8 Apr 2013

Lá thư Candy gửi đến Albert

Trang 306 đến 309, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki


Anh Albert thân mến,

Ôi anh Albert! Albert! Albert!
Sao thế này? Em cứ gọi mãi tên anh!?
Nhưng em vui quá, không thể ngừng lại được!

Cảm ơn anh, Albert!
Em cảm giác như mình vừa nhận được quà của tất cả các cô gái trên thế giới này gộp lại!
Khắp nơi trong căn phòng rộng lớn đều được trang trí bằng màu xanh ngọc bích, anh chuẩn bị chỉ để cho em! Mọi món đồ bằng gỗ đều được làm thủ công, mỗi lần chạm vào có cảm giác rất thích… Em yêu nhất là mùi gỗ! Em sẽ rất hân hạnh được tiếp tục sử dụng căn phòng ngủ dành cho khách này.
Anh làm thế chẳng phải muốn em đến dinh thự Chicago thường xuyên hơn sao?
Lại còn núi quà trên bàn nữa! Em thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ món quà nào.
Nhưng vẫn còn chưa hết!
“Kết quả của không ít mồ hôi và nước mắt”, em cứ nghĩ anh muốn nói về việc trang trí căn phòng .
Nên em gần như chết lặng khi trông thấy món quà của anh.

Cảm ơn anh, Albert!
Làm sao có thể tưởng tượng nổi anh đã đem Caesar và Cleopatra trở về!
Khi bước ra vườn em gần như không thể tin vào mắt mình.
Chính là chúng, những con ngựa em đã chăm sóc hồi còn ở nhà Leagan.
Bọn em từng sống chung một chuồng.
Cho dù đã dọn đi, em thỉnh thỏang vẫn lén quay lại chuồng ngựa nhà Leagan để thăm chúng. Đến khi nghe tin chúng đã bị tách ra và bán, em cảm thấy rất tuyệt vọng. Ceasar và Cleopatra rất ngoan, em cứ nghĩ họ đã rất hài lòng về chúng. Thật kinh khủng khi tách chúng ra như vậy! Em sẽ không bao giờ tha thứ cho gia đình Leagan, Eliza và Neal! Hai đứa bọn họ chỉ mê một thứ được một thời gian, rồi khi thấy chán chúng sẽ ruồng bỏ. Ôi, vậy mà tên Neal lại còn có ý định đính hôn với em, thử tưởng tượng sau này sẽ thế nào!
Chúng ta đâu còn nhỏ nữa!
Cho dù Caesar và Cleopatra đã già, chúng vẫn không mất đi phong độ quý phái.
Nhưng điều khiến em cảm động nhất là chúng vẫn nhớ em. Chúng liếm láp những giọt nước mắt trên gương mặt em.
Rồi anh còn sắp xếp chuyển chúng về nhà Pony…!
Nói tóm lại anh Albert! Những điều anh làm khiến em gần như chết lịm vì hạnh phúc!

Bọn trẻ rất vui được chăm sóc chúng. Vả lại gần đó còn có trang trại của bác Cartwright, em nghĩ Caesar và Cleopatra sẽ rất sung sướng hưởng thụ tuổi già trên đồi Pony.
Nhờ anh mà cô Pony và cô Lane cũng có được kì nghỉ tuyệt vời. Họ bảo không biết phải cảm tạ anh bằng cách nào. Chắc chắn anh sẽ sớm nhận được một lá thư dài ngập tràn lời cảm ơn từ hai cô!
Nghĩ đến câu nói của cô Pony “Đã 20 năm rồi cô mới lại bước chân vào một thành phố lớn thế này!” và việc cô Lane cứ liên tục kể với em cảm giác lơ lửng như đang sống trong mơ khi được bước chân vào dinh thự nhà Andrew, đến em cũng không chắc đấy có phải là một giấc mơ?
Bọn trẻ cũng vậy. Bây giờ cả ngày bọn chúng chỉ nhắc về Chicago. Lúc em tuyên bố phải về nhà, mặt đứa nào cũng như đưa đám.

Lâu lắm rồi em mới gặp lại Archie, Annie và Patty.
Có lẽ lời bùa chú của em chẳng có hiệu nghiệm, vì em đã không có thể nói chuyện lâu với anh.
Anh đúng là rất bận rộn. Em lo cho sức khỏe của anh lắm đấy.
Có nhớ Bác sĩ Martin từng nói rằng anh không được làm việc quá sức không?
Em chỉ sợ căn bệnh mất trí nhớ ấy sẽ quay lại… Chúng ta không ai muốn điều đó!
Em vẫn nhớ như in những ngày đầy lo lắng và hồi hộp ở căn hộ Hoa Mộc Lan.
Chúng ta chẳng có một xu dính túi, nhưng lại rất hạnh phúc.
Em sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc anh nói rằng “Chúng ta hãy chia sẻ tất cả với nhau.”
Mặc dù hy vọng anh sẽ hồi phục trí nhớ, em đã nghĩ rằng sống như anh trai em gái thế này cũng không tệ… và bây giờ em là con gái nuôi của anh!
Có lẽ em nên gọi anh là “Cha”!?

Mà anh lấy lại trí nhớ từ lúc nào thế?
Lần sau chúng ta gặp nhau nhớ kể cho em nghe chuyến thám hiểm của anh ở châu Phi nhé. Em mong lắm, chỉ không biết là khi nào thôi.

Con gái nuôi xinh đẹp của anh.

No comments:

Post a Comment