Trang 236 đến 240, tập 1 tiểu thuyết "Candy Candy, câu chuyện cuối cùng", tác giả Kyoko Mizuki
Sương mù dày đặc
bao phủ boong tàu.
“Lạnh quá...” Candy
vô thức thốt lên trong lúc chỉnh lại chiếc khăn choàng trên vai. Đứng trên boong tàu
khó có thể tưởng tượng được cảnh nhộn nhịp đang diễn ra trong đại sảnh.
Bóng tối và sương mù. Tiếng sóng vỗ vào đáy thuyền. Những vệt nước trắng bay
lên trong màn đêm. Lúc này, Candy không thể tin rằng cô đang ở trên một
con tàu du lịch sang trọng đi đến nước Anh.
Trong sảnh lớn một bữa tiệc mừng năm mới đang diễn ra. Candy đã lẻn ra khỏi khán phòng nơi ban nhạc đang
hoà tấu và mọi người đang khiêu vũ. Những chai sâm panh được mở ra, những vị khách say
rượu đang nói cười
sảng khoái. Nơi đó quá huy hoàng.
Năm mới... dù Anthony đã qua đời thì một năm mới vẫn đến.
Candy hít nhẹ một hơi và nắm lấy tay vịn lan can đã bị sương mù
bao phủ. Tiếng còi phát ra
từ động cơ tàu.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi mình rời khỏi nước Mỹ.
Con thuyền đang tiến gần hơn tới nước Anh. Càng đến gần nước Anh, mình càng
rời xa nước Mỹ.
Giống như vận mệnh của mình là phải rời xa những nơi chốn một cách vội vã.
Candy bật lên
tiếng cười khẽ và ngước lên bầu trời đêm. Rốt cuộc thì xuyên qua
làn sương mù vẫn có thể nhìn thấy
được bầu trời đêm tối mịt đang bị che giấu bởi những vì sao.
Vào hôm tuyết
đầu mùa, người ngồi trong chiếc xe màu
đen đó chính là George. Với khuôn mặt vô cảm y như lúc cứu mình trên đường đến
Mexico, chú ấy chỉ nói những điểm chính. "Tôi thực hành tin nhắn từ
ngài William. Ngài ấy muốn tiểu thư học tập chăm chỉ tại một học viện truyền thống ở Luân Đôn, nước Anh. Mọi sự sắp
xếp cần thiết đã được chuẩn bị.
Xin hãy chuẩn bị lên đường
ngay lập tức."
Tuyết không ngừng rơi và nhanh chóng bao phủ khu vực xung quanh nhà Pony một
màu trắng xóa.
Tôi đã nghĩ
rằng tôi không còn là con gái nuôi nữa...
Candy bày tỏ
với George trong sự bối rối, nhưng anh chỉ im lặng và không đáp lại. Candy
không biết phải làm thế nào nên nhìn cô Pony và cô Lane, hai người im lặng gật đầu. Candy biết rằng hai cô đã biết hết mọi chuyện rồi.
Nhưng tôi... trường học ở London...
Nước Anh - nó quá xa. Tôi chỉ biết đến thị trấn này và
Lakewood.
Thấy Candy có vẻ lo lắng, George đưa cho cô những bức thư của Stair và Archie.
Candy,
Em có khỏe không? Anh và anh trai đã cố gắng lẻn ra khỏi biệt thự để đến gặp em
nhưng lại bị George bắt trọn. Lỗi của anh khi
đã đặt niềm tin vào chiếc xe rác rưởi mà
anh trai đã làm ra.
Dù sao đi nữa, anh
sẽ lên đường tới London trước em. Anh rất mong chờ được gặp em ở đó.
Archie
...Nếu em
không đến London, cuộc sống của bọn anh ở đó sẽ rất
tối tăm. Cuối cùng bọn anh
cũng có thể
thoát khỏi con mắt cú vọ của Mệ Elroy! Candy, hãy đem ánh
sáng đến cho bọn anh!
Anh nhờ George tặng cho em mấy món quà là những phát minh gần đây của anh. Đầu
tiên là Búp Bê Kẹo trông giống hệt em! (Kéo dây thử đi!) Món quà còn lại là chiếc phao tự động.
Một khi chạm mặt nước, nó sẽ tự động nở bung ra, nên chuyến đi tàu của em đến đây sẽ được an toàn! Được rồi, anh sẽ đợi em ở
London!
Stair
Búp Bê Kẹo làm bằng gỗ - khi được kéo dây, miệng và mắt của nó sẽ nhếch lên và
nở một nụ cười.
(Stair… mũi của em
đâu có tẹt thế này...)
Candy ôm con búp bê, vừa khóc vừa cười.
"Tiểu thư
Candice, cô vẫn là con gái nuôi đáng tự hào của gia đình
Ardlay."
Bỗng nhiên Candy
nghe thấy một giọng nói trầm lặng. Giọng nói có quá nhiều cảm xúc đến mức không
thể phát ra từ George.
"Hy vọng cô không khiến ngài William thất vọng về những kỳ vọng của ngài đối với cô."
Candy sửng sốt nhìn George một lần nữa.
(Mình...chưa làm gì để đền đáp Mệ William cả.)
Mình muốn trở thành một tiểu thư xứng đáng với gia đình Ardlay.
“Candy... không có nhiều người may mắn có được những cơ hội
như thế này đâu.
Hãy cảm ơn ngài ấy và đền đáp lại sự ưu ái đó.
Hãy để các cô tiễn con với nụ cười trên
môi. Các cô tin
rằng con sẽ không đánh mất chính mình dù đi đến bất cứ nơi nào chăng nữa."
Cô Lane gật đầu sâu sắc bên cạnh cô Pony.
Vào lúc đó, Candy đã quyết định.
No comments:
Post a Comment