9 Apr 2020

Học viện Hoàng gia Thánh Paul (phần 2)

Trang 246 đến 259, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

George liếc nhanh cô chủ nhỏ một cách ái ngại rồi sau đó cúi đầu và bước ra khỏi phòng.
Candy liên tục nhìn theo. Có rất nhiều điều cô bé vẫn chưa kịp nói với anh, thậm chí còn chưa kịp cảm ơn anh vì đã cùng đi với cô đến London.
Mình còn muốn biết thêm nhiều điều về Mệ William…

Ngay lúc đó giọng nói của cô hiệu trưởng vang lên, mạnh mẽ như tiếng sấm: “Candice White Ardlay! Cô đang nhìn cái gì vậy? Thẳng lưng lên và hướng mắt ra đằng trước. Nghe kĩ đây: Cách đi đứng của một người là minh chứng rõ ràng nhất cho tầng lớp của họ."

Sơ Grey duỗi thẳng lưng và điều đó khiến cho thân hình vạm vỡ của bà càng trở nên cao lớn.
“Bây giờ tôi sẽ nói với cô về lịch sử và các quy tắc đã làm nên danh tiếng của Học viện Hoàng gia Thánh Paul. Xin hãy chú ý!”

Với kinh nghiệm của một người đã quen với việc phát biểu trước đám đông người phụ nữ bắt đầu với chất giọng ê a. Candy yên lặng lắng nghe, cố gắng giữ tư thế nghiêm túc, nhưng tâm trí thì đang lang thang ở một nơi khác.

Thật không thể tin được…nếu cứ như vầy thì sẽ rất khó để gặp Stair và Archie… Ôi, Archie đã đúng, lẽ ra mình nên tận dụng tối đa mười hai phút đó. Có lẽ đã có thời gian đến một quán cà phê để uống trà và ăn một cái bánh nướng xốp. 

Tâm trí của Candy không chỉ giới hạn đến bánh nướng xốp mà còn bay bổng qua bánh chuối, bánh kẹp kem. 
Bài phát biểu của nữ hiệu trưởng dường như không có hồi kết. Nội quy tắc thôi cũng đã hơn cả trăm điều, không thể nào nhớ chúng trong cùng một lúc. Candy đã từ bỏ ngay sau khi nghe đến quy tắc thứ 5.

“Tôi hy vọng mọi thứ đã rõ ràng với cô, tiểu thư Candice White Ardlay. Hãy cố gắng để không làm hổ danh học viện.”

“Vậng!” Candy trả lời một cách thuyết phục.

Vẫn là khuôn mặt lạnh băng không một nụ cười, Sơ Grey gật đầu và rung chiếc chuông trên bàn. Ngay lập tức người nữ tu với khuôn mặt nghiêm nghị đã đi cùng Candy lúc trước xuất hiện. 

“Gọi Patricia O’Brien đến đây cho tôi.”

Đợi một lát thì có tiếng gõ ở cửa và một cô gái không quá cao với đôi má mũm mĩm xuất hiện. Cô gái trẻ cúi đầu chào người hiệu trưởng và bước vào phòng với vẻ mặt căng thẳng. Cô ấy đeo cặp kính có gọng màu xanh khá hợp với khuôn mặt và trông có vẻ ít nói. 

“Patricia, đây là Candice, học sinh mới của chúng ta. Hãy đưa cô ấy đến phòng đặc biệt.”

“Vâng thưa hiệu trưởng.” Patricia trả lời như một con robot và quay sang chào Candy. 

Sau khi ra ngoài Candy duỗi tay duỗi chân và nói “Ôi nãy giờ đứng muốn gẫy cả lưng!”

“Ôi không được làm như thế trong hành lang… nếu bị phát hiện là sẽ bị gõ lên các đốt ngón tay đó!”
Patricia sợ hãi lập tức nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai đang ở gần đó.

“Trong trường hợp đó thì tay đâu thể cầm bút, vậy thì càng có lí do để không phải đi học đúng không?”

Mặc cho chất giọng đùa cợt của Candy, cô gái vẫn giữ vẻ mặt căng thẳng và tiếp tục bước đi trong hành lang một cách dè chừng.

“Bên đó là kí túc xá nữ.” Cô gái chỉ tay vào một toà nhà trang nhã.

“Thật tuyệt vời!”

“Nó chỉ đẹp ở bên ngoài thôi, bên trong ngột ngạt lắm… Chúng ta thậm chí còn không thể tự do ra ngoài.” Patricia cúi đầu đưa ra lời nhận xét, ánh mắt vẫn đang lảng tránh Candy.

“Thật sao? Nhưng có mấy cái cửa sổ mà… Chắc chắn là có cách để trốn ra ngoài.”

Nhìn thấy nụ cười tinh nghịch của Candy cuối cùng khuôn mặt cô gái cũng trở nên thư giãn. Họ đẩy cánh cửa nặng nề và bước vào kí túc xá.

“Mình rất vui vì một người như bạn đã đến. Mình đã lo không biết là ai sẽ vào ở trong phòng đặc biệt ấy. Chắc bạn không biết, gần đây mới có một cô gái xấu tính…”

Patricia chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên im lặng. Candy cũng dừng lại và khi đưa mắt nhìn ra đằng trước thì cô bé không thể tin vào mắt mình.

Từ phía bên kia hành lang Eliza Lagan đang bước đến một cách ngạo nghễ. Stair và Archie có nói rằng hai anh em nhà Lagan đang học ở London, nhưng Candy không thể ngờ là sẽ được gặp họ sớm như vậy.

Eliza khó chịu nhìn đi chỗ khác, còn Candy thì đã quá quen với hành động như vậy.

“Eliza, Lâu rồi không gặp…”
Trong lòng Candy bỗng dấy nên một cảm giác khắc khoải kì lạ khiến cho cô bé không thể không tiến đến gần.

“Tránh xa tao ra cái đồ kinh tởm!"
Sự to tiếng của Eliza khiến cho các học sinh khác giật mình và ngoái đầu lại.

“Patty! Cậu đang làm gì với nó thế? Đừng có để bị nó lợi dụng! Cậu có biết là nó đến từ cô nhi viện và gia đình tôi đã rất tốt bụng nên mới thuê nó không? Có biết nó là đứa giữ ngựa của nhà tôi không? Tôi chẳng biết nó làm bùa chú gì để lấy được lòng tin của Mệ khiến cho ông ấy đột nhiên quyết định nhận nó làm con gái nuôi. Nhưng không ai trong gia đình tôi là chấp nhận nó cả! Patty nếu cậu tiếp tục giao du với nó thì sẽ bị mọi người cách ly đấy!”

Candy quan sát cái miệng liếng thoắng của Eliza bằng một sự thán phục. Làm sao cô ta có thể phun ra rất nhiều từ chướng tai mà không cần phải dừng lại để lấy hơi chứ?

Patricia dường như bị phân vân và không biết phải phản ứng thế nào.

“Ơ…vấn đề là… cô hiệu trưởng yêu cầu tớ dẫn cậu ấy đến phòng đặc biệt…”

“Cái gì?” Eliza kêu lên, lông mày giật ngược. “Người như nó mà được ở phòng đặc biệt sao?”
Giọng nói của Eliza trở nên gay gắt, cảm giác như tim đang bị thiêu nóng và cổ họng thị đang bị vướng một cái gì đó. 

Cô quay ngoắt sang Candy bằng ánh mắt sắc sảo nhất mà mình có thể luyện được.
“Không cần phải đưa nó đến đó. Patty, qua đây!” Cô níu lấy tay của Patricia trong sự cau có.

“Nhưng tớ…”

“Đừng lo lắng cho tớ.” Candy cố gắng vui vẻ trấn an cô bạn đang bị kéo đi.

Ôi Eliza… cho dù có đi đâu thì ngươi cũng luôn như vậy.
Candy thở dài. Eliza chắc chắn sẽ vận dụng hết tất cả năng lượng của mình để gây cản trở cho cuộc sống trong học viện của cô.
Nếu có thể dành hết nhiệt huyết đó cho việc học ở trường thì không chừng sẽ trở thành một học giả xuất sắc ấy chứ. Thật đáng tiếc.

Không biết phòng đặc biệt nằm ở đâu nhỉ. Candy tính đi hỏi các học sinh khác vẫn đang thì thầm to nhỏ, nhưng vừa mở lời thì họ ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác nên cô bé đành từ bỏ và tự mình đi tìm căn phòng.

Cô nhi viện, con nhỏ giữ ngựa… Eliza thực sự đã giới thiệu mình một cách hoàn hảo. 
Đương nhiên mấy cô gái đến từ gia đình tử tế sẽ ngay lập tức cô lập mình.
Chẳng có gì là mới lạ cả.

Đến cuối hành lang cô nhìn thấy một cánh cửa trông có vẻ lớn hơn những cánh cửa khác. Trên cửa không có số phòng, nó là cánh cửa duy nhất có khảm gỗ một cách tinh xảo. “Đây có phải là phòng đặc biệt không?”

Candy rụt rè đẩy cửa bước vào và bị ngạc nhiên đến hoa cả mắt. “Ôi thật lộng lẫy!”

Cô tiếp tục bước vào cứ như đang bị căn phòng ấy thu hút. Nơi đây không khác gì khuê phòng của công chúa, tất cả đều được trang trí bằng màu hồng nhạt, hơi đậm hơn bông Sweet Candy. Cho dù có bé hơn một tí so với phòng ngủ cũ ở nhà Ardlay thì nội thất bên trong vẫn rất tinh tế. Candy nhìn lén vào gian phòng nhỏ hơn, thật thanh lịch với một chiếc giường xinh xắn. Trên kệ đầy ắp sách vở và bàn trang điểm còn có một số lọ nước hoa. Candy nhẹ nhàng mở tủ và phát hiện ra rằng nó đầy ắp quần áo. Cô bé thốt lên trong sự sung sướng nhưng sau đó lại có cảm giác nghi ngờ.

"Đây có thực sự là phòng đặc biệt không? Mình có bị nhầm lẫn gì không?"

Nhưng đấy thực sự là phòng của cô bé.
Một quyển nhật kí to bản đã được đặt, gần như tình cờ, trên bàn học bên cạnh cửa sổ. Candy nín thở khi trông thấy nó, trên bìa da bằng nâu là những dòng chữ mạ vàng ghi "Candice White Ardlay". 

"Con cảm ơn Mệ."
Candy ôm chặt cuốn nhật kí, giọng run lên vì xúc động. 

Cô mở nó ra và lướt tay trên những trang giấy, dường như những trang giấy trắng này cũng đang mỉm cười với cô. Từ giờ trở đi cô sẽ thuật lại hết tất cả chuyện trong ngày trong quyển sổ này.

Dường như cô đang nghe thấy lời khuyên của Mệ đang vang vảng trong tai: "Dù chuyện gì có xảy ra thì con cũng không bao giờ được yếu lòng. Candice White Ardlay, đừng làm bất cứ điều gì mà con không thể viết lại trong quyển sổ này." 

Candy gật đầu một cách quyết đoán,
"Vâng thưa Mệ, con sẽ kể lại cho người bằng tất cả sự chân thành về quãng thời gian học ở đây. Con sẽ sống sao cho người không bị xấu hổ khi một ngày nào đó đọc được những trang giấy con viết."

Candy hứa với chính mình trong lúc ôm chặt quyển nhật kí trước ngực.


No comments:

Post a Comment