6 Dec 2012

Hồi tưởng của Candy về việc Terry diễn kịch

Trang 186 đến 188, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Khi cầm trên tay bài báo Annie gửi cho, tôi thậm chí không thể đứng vững bởi cảm xúc quá mãnh liệt đang trào dâng trong lòng không khác một ngọn núi lửa chực phun. Tôi ngã khụy xuống ghế trong vô thức.

Trên báo chính là ảnh của Terry...
Hình ảnh nhòe đi trong làn nước mắt. Tôi giơ thẳng cánh tay đang cầm mảnh giấy có in hình Terry vì không muốn làm ướt nó.
Thế rồi nhận thấy mình đang đẩy Terry ra xa, tôi lại bối rối ôm chặt nó vào lòng.


-------Tôi lấy ra một phong bì dày trong chiếc hộp khảm ngọc. Trong đó là những mảnh giấy đã được cắt xén.
Kể từ ngày đó tôi đã giữ những mảnh giấy bên mình mọi lúc mọi nơi, trong một thời gian dài. Chúng đã khá cũ, nhưng vẻ bảnh bao của Terry thì vẫn in trong tiềm thức tôi rất rõ.

“Terrious đã trở thành diễn viên...” Tin tức này không khiến tôi ngạc nhiên.
“Có một thứ anh muốn làm,” Terry đã từng nói như thế.
Terry đã rất nhập tâm trong lúc đọc to những vở kịch của Shakespeare ở Scotland.
Tờ báo nói đây là một lựa chọn đặc biệt, nhưng vì đó là Terry, chỉ cần sự xuất hiện đột ngột của anh là có thể thu hút sự chú ý của cả khán đài.
Không cao cũng không thấp, chất giọng của Terry trầm bổng. Dù vẫn còn run nhưng sự khéo léo cùng nụ cười dịu dàng của anh cũng đủ làm tan chảy trái tim bao người.
Cái tên Eleanor Baker không được nhắc đến trong bài viết.
Lí do cho sự thành công của Terry trong một thời gian rất ngắn là bởi sức hấp dẫn chưa từng có và những nỗ lực của bản thân. 

“Terrious Graham.”
Đã bao lần tôi cứ lẩm nhẩm cái tên ấy?
Tôi cảm thấy hài lòng vì Terry đã từ bỏ họ “Grandchester” của mình và sống một cách tự lập.

“Terrious G. Grandchester. “
Tôi không nghĩ chữ G. ấy lại có thể mang ý nghĩa này.
Tôi đã có tin tức của Terry. Một mẩu tin nhỏ cũng khiến tôi có cảm giác trước mặt mình đang trải dài con đường tươi sáng.

“Mình nhất định sẽ gặp lại anh.” Suy nghĩ ấy trở thành niềm tin mãnh mẽ.
“Nếu mình viết thư gửi đến nhà hát kịch Stratford thì nó sẽ đến tay Terry chứ? Có vẻ như đoàn kịch sẽ đi biểu diễn khắp nước Mỹ. Không biết họ có đến Chicago không? Nhưng mà trên hết, Terry chưa biết mình đã quay trở lại Mỹ. Mình muốn cho anh biết càng sớm càng tốt.”


----Vào thời điểm ấy tôi như một con ngốc... Tôi đã tràn trề hy vọng đến mức chỉ muốn ôm chính bản thân mình.


“Mọi thứ sẽ ổn thôi.” Tôi đã tự nhủ với bản thân.

Nhưng ngay sau đó, tôi đã không nghĩ được rằng đằng sau góc đường kia lại là những thử thách đang chờ đợi mình.
Tuy nhiên, tôi không muốn nói những điều đã xảy ra từ đó là do định mệnh sắp đặt.
Đúng thế. Bước đến ngã rẽ ấy là sự lựa chọn của chính chúng ta.
Của Terry và tôi, và cả anh nữa, Aristair à.

No comments:

Post a Comment