Cánh cửa nơi ban công mở tung kèm theo tiếng động lớn và tiếng lỏang xỏang của kính vỡ.
“Ai đó?”
Candy bỏ bút xuống và đứng phắt dậy, cực kì hỏang sợ.
Bóng đen nắm lấy tấm màn rồi ngã phịch xuống sàn.
“Terrence…!”
Candy như muốn nín thở và chạy ngay đến chàng trai đang nằm trên thảm.
---------------------Candy như muốn nín thở và chạy ngay đến chàng trai đang nằm trên thảm.
Đèn đường sáng một cách mờ ảo trên những vỉa hè lót
đá.
Candy chạy xuyên qua màn đêm trên những con đường của
Luân đôn.
Cô vừa mới trốn khỏi học viện Thánh Paul bằng sợi
dây làm từ ga trải giường.
Mình đã trốn khỏi học viện một cách thành công… nhưng mà hiệu thuốc ở đâu nhỉ?
Candy chỉ mới nhập học, đây là lần đầu tiên cô trốn ra ngoài. Cô không biết gì về thành phố này.
Candy vừa chạy vừa nhìn quanh quẩn. Hầu hết các cửa tiệm đều đã đóng cửa. Cô phải kiếm ra thuốc và quay trở lại càng sớm càng tốt.
Mình đã trốn khỏi học viện một cách thành công… nhưng mà hiệu thuốc ở đâu nhỉ?
Candy chỉ mới nhập học, đây là lần đầu tiên cô trốn ra ngoài. Cô không biết gì về thành phố này.
Candy vừa chạy vừa nhìn quanh quẩn. Hầu hết các cửa tiệm đều đã đóng cửa. Cô phải kiếm ra thuốc và quay trở lại càng sớm càng tốt.
Áo anh ta te tua hết. Môi bị rách. Tay và chân thì
bê bết máu. Không chừng xương đã gãy rồi.
Làm sao bây giờ…?
Làm sao bây giờ…?
Chỉ sơ cứu thôi thì không đủ cho những vết thương thế này. Lại thêm cô không
có thuốc men gì trong phòng. Tệ hơn nữa là mùi rượu bốc lên từ Terrence.
Không thể để cho các Sơ biết…
Không thể để cho các Sơ biết…
Candy quyết định như thế.
“Terrence, tôi sẽ đi ra ngoài lấy cho anh ít thuốc.”
“Terrence, tôi sẽ đi ra ngoài lấy cho anh ít thuốc.”
“D…Dừng lại!” Terrence gắng đứng dậy, tay này vẫn giữ
chặt cánh tay kia.
“Tôi bị lạc...nên đi lộn phòng... Cứ để tôi nghỉ một lát… Tôi sẽ sớm…rời khỏi…”
“Tôi bị lạc...nên đi lộn phòng... Cứ để tôi nghỉ một lát… Tôi sẽ sớm…rời khỏi…”
“Đừng có nói nữa!” Candy băng vết thương của anh
chàng bằng một chiếc khăn rồi đẩy Terrence trở lại ghế sofa.
“Hãy ngoan ngoãn mà chờ ở đây! Tôi sẽ sớm quay lại!”
“Im đi, cái đồ say xỉn phá họai kỉ luật! Anh im lặng
cho đến khi tôi trở về! Biết chưa?”
Sau khi đặt vài cái gối đằng sau lưng Terrence,
Candy rút từ dưới nệm ra sợi dây làm từ khăn trải giường. Terrence định mở miệng
nói gì đó thì Candy đã ra dấu “Sụyt!”-- ngón tay nghịch ngợm đặt lên môi, sau đó cô bước
qua cánh cửa mở toang về phía ban công. Candy nhìn quanh quẩn một cách kĩ lưỡng rồi quăng sợi dây vòng vào một thân cây.
Terrence gắng nhướn người ra khỏi ghế sofa để chặn
cô lại nhưng đã quá trễ. Candy nắm lấy sợi dây và nhảy phắt một cái vào bóng
đêm.
"Thật là một kẻ lắm điều…"
Khóe miệng Terrence cong lên một cách vô thức, anh chàng nhấc mạnh cơ thể ra khỏi ghế.
"Thật là một kẻ lắm điều…"
Khóe miệng Terrence cong lên một cách vô thức, anh chàng nhấc mạnh cơ thể ra khỏi ghế.
Chúa ơi… cô ta
còn rừng rú hơn chính Tarzan nữa. Làm thế nào mà mình lại đi lộn vào phòng của
cô ta chứ.
Sau khi hít một hơi dài, Terrence đưa mắt nhìn ra
phía ban công. Không sao, mình có thể di chuyển được.
Điều cuối cùng Terrence muốn làm là khiến cho Candy rơi
vào rắc rối.
No comments:
Post a Comment