5 Nov 2023

Giờ học tiếng Pháp, Terry cứu Candy khỏi bọn côn đồ Neil

Trang 272 đến 284, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki



Tháng Một

 

Chỉ mới mười ngày kể từ khi mình trở thành học sinh của Học viện Thánh Paul, nhưng cảm giác như đã hơn nửa năm.

Hôm nay cũng giống hôm qua, cứ như mình đã biến thành một con rối đang bị điều khiển bởi hàng tá nội quy và những hồi chuông không ngừng nghỉ của trường. Ngay cả lúc gặp Stair và Archie trong khuôn viên, mình cũng không thể chào họ. Ngoại trừ Eliza có vẻ còn tràn đầy năng lượng hơn trước.

Eliza – Ước gì cô ta đừng  bất mãn với những quy định cứng nhắc của trường mà giận cá chém thớt lên người mình.

Nhưng cũng buồn khi mình chưa thể kết bạn với ai. Eliza đã kể với các học sinh khác về mình, nên ai cũng biết việc mình đến từ cô nhi viện. Mình không hiểu, xuất thân từ cô nhi viện thì có gì sai cơ chứ. Đánh giá một ai đó dựa vào xuất xứ của họ, điều đó thật không giống một quý cô chút nào. Các sơ thường giảng rằng “Tất cả mọi người đều bình đẳng trong mắt Chúa”, nhưng ngay cả họ cũng lạnh lùng với mình… Nhưng cũng có thể là do mình hay phạm quy.

Không biết mình phải làm gì để trở thành một tiểu thư đài các mà Mệ William đang mong chờ.

Nhưng học viện này cũng có những điều tốt đẹp! Đồ ăn ở ký túc xá rất ngon! Tất cả các học sinh khác đều phàn nàn rằng đầu bếp của họ nấu ngon hơn nhiều, nhưng đối với mình cảm giác ngày nào cũng là yến tiệc. Hy vọng mình sẽ học được nhiều thứ ở đây! Nhưng thỉnh thoảng nghỉ ngơi cũng là điều quan trọng không kém!




Tiếng chuông bắt đầu vang lên báo hiệu giờ học buổi sáng. Candy nhanh chóng đóng quyển nhật ký rồi đi về phía lớp học. Hằng ngày có rất nhiều bài tập về nhà nên cô quyết định viết nhật ký vào buổi sáng. Cô đã hứa với Mệ William (trong lòng) rằng mỗi ngày sẽ thành thật viết một điều gì đó. Cô không thể lười biếng trong việc này được. Cô quyết định sẽ viết tất cả những điều xấu lẫn tốt một cách trung thực và không bận tâm rằng sau này mình có bị khiển trách vì những thứ đó hay không.


Chạy trong hành lang mà bị Sơ nhìn thấy thì sẽ bị trừ điểm trong lớp “Phong thái cần thiết cho một quý cô”. Tuy nhiên, nếu đi trễ thì ngoài việc bị trừ điểm trong lớp “Những phép tắc căn bản”, thì cả điểm tổng thể cũng bị liên luỵ. Vì thế Candy chọn cách chạy.

Nội quy của trường quy định rằng trong bất kể giờ học nào, học sinh phải có mặt trong lớp trước khi chuông ngừng reo.

Sáng hôm đó Candy cảm thấy an toàn, chí ít là cô nghĩ vậy.


Vừa hối hả đặt chân vào lớp, Candy gần như muốn chúi nhào. Mặc dù chuông vẫn đang reo nhưng tất cả các học sinh khác đều đã ngồi vào chỗ và đang đọc sách.


“Trong lớp của tôi, tất cả cần có mặt trong phòng trước khi chuông bắt đầu reo. Tôi đã thông báo điều này cho cả lớp rồi mà!” Sơ Kreis, người đã ngồi vào bàn làm việc, nhìn Candy đầy nghiêm khắc.


Sơ Kreis không phải là ác quỷ trong trường, nhưng cô ấy nổi bật hơn các sơ khác vì khuôn mặt thậm chí còn vô cảm hơn tất cả. Đây là ngày đầu tiên Candy đến lớp học tiếng Pháp của Sơ Kreis nên cô đã chuẩn bị tinh thần để không phạm bất kỳ sai lầm nào. 


"Xin lỗi Sơ. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn,” Candy nói lời xin lỗi trong khi đang bị cả lớp nhìn với ánh mắt lạnh lùng và ác ý. Lại một lần nữa cô bị cả lớp phớt lờ với những thông báo như thế này, Candy cảm thấy thật tồi tệ.


“Tôi sẽ trừ điểm của em. Giờ thì nhanh chóng ngồi vào chỗ của mình đi CandiceTiết học đã bắt đầu rồi!”


Đó cũng là lúc tiếng chuông cuối ngừng reo.


“Được rồi, chúng ta hãy nghe học sinh đến muộn Candice đọc thuộc lòng bài thơ. Candice, đứng lên.”


“Dạ…” Candy vừa ngồi xuống đã bật dậy.


… Đọc thuộc lòng... cái gì? Trên bàn mọi người đều mở sách giáo khoa. Candy chưa bao giờ nhìn thấy những cuốn sách đó. Ngay lập tức Candy đã hiểu ra, đây là chiêu trò của Eliza.


“Candy, sao thế? Bắt đầu đi!”


“Ừm… em… em phải đọc cái gì cơ?” Candy hỏi với vẻ sợ hãi.


"Em nói cái gì?" Sơ Kreis hỏi bằng giọng lạnh lùng.


Để không bị nhụt chí, Candy hít một hơi thật sâu và nói bằng chất giọng to và rõ ràng. “Thưa Sơ, trả bài gì? Em không biết ạ.”


"Không thể nào. Tôi đã ra thông báo về việc học thuộc lòng bài thơ của nữ thi sĩ người Pháp Louise Labé, sách giáo khoa đã được gửi cho em trước đó.”


Candy khẽ thở dài. Chắc chắn cô đã bị bọn họ phớt lờ trong trường hợp này cùng với thông báo.


Candy quyết định sẽ đối mặt với Sơ Kreis. Vì  thực sự không biết gì nên nhất định phải giải thích cho Sơ biết rõ. “Thưa , em không hề nhận được cuốn sách đó! Và em hoàn toàn không nghe thấy bất cứ thông báo nào.”


Các cô gái ngồi trong góc phòng phá lên cười trong khi Candy đang cố hết sức giải thích hoàn cảnh của mình.


Sơ Kreis trở nên thiếu kiên nhẫn, lắc đầu và nói: “Điều đó là không thể. Louisa, em đã gửi chúng đến cho mọi người rồi phải không?”


"Vâng thưa Sơ!” Louisa giận dữ đứng dậy, khuôn mặt đỏ bừng. Louisa, người đã trở thành bạn thân của Eliza – bề ngoài có vẻ là một học sinh giỏi nhưng bản chất của cô ta thực tế cũng độc ác chẳng kém gì Eliza.


"Nói dối!" Candy trừng mắt nhìn Louisa một cách mạnh mẽ.


Dường như Louisa có vẻ sợ hãi. “Thật không công bằng! Đừng có đổ lỗi cho tôi!”


Eliza cũng cao giọng: “Thật đáng xấu hổ! Tội nghiệp Louisa!”


Trong lớp những người còn lại bắt đầu chỉ trích Candy. Chỉ có Patricia là nhìn xuống mặt bàn.


"Cả lớp yên lặng!" Sơ Kreis đập bàn và nói: “Candy, lên đây!” Bằng khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc cô ra lệnh cho Candy đứng trước bảng đen, 


"Vâng." Candy ưỡn ngực và bước lên phía trước. Không có gì phải sợ hãi. 


Sơ Kreis cầm lấy viên phấn trong khi Candy đang đứng trước bảng.

Tôi là kẻ nói dối. Sơ Kreis viết những dòng chữ đó phía trên Candy.


“Louisa không bao giờ đi học muộn. Em ấy luôn tuân thủ nội quy. Thật đáng xấu hổ khi không chịu nhận lỗi mà đổ hết tội lên Louisa! Candy, hãy hối cải về những gì mình đã làm đi!"


Candy quay lại và nhìn vào dòng chữ trước mặt mình.


Tôi là kẻ nói dối.


(Tôi không nói dối!)


Candy lấy khăn lau sạch tất cả những gì  Kreis đã viết.


“Cái gì, em dám làm gì thế này?! Candy!" Sơ Kreis lớn giọng. Ngay lập tức Candy nhìn thẳng vào mắt Sơ.


“Sơ Kreis, em thề trước Chúa, em không phải là kẻ nói dối! Nếu không em sẽ bị trừng phạt. Chuyện này mọi người trong lớp ai cũng đều biết cả!” Candy giận dữ nhìn tất cả mọi học sinh trong lớp.


"Đồ vô liêm sỉ!"

“Cái thứ nuôi dạy không ra gì thì làm gì cũng thấy kinh khủng cả.” Mọi người đều có thể nghe thấy được giọng nói sắc lẹm của Eliza và Louisa.


Tuy vậy Candy không hề sợ hãi. Sơ Kreis quay lại nhìn Candygật đầu  nói: “Được rồi, Candy.” Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cô vẫn không thay đổi. “Candy, vì em nhất quyết nói rằng em không nói dối, nên hãy đọc thuộc lòng từ bài thơ thứ ba đến bài thơ thứ năm của Louisa Labé trong lớp học tiếp theo.”


“Vâng, thưa .” Candy trả lời bằng chất giọng kiên nghị của mình. Đây là cách cô đã chống lại cả lớp, những “kẻ thù” của mình.



Sau giờ học tất cả mọi người đều lảng tránh Candy và không ai đến nói chuyện với cô. Dù sao thì ngay từ đầu mình cũng đã bị bọn họ làm ngơ… Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả. Từ từ họ sẽ biết rằng bắt nạt mình là vô ích.


“Mình phải làm gì đó! Mình phải khiến cho Eliza và các cô gái khác ngạc nhiên! Không biết chữ vẫn có thể đọc thuộc lòng được …chỉ cần mình biết phát âm mấy chữ tiếng Pháp này…”

Candy ngồi trên băng ghế trong hoa viên chính. Trên tay cầm cuốn sách của Sơ Kreis, cô buông tiếng thở dài. Đọc bản đồ của một đất nước xa lạ coi bộ còn dễ hơn là nghiên cứu những bài thơ này.


… Đúng rồi, nếu “Kế hoạch S” thành công tối nay.

Họ có thể dạy kèm mình. Mọi chuyện sẽ ổn thôi. Candy mỉm cười, chợt thấy lòng nhẹ nhõm.



Kế hoạch S - kế hoạch bí mật (secret) do chính Candy bày ra. Ba ngày trước, trong lúc đang đi dạo trong rừng sau giờ học, cô nhìn thấy một tấm thẻ treo trên cành cây đang bay phấp phới trong gió. Trên thẻ là hình vẽ “cặp kiếng cận” một cành cây khác gần đó có một tấm thẻ khác có hình “chiếc nón”! Candy nhận ra ngay những bức vẽ xấu xí do Stair thực hiện. “Cặp kiếng cận” là thứ mà Stair luôn đeo. “Chiếc nón” trông giống bắp cải xanh chính là chiếc nón được mua từ Pháp mà Archie rất tự hào. Candy cảm thấy phấn khích. Đây chắc chắn là những thông điệp bí mật từ Stair và Archie. Cô phải kiếm ra câu trả lời. Cô bắt đầu tìm những thẻ bài còn lại. 

Vả lại vài ngày trước trong lúc Candy nhìn thấy Stair và Archie trong khuôn viên trường, Stair đã múa máy tay chân trong khi Archie thì đang chỉ tay vào khu rừng một cách tao nhã. Lúc đó cô còn phân vân không biết đấy là điệu nhảy gì. Cô không hề biết ý nghĩa thực sự của chúng là “Candy, hãy đi vòng quanh khu rừng và tìm lời nhắn của bọn anh!”


Thêm được ba tấm thẻ nữa. “Ô tô” của Stair, “thuyền” của Archie và chiếc cuối cùng là “dạ dày”. 

“…Ôi trời, Stair, anh muốn vẽ ‘kèn túi’ sao!” Candy vô tình cao giọng và cười lớn. Cô cẩn thận nhìn xung quanh. Tốt rồi. Không có một âm thanh nào ngay cả tiếng chim kêu. Bên dưới hình vẽ "dạ dày" có một dấu mũi tên nhỏ. Lần theo nó, Candy tìm thấy một mảnh gỗ nhỏ, bên trên có một cái lỗ. Bên trong cái lỗ là một tờ giấy gấp. Để không làm hỏng tờ giấy màu nâu, Candy cẩn thận mở nó ra.

Khi em nhìn thấy tin nhắn này… Chữ viết rất nhỏ. Chắc chắn đó là nét viết tay của Archie.

Candy cảm thấy phấn khích. Vì không có gì để viết cô lấy chiếc khăn tay của mình làm câu trả lời và nhét lại vào trong cái lỗ.

Stair, Archie, cảm ơn các anh! Chúng ta đã tìm ra cách bí mật để liên lạc với nhau.

Họ đã liên lạc với nhau nhiều lần và cuối cùng đã đạt được thỏa thuận liên quan đến việc thực hiện “Kế hoạch S”.



Chính là đêm nay.

Candy vẫn ngồi trên băng ghế trong hoa viên chính. Cô đóng cuốn sách và đứng phắt dậy. Lâu lắm rồi mình không trèo cây. Trước tiên phải thực hiện một số bài tập khởi động đã.


Candy di chuyển đến khu rừng. Đột nhiên cô mất thăng bằng vì đã bị ai đó va vào từ phía sau. 


“Neil.”


Người cố tình tông vào cô ấy chính là Neil Lagan. Hắn và những người bạn của mình nhìn Candy khinh miệt bằng nửa đôi mắt. “Tao đang tự hỏi không biết cái đứa di chuyển như một kẻ ngốc ở đây là ai. Thì ra đó là con nhỏ mồ côi. Mày thật không biết xấu hổ. Làm thế nào mà mày lại lết qua được Luân Đôn hả?”


Candy phản kháng, "Tôi cũng có câu hỏi tương tự."


"Mày nói cái gì?! Nghe này mấy cậu, con nhỏ này từng là đầy tớ giữ ngựa nhà tôi đấy. Nó là một đứa con rơi và gia đình tôi đã nhận nó về làm người hầu!” Neil giải thích với bạn bè mình một cách căng thẳng đến mức phun cả nước bọt.


“Lại lặp đi lặp lại một câu chuyện khiến tôi phát ngấy. Tại sao anh không kể điều gì đó mới mẻ hơn khiến tôi khó chịu đi.” Candy đề nghị với Neil một cách đùa cợt.


“Con nhãi kia, một đứa con rơi như mày mà dám nói chuyện như thế với tao sao?! Mày nói chuyện cứ như đồ con hoang!”


Đột nhiên, một người từ sau gốc cây xuất hiện  nhanh chóng túm lấy cổ áo Neil, siết chặt.


“Mày đang nói gì về con hoang hả thằng học sinh mới.” Terence đang mặc trang phục cưỡi ngựa, nhìn Neil bằng ánh mắt sắc bén trong lúc kéo hắn lại gần.


Candy nín thở.


“Cô gái kia không phải muốn sinh ra thành một đứa con rơi đâu. Mày có nghĩ rằng thật hèn nhát khi chế nhạo cô ấy vì điều mà cô ấy không chịu trách nhiệm không!? Mày làm tao muốn mửa!" Terence siết chặt cổ Neil hơn nữa trong lúc nó vẫn đang thở hổn hển.


“Tao… tao không thở được…”


Terence cau mày, trừng mắt nhìn Neil và nói, “Cút đi!" Anh thả Neil ra.


“Tao…tao sẽ trả thù…!” Neil chửi rủa bằng ánh mắt ranh mãnh rồi cùng đám bạn chạy hết tốc lực. Mọi chuyện diễn ra thật nhanh chóng.


Như thể không có chuyện gì xảy ra Terence quay người đi về bãi cưỡi ngựa nằm sâu trong rừng. Cậu ấy thậm chí còn không quay đầu lại.

Candy bối rối chạy theo. "Đợi đã!"


Cuối cùng Terence cũng dừng bước. "Gì thế?" Terence nhìn Candy một cách chậm rãi như thể thời gian của cậu đang bị lãng phí.


“Cảm ơn… lúc nãy … tôi…”


“Cô không có lí do gì để cảm ơn tôi,” anh nói thẳng thừng đến mức Candy không thể tìm được lời đáp lại.


“Nhưng…tôi…muốn cảm ơn.”


“Đừng hiểu lầm. Không phải là tôi đang cố gắng bảo vệ  đâu.” Terence lại ngắt lời Candy. “Chỉ là tôi ghét những kẻ đó. Thế thôi.”


“À…” Candy không biết phải làm gì trước phản ứng lạnh lùng của cậu nên cô chỉ nhìn cậu chằm chằm.


Vẻ mặt của Terence đột nhiên dịu lại. “Có chuyện gì mà nhìn tôi dữ vậy? Hay là muốn thổ lộ tình cảm với tôi hả, Tiểu thư tàn nhang?”


"Cái gì…!?" Candy mở to mắt vì kinh ngạc.


Tiểu thư tàn nhang!? – Anh ta có nhớ. Terence nhớ chuyện gặp nhau trên tàu…


"Sao hảCó muốn xem tôi cưỡi ngựa một lần nữa và bất tỉnh không?


“…A…Anh đang nói cái quái gì thế!”


Chàng trai nhìn Candy đang bối rối với vẻ hài lòng trên mặt. “Ôi, ơn Chúa. Tôi không có hứng thú chăm sóc một người mũi tẹt đầy tàn nhang. Hẹn gặp lại.” Cậu ấy gửi lời chào bằng cách đặt tay lên chiếc mũ cưỡi ngựa của mình và bước đi.


Khi Candy nhìn bóng lưng ngày càng nhỏ đi, cô trở nên khó chịu. “Anh không ngầu chút nào đâu, anh biết không! Tên tôi là Candice White Ardlay! Là Candy! Lần sau mà gọi tôi là mũi tẹt hay tàn nhang thì biết tay tôi đấy!” Candy hét vào lưng Terence to nhất có thể.


Terence không quay đầu lại. “…Candy… Tiểu thư tàn nhang coi bộ còn hợp hơn.”


Candy sẽ không bao giờ biết rằng có một nụ cười nhẹ trên má Terence khi cậu thì thầm điều đó với chính mình.

No comments:

Post a Comment