2 Apr 2020

Học viện Hoàng gia Thánh Paul (phần 1)

Trang 246 đến 259, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki

Candy ngước mắt quan sát hàng rào to lớn của học viện. Sự cao nhọn và kéo dài một cách vô tận của chúng mang lại cảm giác cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Các thanh sắt được điêu khắc bởi phong cách nghệ thuật tinh xảo khiến cho chúng trông như của viện bảo tàng. Xa xa bên kia hàng rào là một khu vườn rộng lớn được chăm sóc cẩn thận, ở giữa có một hồ nước hình khối được xây khéo léo. Những bụi cây được cắt tỉa tròn trịa bao bọc xung quanh nó và chạy dọc theo con đường dẫn đến một tòa nhà đá màu nâu được xây ở ngay vị trí trung tâm.

Candy cảm thấy mê mẩn trước một học viện tuyệt vời như vậy. Những bức tượng đá sang trọng càng làm tôn thêm sự quyền quý của nó.

"Chúa ơi, trông cứ như một lâu đài thời trung cổ ấy! Thật tuyệt vời! Các anh nói với em toàn những điều kinh khủng, cố ý muốn làm em sợ đúng không?"
Candy cười và ném cho Stair và Archie sự đe dọa mơ hồ.

Cô bé đã rất hạnh phúc khi được đoàn tụ với họ và cho dù họ có nói gì thì cô bé cũng cười suốt.
Hai chàng trai trẻ đã đến bến cảng cách thành phố London không xa để đón Candy. Trước khi gặp nhau Candy đã bị giằng xé bởi những cảm xúc mâu thuẫn. Cô rất mong được ôm họ lần nữa, nhưng đồng thời kí ức về Anthony khiến cô cảm thấy lo lắng. Cô sợ những cơn ác mộng của ngày hôm đó sẽ quay trở lại và ám ảnh cô, và vì vậy cô đang tự hỏi mình nên chào họ bằng những từ ngữ gì.
Nhưng tất cả những sự lo lắng ấy đã biến mất ngay trong tích tắc khi cô thoáng nhìn thấy tấm bảng sặc sỡ được viền bằng những bông hoa giả mà Stair đang giơ cao: "Nhiệt liệt chào mừng tiểu thư Candy!"
Không thể là tác phẩm của ai khác. Trên bảng còn có hình vẽ chibi ngộ nghĩnh của "tiểu thư Candy" với chiếc mũi tẹt trứ danh.

Sau những trận ôm hôn nồng nhiệt cô bé không quên phản lại hình vẽ ấy bằng tràng cười lớn.

"Stair! Đúng là em có cái mũi tẹt nhưng sao anh có thể vẽ chân em ngắn như vậy chứ!"
Bất chấp sự phàn nàn Candy hạnh phúc gần như muốn khóc khi lại được ở bên cạnh hai người bạn thân.

"Em không thích à? Anh thấy nó rất đẹp đó chứ!" Stair trả lời bằng chất giọng cao hứng như thường lệ.

"Ông anh à, anh hoàn toàn không có khiếu nghệ thuật chút nào. Biết vậy để em vẽ luôn cho xong." Archie bình luận một cách buồn bã. Chiếc áo khoác bằng vải tuýt được điểm xuyến bằng bộ lông màu nâu trông rất hợp với anh.

Hai chàng trai cũng đang ngân ngấn nước mắt.

Sau đó họ thẳng tiến đến London trong một chiếc xe tư nhân và trò truyện không ngừng nghỉ. Archie cứ cắt ngang lời nói của Stair và Candy cũng liến thoắng với những câu chuyện. Suốt cả hành trình hai chàng trai liên tục miêu tả cuộc sống học đường như một cực hình, ngày ngày đều khắc nghiệt và bị quản thúc bằng những quy tắc vô lý.

"Các giáo viên không phải là sơ, họ là ác quỷ." Stair thở dài.

Candy phá lên cười: "Các anh đang cố ý làm cho em tin rằng đó là một Học viện u ám hả?"

"Chính xác là vậy!" Archie đồng ý bằng một sự nghiêm túc cực độ, và cả bọn lại nói cười rôm rả.

Chẳng có ai là thay đổi, họ vẫn như ngày xưa như cái lúc gặp cô lần đầu tiên ở nhà Lakewood. Nhưng bây giờ không còn Anthony nữa. Đột nhiên Candy cảm thấy đau nhói trong lòng.

Học viện Hoàng gia Thánh Paul nằm ờ ngoại ô thành phố London. Sau khi nghe những câu chuyện khủng khiếp về nó Candy có cảm giác hơi lo lắng, nhưng nỗi sợ hãi đã bị đánh bật bởi sự ngưỡng mộ đối với vẻ ngoài hoành tráng của tòa nhà.

"Đợi đến khi vào trong đi em sẽ biết là tụi anh có phóng đại hay không, Stair nhỉ?"
Archie đang cố gắng đứng cách thật xa chiếc cổng chính và Stair thì đang giả vờ run rẩy một cách cường điệu khiến cho Candy không biết nói gì.

"Tôi nghĩ là chúng ta nên bước vào." George nói một cách vô cảm, bỏ ngoài mắt những hành động của các chàng trai và gọi người gác cổng.

Cánh cửa sắt to lớn mở ra trong tiếng rít.

"Candy, ở ngoài này thêm chút nữa đi. Tụi anh vẫn còn 12 phút tự do." Archie cau mày đề nghị.

"George, xin chú đấy! Đã lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại nhau, chú đừng tàn nhẫn tách chúng tôi như thế này." Stair cũng nài nỉ.

"Các cậu đang nói gì vậy, sau này các cậu đều có thể gặp lại tiểu thư Candy bất cứ lúc nào mà." Bỏ ngoài tai lời van nài của các chàng trai George bước qua cánh cổng.

"Chú ấy nói đúng đấy. Chúng ta vào thôi." Candy đồng tình bước theo.

"Không!!! Chú nghĩ vậy bởi vì chú không biết đây là loại nhà tù thế nào đâu!"  Stair la lên.

"Vả lại tôi cũng muốn được tận hưởng hết 11 phút tự do hiếm có của mình." Archie vuốt tóc mái trong lúc nhìn vào chiếc đồng hồ ở tay.

"Đừng Candy! Quay lại đây đi!"
Stair cố gắng kêu gọi cô gái đang hoàn toàn đứng trong khuôn viên trường trong lúc tay vẫn đang nắm vào những thanh sắt của cánh cổng và lay nó như một tù nhân đang bị kết án.

Cô bé giật mình cười khúc khích. Ôi Stair anh chằng thay đổi chút nào, và Archie cũng vậy.
Cô bé cười lớn và vẫy tay chào hai người bạn sau đó tiếp tục bước theo George bằng những bước chân vội vàng.

Ở mạn bên kia của khu vườn là một rừng cây sâu hun hút.

"Học viện này đẹp quá... Không ngờ nó còn có cả một khu rừng."

"Ở đây còn có sân cưỡi ngựa, một tòa nhà dành cho bắn cung và đài quan sát. Ở đây không thiếu thứ gì cả."

"Nhưng... rừng cây đó không có cảm giác giống như ở Lakewood..."

Cây ở Lakewood trông dịu dàng hơn. Candy hồi tưởng lại những khung cảnh thân yêu đó và cả biệt thự khổng lồ của nhà Ardlay. Nghe nói Mệ Elroy đã quay lại dinh thự chính ở Chicago và bây giờ tòa nhà ấy đang bị bỏ hoang. Cô lo lắng cho những bông hồng của Anthony, nhưng George không bao giờ trả lời những câu hỏi của cô, như thể chúng là những câu hỏi khó khăn.

Cô bước lên cầu thang đá dẫn đến cánh cửa lớn của tòa nhà. Đứng đằng trước cánh cổng là một nữ tu ở độ tuổi trung niên mặc đồ màu xám tro với nét mặt nghiêm nghị.

"Sơ Grey, hiệu trưởng của trường đang đợi tiểu thư." Người nữ tu nói.

Người phụ nữ thậm chí không màng đến sự hiện diện của George mặc dù anh ấy có ý định cúi đầu chào và bước thẳng vào hành lang rộng lớn được trang trí bằng những hiệp sĩ áo giáp và những bức họa cổ kính.

"Hành lang này giống như của một tòa lâu đài..." Candy thốt lên trong sự ngưỡng mộ.

Người nữ tu đột ngột quay lại và ném cho cô bé một ánh nhìn sắc lạnh.
"Giữ im lặng tuyệt đối khi đi lại. Ở đây nghiêm cấm mọi âm thanh, cho dù chỉ là thì thầm."

Mệnh lệnh khiến cho Candy mím chặt môi và cố gắng bước đi không gây tiếng động.
Có lẽ nào Stair và Archie không phóng đại câu chuyện của họ?
Bên trong tòa nhà yên tĩnh một cách lạnh lẽo . Nguồn ấm áp duy nhất là những tia nắng mùa đông được lọc qua những ô cửa sổ lớn.
Người nữ tu dừng lại trước một cánh cửa vĩ đại. Cô cẩn thận gõ cửa và bước vào.

"Thưa sơ Grey, tiểu thư nhà Ardlay đã đến." Người nữ tu tuyên bố sau khi đã cúi đầu thật thấp.

Ngay lập tức một giọng nói trầm nhưng sắc bén vang lên trong phòng.
"Cô đã đến trễ ba phút hai mươi tám giây. Giữ phép tắc tôn trọng giờ giấc là một điều cực kì quan trọng."

Candy đưa mắt nhìn trong sự ngạc nhiên và phải cố gắng giữ lại sự cảm thán: cứ như trước mặt cô là một tảng đá hùng vĩ. Cô đã cố gắng nhìn theo một chiều hướng tích cực hơn nhưng Sơ Grey trông chẳng khác gì một tảng đá đang khoác vải.

"Tôi xin phép Sơ thứ lỗi cho sự chậm trễ này. Tôi là thư kí của ngài William Ardlay, và cũng là người giám hộ cho tiểu thư Candice. Tôi..."

"Đủ rồi. Tôi đã biết tất cả mọi thứ. Bây giờ anh có thể đi."
Người phụ nữ giơ bàn tay to cắt ngang George.

"Nhưng..."

"Người sắp trở thành học viên của trường này là cô Candice. Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ấy. Một khi đã sống trong học viện của chúng tôi thì cô Candice không cần đến sự can thiệp của người giám hộ. Từ giờ trở đi chúng tôi sẽ là người quản lý của cô ấy."

"Vâng tôi hiểu."

1 comment:

  1. Cám ơn bạn thật nhiều.
    Lần đầu minh đọc truyện này là đã cách đây 25 năm rồi, "Candy Candy" là câu chuyện nhẹ nhàng, trong sáng nhưng cũng đầy những cung bậc cảm xúc. May mà trong thế giới mạng rộng lớn này, mình vô tình gặp đc bạn - người cùng có tình yêu với Candy như mình.

    ReplyDelete