14 Jan 2014

Lễ hội tháng Năm (phần 1)

(đây là bản dịch trực tiếp từ tiếng Nhật sang tiếng Việt do tôi thực hiện, với sự trợ giúp của công cụ chuyển ngữ trên mạng, do đó không tránh khỏi sự sơ sót và sai nghĩa)



Trang 19 đến 25, tập 2 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

[Lễ hội tháng Năm]

Ngày hôm đó, chỉ một ngày duy nhất, học viện vốn dĩ luôn bị bao trùm bởi bầu không khí xám xịt, bỗng nhiên trở nên rộn ràng trong sắc hồng phơi phới. Vô số bông hoa được trang trí ở khắp mọi nơi, học sinh diện lên mình những bộ cánh sang trọng nhất, háo hức trò chuyện và khiêu vũ cùng khách mời. Thông thường học viện có luật không cho phép người nhà đến thăm.  Vào ngày này chỉ những cô gái được làm Hoa tháng Năm mới được phép mời gia đình đến tham dự, mọi người đều trông đợi sự xuất hiện lộng lẫy của các cô gái.

Và tất nhiên còn có tình yêu tháng Năm.
Không ít những con tim đang tràn trề hy vọng vào một tình yêu bí mật.
Hôm nay chẳng những có thể thoải mái trò chuyện với con trai, các cô gái còn có thể khiêu vũ cùng họ. Chỉ hôm nay các sơ mới bình thản bỏ qua mọi luật lệ và đứng một bên quan sát.

Buổi lễ rước Hoa tháng Năm hoành tráng cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp, sau đó ban nhạc bắt đầu chơi những giai điệu waltz du dương trong phía khán phòng. Nơi đó có rất nhiều người đang tụ tập trong những bộ trang phục thật khiến làm người ta nghẹt thở. Thỉnh thỏang lại có những tiếng cười khúc khích và thì thầm nhỏ to. Các học sinh nữ đang rất hồi hộp và háo hức, ánh mắt lấp lánh quan sát xem ai đang chuẩn bị bước vào khán phòng.

"Nhìn kìa! Terry đang bước vào! Anh ấy cũng tham gia khiêu vũ, quả là chuyện hiếm có! Thật đẹp trai!"



Terry trong bộ trang phục bảnh bao ngay lập tức thu hút mọi ánh nhìn của các cô gái, họ thở dài trong sự ngưỡng mộ. Ngay cả đôi mắt Eliza cũng trở nên sáng rực.

"Này, tránh ra! Anh ấy đang đi tìm tớ!"

Eliza đẩy Louise qua một bên và tiến đến bên cạnh Terry.

"Terry, nếu muốn tôi có thể nhảy cùng anh bản nhạc này."

Terry giật mình đứng lại trước sự bắt chuyện đột ngột từ Eliza.
Eliza nói xong và mỉm cười rất tự tin.
Terry đáp trả bằng một nụ cười lịch sự.

"Quả là hân hạnh cho tôi, nhưng thật đáng tiếc tôi không giỏi trong việc khiêu vũ. Nếu lỡ sơ suất dẫm chân
lên tiểu thư đây thì thất lễ quá."

Terry cảm ơn rồi bước đi.
Eliza bị bỏ lại vẫn nhìn tấm lưng Terry bằng ánh mắt mơ màng.

Mọi người ai cũng quan sát Terry.
Chắc chắn họ đã thấy mình có thể tiếp cận và trò chuyện thân mật với anh ấy.
(Terry gọi mình là "tiểu thư", anh ấy sợ sẽ dẫm lên chân mình. Thật dễ thương, đúng kiểu người mình thích, ôhôhôhô)

Trên mặt cô nàng hiện lên một nụ cười thỏa mãn, hình ảnh Anthony đã hòan toàn bị lãng quên, thay vào đó là Terry.

Chen chúc trong biển người, Terry đang tìm Candy.

(Cô ta đi đâu rồi nhỉ?)

Terry đã có ý định lẻn vào phòng tĩnh tâm để giúp Candy trốn ra ngoài, nhưng đến nơi thì căn phòng đã trống không.

(Đúng như mình nghĩ, cô ta không thể nào ở yên trong đó.)

Trong lúc tiếp tục tìm kiếm khóe miệng Terry cong lên một nụ cười.

(Vậy mà mình lại còn tính giúp đỡ cô ta trốn ra...)

Terry không hiểu tại sao mình muốn làm thế.
Chỉ là cậu muốn ở cạnh Candy và nhìn thấy khuôn mặt đầy biểu cảm của cô.

(Không thể tham gia lễ hội...có lẽ nào lại đến sở thú rồi không?)

Terry nhớ lại một buổi chiều trong sở thú tràn ngập nắng.
Candy đã rất tức giận vì cậu dám nói những lời xấu về Anthony.
Đang tươi cười với Candy, khi nghe cô nhắc đến tên Anthony, khuôn mặt cậu sầm lại, môi cong lên.
Chỉ cần nhắc đến cái tên đó là đôi mắt Candy lại trở nên đẫm nước, cứ như một người khác.
Nghĩ đến thôi cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu.

(Mình sẽ không tha thứ đâu, nếu ở trước mặt mình cô ta nhắc đến tên Anthony một lần nữa.)

Kí ức về cái đêm Candy thổn thức tên Anthony khiến Terry càng thêm tức giận, cảm giác trong lòng thắt lại.

(Quái, chuyện gì xảy ra với mình thế này!?)

Hình ảnh Candy mặt đầy tàn nhang và chiếc mũi tẹt cứ ám ảnh trong tâm trí cậu.

(Không phải mình chút nào!)

Terry buông một nụ cười và thóat ra khỏi khán phòng.

Ban nhạc lại tiếp tục chơi một bản hòa tấu.
Trên sàn nhảy vài cặp đôi đang khiêu vũ với nhau, khuôn mặt họ ửng hồng.
Từ trong đám người đang rất vui vẻ có một anh chàng Romeo đang cố len lỏi để tiến đến góc phòng.

(Ôi chao sao mà đông thế! Bọn họ từ đâu đến vậy?)

"Romeo". Tất nhiên, đấy là Candy đang giả trang bằng cách đeo mặt nạ và khóac lên mình bộ trang phục Romeo.
Không bị phát hiện bởi các sơ đang đứng quan sát ngoài cửa ra vào. Lại còn phải từ chối chẳng những một mà hai lời mời khiêu vũ của các cô gái. Trong đầu Candy thốt lên hai tiếng "hoan hô!"
Nhưng thật ra miệng cô đã làm điều đó.

Không ngờ Mệ lại tặng cô món quà tuyệt vời thế này.
Cho dù không thể tham gia lễ rước hoa, nhờ bộ cánh sang trọng này cô có thể thưởng thức phần còn lại của lễ hội tháng Năm.

(Ồ đằng đó là Stair! Anh ấy trông bảnh quá!)

Candy cười khúc khích và tiến đến Stair đang nhìn đám người khiêu vũ một cách ngán ngẩm.

"Ngài có muốn nhảy với tôi một bản không?"

Candy thì thầm bằng giọng rất nhỏ, Stair quay lưng lại và ngay lập tức nhảy dựng lên vì hết hồn.

"Có...không...à...ý tôi là... tôi rất hân hạnh nhưng bản nhạc ấy...tôi muốn được nhảy với con gái hơn..."

"Thật là chán quá. Stair, nhìn cho lẹ, em là Candy đây!"

Khi Candy giở mặt nạ lên,

"Can...Can...Candy!"

Candy vụt bịt miệng Stair lại trong lúc anh chàng vẫn mắt tròn mắt dẹt trong sự bàng hòang.
Hai người bí mật lùi vào góc khán phòng.

"Ngay cả Stair cũng không phát hiện ra được, thành công dễ sợ."

"Thật đó Candy! Em làm anh ngạc nhiên quá đỗi!"

Stair lấy trong túi áo vest ra chiếc khăn tay và chấm mồ hôi đang rịn trên trán.

"Anh nghe đồn em bị nhốt trong phòng tĩnh tâm. Archie lo cho em lắm. Tạ ơn Chúa, anh cứ sợ là, ừm dù sao thì Candy đâu thể chịu ngồi yên đâu nhỉ."

Đột nhiên khuôn mặt Stair trở nên sinh động.

"Nhờ món quà từ Mệ William đó, ngài nói không thể đến tham dự nên gửi cho em bộ trang phục của Romeo và Juliet, có lẽ ngài nghĩ đây là một lễ hội hóa trang."

"Thật sao? Em có trang phục của Juliet nữa à?"

Mắt Stair trở nên lấp lánh.

"Candy, ở đằng kia, chỗ em mời anh khiêu vũ ấy, đàn ông không thể nhảy với nhau."

Stair chỉ tay vào giữa khán phòng, khuôn mặt tỏ vẻ mơ màng.

Trong đám đông Archie và Annie đang khiêu vũ với nhau.
Annie thật xinh đẹp, luôn nhìn lên Archie với hai bờ má ửng đỏ.

(Tuyệt quá...Annie có vẻ rất hạnh phúc. Lâu lắm rồi mới được trông thấy bạn ấy như vậy)

Ở bên kia tường Candy trông thấy Patty đang cúi đầu xuống.

"Stair, trong lúc em thay trang phục Juliet, anh đến nhảy với cô gái đang đứng ở góc phòng kia được không? Đó là Patricia, bạn của em, là một người rất tốt."

Stair nhìn theo hướng chỉ tay và tiến đến phía Patty.

"Ừm...cô gái đeo kính dễ thương. Có thể cho tôi hân hạnh."

Patty có vẻ như đã thích Stair từ ánh nhìn đầu tiên.
Cô nhận lời khiêu vũ ngay tức khắc.
Còn Candy thì lập tức lẻn ra khỏi khán phòng.

No comments:

Post a Comment