật ...tuyệt vời!"


Chiếc xe đã bỏ lại đằng sau con đường xanh trải đầy hoa sói và bây giờ thì đang lướt qua đồng cỏ được điểm xuyến bởi những bông hoa rực rỡ màu sắc. Cứ như thể chiếc xe đang đi qua một tấm rèm hoa đang được vén lên để lộ ra một hồ nước xanh biếc phẳng lặng, một màu xanh còn đậm hơn những bông hoa sói, hay bluebonnet như cách gọi của người làm vườn gia đình Andrew. Dưới ánh nắng ban trưa mặt hồ sáng lấp lánh như gương, trông chẳng khác gì con đường chạy thẳng đến thiên đàng.


Nỗi buồn của Candy đã vơi đi, cô bé thở dài.

"Cháu chưa bao giờ trông thấy phong cảnh nào đẹp hơn như thế..."


"Đúng rồi, gia đình Andrew rất biết chăm sóc đất đai của mình." Ngài Steward trả lời, lồng ngực căng phồng có vẻ rất tự hào. "Chỉ cần đi dọc theo cái hồ này và vượt qua ngọn đồi kia là chúng ta sẽ thấy được dinh thự nhà Lagan."


Đột nhiên cô gái nhỏ cảm thấy sợ hãi: đúng là có một điều khiến cho cô bé có cảm giác không yên.


"Không biết...tiểu thư Eliza...là một người thế nào ạ?"


Trong thoáng chốc một sự lạnh lẽo chạy dài sống lưng người tài xế, ngưng một chút ông trả lời:


"Ừm...phải miêu tả thế nào nhỉ...ừm... đúng là cô ấy khá xinh đẹp..."


"Cháu cũng nghĩ thế..." 

Cô ấy không thể nào mà không xinh đẹp được, cô ấy sống trong một nơi được bao bọc bởi những điều tuyệt vời thế này mà."

(Chắc là sức khoẻ cô ấy không được tốt, nếu không tại sao cô ấy phải cần một người bạn?)
Candy tự nhủ với bản thân rằng phải đối xử với cô ấy thật tốt.

(Không biết mình có hợp với bạn ấy như là với Annie không...)

Khi ánh hoàng hôn đã hiện rõ ràng trên bầu trời như một chiếc khăn choàng trải dài của phụ nữ, ngài Steward thông báo:

"Chúng ta đến nơi rồi. Đây là dinh thự nhà Lagan."


Giật mình bởi giọng nói không được hào hứng lắm của người đàn ông, Candy đưa mắt nhìn qua ô cửa sổ. Bên phía kia của rặng cây xanh thẳm hiện ra toà nhà màu nâu được bao bọc bởi những bông hoa. Cô bé nhìn một cách say mê khi xe chạy đến gần.

"Quả là một toà nhà vĩ đại! Trông nó chẳng khác gì lâu đài trong chuyện cổ tích."

Candy thở dài. Đúng là Eliza giống như những gì mình tưởng tượng: là một cô gái như Bạch Tuyết. Cô ấy thật may mắn khi được sống trong một toà nhà như thế. 

Nén lại cảm xúc của mình Candy bước ra khỏi xe. Đi trước người tài xế, cô bé thẳng tiến đến cánh cổng đôi, bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng kêu:

"Nó đến rồi!"

Candy vừa mới thắc mắc tiếng kêu đó phát ra từ đâu thì ngay lập tức, một trận nước xối xả rơi từ ban công tầng thứ hai. Trận mưa thô bạo và bất ngờ ấy khiến Candy ướt sẫm, cô bé giật mình và ngước đầu lên nhìn, không hiểu tại sao lại xảy ra sự việc không lường trước thế này.

Một cô gái với mái tóc xoăn màu nâu nhạt lộng lẫy đang quan sát Candy bằng ánh nhìn hiểm độc. Bên cạnh cô ấy là một chàng trai trên tay đang cầm cái bình lớn. Cậu ta cũng đang nhìn xuống với nụ cười khinh bỉ. 

"Đấy là...tiểu thư Eliza...người đứng bên cạnh là anh trai cô ấy, công tử Neil.

"Eliza? Đấy là Eliza sao?"

Candy kêu lên, quay mặt về phía ngài Stewart.
Người đàn ông nhìn xuống mũi giày mình. Rõ ràng là ông rất xấu hổ và không biết phải xử lý thế nào. Áo khoác của ông ấy cũng bị dấy nước.

(Thì ra đó là Eliza...cô ấy chẳng có vẻ nào là yếu đuối cả... nhưng có thể đó chỉ là cảm giác của mình...)

Candy nghĩ rằng chuyện vừa rồi có lẽ chỉ là một tai nạn. Cô bé vui vẻ trở lại, ngước mắt nhìn lên trên cùng nụ cười trên môi, cô bé vẫy cánh tay ướt của mình.

"Xin chào!"

"Tạm biệt! Tôi không cần một đứa bạn!" Eliza trả lời một cách lạnh lùng và với nụ cười khinh bỉ cô ấy quay trở vào bên trong cùng với anh trai của mình.

"Nhanh lên cháu phải thay đồ trước khi gặp phu nhân..."

Stewart chưa kịp nói hết câu thì một người phụ nữ có vẻ ngoài khó chịu xuất hiện, đôi mắt bà nhíu lại, ngay sau bà là một hầu gái. Người phụ nữ vận trên mình bộ đầm bằng vải nhung màu tím xanh rất kiều diễm, trên ngực bà đính một cái trâm lớn bằng ngọc trai. Bà là một người phụ nữ rất đẹp, nhưng đôi mắt lạnh lùng ấy chẳng khác gì Eliza. Không còn nghi ngờ gì, đấy là phu nhân Lagan.


"Mất thời giờ quá đấy Stewart. Là con bé đó phải không? Sao nó ướt nhẹp vậy? Chắc chắn nó không ngã vào hồ nước đấy chứ? Trời ạ, nó sẽ làm ướt cái thảm mất. Kêu nó đi thay đồ nhanh lên rồi dẫn nó tới diện kiến chúng tôi, để nó còn giới thiệu rõ ràng về mình!"

Sau khi khó chịu nhìn cô bé, người phụ nữ quay bước bỏ đi thật nhanh.

Căn phòng dành cho Candy nằm ở phía bắc của toà nhà. Là một nơi nhỏ bé với mạng nhện ở bốn góc tường. Giống như chỉ mới hôm qua thôi nó vẫn còn là một cái gác xép chưa đồ, bên trong chỉ có một chiếc giường gỗ và tủ quần áo đã sờn, nhưng Candy vẫn vô cùng hào hứng với căn phòng ấy.

(Cả căn phòng là của mình!)

Cô bé vẫn luôn ước ao có một căn phòng riêng biệt. Cô bé nhanh chóng thay chiếc váy ướt, sự thật là cô chỉ có một chiếc áo dự phòng.


(Eliza Lagan...đấy là một người "xinh đẹp" ư?)
Nhớ lại biểu cảm rõ ràng của người tài xế khi phát ngôn ra những từ đó, Candy không thể không nghĩ rằng cảnh tượng đó thật buồn cười. Bây giờ cô bé đã hiểu ý nghĩa thật sự của câu nói ấy, nhưng cô bé không phản đối rằng, từ cái nhìn đầu tiên Eliza rất xinh đẹp.

(Từ giờ trở đi, mình phải cố gắng kết bạn với cô ấy...Không biết có làm được không nữa...)

Candy đi ra khỏi phòng trong lúc vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ, và xem chút nữa là cô bé ngã nhào bởi Niel vừa mới giơ ngang chân hòng ngáng đường. Chắc chắn nếu là những cô gái khác thì họ đã ngã chúi mặt vào sàn rồi.
Người con trai nhìn chằm chằm cô bé một cách khó chịu và nói: 

"Mày đến từ trại mồ côi đúng không? Mày chẳng là cái gì ngoài một đứa ăn xin bị ba mẹ từ bỏ!"

Nhận ra rằng người con trai này đã quen với việc nói nặng và cay độc, Candy đứng dậy mà không hề tỏ ra giận dữ. Nhìn thấy đứa con gái ấy chẳng hề phản lại sự công kích của mình mà chỉ đứng nhìn trần trần bằng đôi mắt mở to, Neil cảm thấy thoả mãn và đi về phía bên kia hành lang, miệng huýt sao ra chiều chiến thằng.

(Thật không thể tưởng tượng nổi! Nếu là cô Pony thì chắc chắn sẽ trừng trị hai đứa chúng nó một trận nhớ đời! Nhưng mình thì lại chẳng có cảm giác gì.)

Candy hồi tưởng, sự thật là ngay cả ở trong làng gần nhà Pony cũng có nhiều đứa trẻ xấu tính và độc ác với những đứa trẻ mồ côi. Tuy nhiên, vào lúc ấy cô bé không lường trước được hai đứa trẻ nhà Lagan có thể chơi xấu với mình đến cỡ nào.

Một bác hầu gái tên Mary dẫn Candy đến căn phòng khách sang trọng được trang trí bằng màu xanh lá đậm.  Ngài Lagan và phu nhân đang ngồi sẵn ở đó. Trong phòng còn có Eliza và Neil, Candy nhìn họ mà không tin vào mắt mình: họ đang ngồi bên cạnh phu nhân Lagan, khuôn mặt cực kì hiền lành, thỉnh thoảng lại còn cười bằng vẻ ngây thơ đáng nghi ngờ. Họ hoàn toàn khác hẳn hai người hồi nãy cô bé vừa gặp.

"Cô tên gì?" Phu nhân Lagan hất cằm hỏi.

"Tên cháu là Candice White."

"Chúng tôi muốn cô giúp đỡ Eliza trong việc học hành và trở thành bạn tốt của nó. Thật tình mà nói chúng tôi thích một người đến từ gia đình tử tế hơn, nhưng dù sao thì cũng phải chấp nhận, tại vì người gia sư kia đột nhiên nghỉ việc và chúng tôi không có đủ thời gian chuẩn bị cho người tiếp theo. Không biết tai sao mà Eliza luôn gặp khó khăn với việc kết bạn mặc dù nó là một đứa bé ngoan ngoãn."

Vừa nói bà Lagan vừa nắm lấy bàn tay con gái, trong khi cô ta thì lại rúc đầu vào người mẹ trông rất tình cảm.

"Ta thì luôn vắng nhà vì công việc nên ta khuyên cô phải luôn luôn nghe lời phu nhân."
Ngài Lagan nói ngắt quãng trong khói của tẩu thuốc.

Không hề bị ánh nhìn cứng rắn của người đàn ông làm cho nhụt chí, Candy nhún mình và trả lời bằng chất giọng to và lễ phép: 

"Dạ chắc chắn là như thế! Cháu đảm bảo với ngài là cháu sẽ cố gắng thật tốt!"

Buổi tối hôm ấy cô bé dùng bữa trong phòng ăn vị đại của người hầu. Họ nói rằng mọi người chỉ đang ăn đồ thừa, nhưng đối với cô bé những món ăn ấy vẫn rất linh đình đến nỗi cô bé ước rằng mình có thể chia sẻ với mọi người ở nhà Pony. Thỉnh thoảng cô bé được những người hầu tiết lộ chuyện Eliza và Neil được nuông chiều thế nào và bọn họ còn thường xuyên nói dối. Nhiều đến mức cô bé không nhớ hết được. Họ bảo rằng họ đã phải thay đổi gia sư đến 38 lần. Phu nhân Lagan nhận ra sự thay đổi liên tục này khiến cho con gái bà ấy không có lấy một người bạn, nên bà ấy quyết định tìm một người làm bạn cho con gái mình.

"Bà ấy không biết rằng mấy đứa con của mình rất tệ hại. Ngài Lagan và phu nhân đều quá nuông chiều, chẳng vậy mà hai đứa chúng nó phát triển tính cách hai mặt như vậy..."

Candy nghe bác Mary nói và gật đầu.

Cuối cùng thì cái ngày rắc rối ấy cũng sắp kết thúc, nhưng Candy không ngủ được. Nằm trên giường, cô bé vẫn không thể tin được là mình lại đến sống ở nơi này. Từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên cô bé không ngủ ở nhà Pony.


(Không biết cô Pony và cô Lane đang làm gì. Nancy có khóc không nhỉ? Slim, em không được đái dầm đấy. Không có chị ở đó thì chẳng có ai giúp em dọn dẹp trước khi bị người khác phát hiện đâu...)

Từng khuôn mặt của mọi người trong viện mồ côi xuất hiện trong suy nghĩ của Candy. Cô bé nghĩ về đồi Pony.

(Hoàng tử trên đồi, em không thể nào đến đồi Pony được nữa. Nhưng em chắc chắn rằng cho dù đang ở đâu thì chúng ta cũng sẽ gặp lại nhau.)

Candy nói lời chúc ngủ ngon cho tấm huy hiệu và cây thánh giá, đặt chúng bên cạnh gối và nhắm mắt lại.

-----------------------------

Lời người dịch:
Xin lỗi vì đã không hoạt động từ năm 2014 (!) Mình lại tiếp tục dịch Candy Candy đây, hy vọng sẽ lấp đầy phần Mục lục một ngày không xa. Mình có rất nhiều cảm xúc về câu chuyện này, nhất là về những dấu hiệu cho biết anohito là ai, để bữa nào rảnh mình viết 1 chút chia sẻ với các bạn.

4 comments:

  1. Thân gửi bạn,

    Mình cũng như bạn, cứ khắc khoải mãi về Candy và Terry, đặc biệt là Terry. Mình cũng tìm đọc tứ tung bản Final story và cả fan fiction. Đọc hết bản "Hội ngộ trong cơn lốc xoáy" do Shiluo dịch (hi vọng viết đúng tên bạn ý :). Bản ấy tuy hơi người lớn nhưng thỏa mãn được ước muốn của mình về cặp đôi này. Từ khi phần Final được xuất bản tại Nhật, mình cũng tìm và chắp ghép thông tin xem người chồng Candy là ai. Nói thật, bà tác giả thật quá đáng khi giấu danh tính người ấy, chắc cô ấy không nỡ làm một nửa fan của mình thất vọng. Mình không cần nói nhiều về tình cảm của mình dành cho Candy nữa vì cùng là fan của Candy và dõi theo cô ấy đến tận bây giờ thì bọn mình đủ hiểu nhau rồi! :)) Chúc bạn mạnh khỏe và hoàn thành bản dịch! Yêu bạn nhiều và tất cả những người yêu mến Candy!

    ReplyDelete
  2. bạn ơi, bạn gửi bản fanfic của Shiluo dịch vào mail m_wky55@yahoo.com dùm với đc không. Cám ơn bạn nhiều nhiều!

    ReplyDelete